• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thiên Ngôn bước vào nhà vệ sinh và nhìn thấy Giang Thùy Dương đang vất vả với cái nắp hộp thuốc đau dạ dày. Trán cô rịn mồ hôi, vẻ mặt còn tái nhợt hẳn đi khiến anh vô cùng lo lắng.

- Giang Thùy Dương em bị sao thế? – Lục Thiên Ngôn chạy lại đỡ lấy Giang Thùy Dương.

Trước đây anh chưa từng thấy một Giang Thùy Dương kiệt sức tới mức này.

- Sao anh lại ở đây? Cút! – Giang Thùy Dương dù rằng đang rất đau bụng nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra Lục Thiên Ngôn là ai.

- Tôi giúp em. – Lục Thiên Ngôn phớt lờ sự cự tuyệt của Giang Thùy Dương và bắt đầu mở lọ thuốc ra giúp cô.

Còn nhiệt tình tới mức chạy ra tận đầu hành lang để lấy nước cho cô uống thuốc nhưng Giang Thùy Dương chẳng thèm uống nước của anh lấy về. Cô bỏ mấy viên thuốc dạ dày vào trong miệng vào bắt đầu nhai ngấu nghiến để nuốt hết chúng vào trong bụng.

Vị đắng lan ra khắp miệng nhưng Giang Thùy Dương không quan tâm. Cô thà chịu vị đắng của thuốc cũng không muốn bản thân phải dựa vào sự giúp đỡ của Lục Thiên Ngôn.

Lục Thiên Ngôn nhìn cô như thế, trong lòng tỏ ra vô cùng khó chịu nhưng cuối cùng anh vẫn không thể làm gì được. Bất đẵc dĩ cũng chỉ có thể đau lòng nhìn cô ghét bỏ anh mà thôi.

- Làm phiền sếp Lục rồi. – Giang Thùy Dương lạnh nhạt nhìn Lục Thiên Ngôn sau đó khách sáo nói.

Thuốc giảm đau này rất nhanh đã phát huy tác dụng cơn đau dạ dày cũng vì thế mà được xoa dịu đi đôi chút, thế nên bây giờ Giang Thùy Dương chỉ muốn rời khỏi đây sớm lúc nào hay lúc đó thôi.

- Nhất định phải làm tới mức như vậy sao? Em không thể bình tĩnh nghe tôi nói chuyện một lần sao? – Lục Thiên Ngôn có một chút không cam tâm giữ tay Giang Thùy Dương lại,khẽ nói.



- Chúng ta còn gì để nói nữa? Tôi cũng không phải chưa từng hỏi anh nhưng mà anh lại chưa từng có ý định muốn nói còn gì? Nếu thế thì thôi đi. Tôi cũng không muốn mất thời gian của cả hai nữa. – Giang Thùy Dương lạnh lùng hất tay anh ra khỏi tay mình.

Cô đúng là đã từng hỏi anh, nghiêm túc hỏi anh một lần nhưng anh đã lựa chọn im lặng thế thì bây giờ anh có cớ gì để không cam tâm kia cơ chứ?

- Tôi hiểu rồi. – Lục Thiên Ngôn khẽ nói.

Lời nói dường như ẩn chứa rất nhiều tâm tư riêng không thể bộc bạch ra bên ngoài được.

- Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước. – Giang Thùy DƯơng nói.

Vào lúc cô đang tính rảo bước rời đi, Lục Thiên Ngôn lại lên tiếng lần nữa.

- Em làm việc một cách liều lĩnh như vậy chẳng qua cũng vì muốn nhanh chóng lấy lại Giang Thị đã mất thôi phải không? Nếu như em muốn, tôi có thể trả lại Giang Thị cho em ngay bây giờ. – Lục Thiên Ngôn đề nghị.

Khựng lại bước chân. Giang Thùy Dương đúng là làm việc bất chấp ngày đêm, bỏ quên mọi thứ, bỏ quên sức khỏe cũng chỉ bởi muốn nhanh chóng lấy lại Giang Thị từ tay của Lục Thiên Ngôn. Bây giờ anh lại đang đề nghị muốn tự tay dâng trả Giang Thị cho cô. Cơ hội tốt như thế này? Cô thật sự rất muốn nhận nhưng cô có thể nhận nó miễn phí sao?

Không đời nào. Lục Thiên Ngôn đâu phải kẻ thích làm ăn thua lỗ?

- Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi có thể tự lấy lại bằng sức của mình... không cần anh phải thương hại tôi.

- Tôi không muốn thương hại ai cả, chỉ là tôi muốn trả lại Giang Thị cho em thôi.

- Để là gì chứ? Chuộc lỗi với bố mẹ tôi sao?

Nhắc tới bố mẹ của Giang Thùy Dương, Lục Thiên Ngôn thoáng có vẻ chột dạ. Giang Thùy Dương cũng rất tinh ý, cô nhanh chóng nhìn ra ý muốn lẩn tránh của anh thì càng muốn nhắc đến với mong muốn có thể khiến anh để lộ ra gì đó.

- Sao thế? Tôi nói đúng rồi sao? Anh gián tiếp hại hai người họ, năm năm qua còn cố gắng lấp liếm đi sự thật về kẻ đứng sau cái chết của bọn họ? Bây giờ anh hối hận rồi hay lương tâm cắn rứt không chịu được nên muốn bù đắp cho tôi.

- Em nói vậy là có ý gì?



- Tôi có ý gì thì anh phải là người hiểu nhất chứ? Năm đó anh nói với tôi tai nạn của bố mẹ tôi có thể là có kẻ nào đó đứng sau, ban đầu tôi chỉ nghĩ anh nói vậy là để dỗ tôi, rồi tôi lại đã thấy anh dốc sức giúp tôi điều tra mọi việc nói thật là tôi có hơi cảm kích một chút nhưng sau đó tôi lại thấy anh không muốn nhắc đến chuyện này nữa, e rằng anh đã tìm ra chân tướng rồi có đúng không? – Giang Thùy Dương nói ra suy đoán của mình một cách đầy tự tin như thể cô thực sự đã biết hết mọi chuyện vậy.

Và Lục Thiên Ngôn đã bị cái dáng vẻ tự tin đó của cô đánh lừa. Vẻ mặt anh nhanh chóng trở lên lo lắng, dường như đã bị nói trúng tim đen.

- Anh không trả lời xem ra là bị tôi nói đúng rồi. Vậy bây giờ tôi đưa ra một cái tên nhé? – Giang Thùy Dương lại gần Lục Thiên Ngôn.

Khẽ nói.

- Là Nhã Tình phải không? – Giang Thùy Dương hỏi. Nhưng giọng điệu lại như thể đã đoán được hết rồi.

Lục Thiên Ngôn rất nhanh đã phản ứng lại với những lời này của cô. Anh nắm lấy tay cô và ép cô vào bức tường ở gần đó.

- Nghe tôi nói. – Lục Thiên Ngôn giữ chặt lấy hai tay của Giang Thùy DƯơng vì sợ cô phản ứng lại.

- Tôi biết tình cảm của hai người sâu đậm vậy nên tôi không muốn nghe anh giải thích giùm cô ta đâu. Tôi...

Ưm…

Giang Thùy Dương chưa nói hết câu thì Lục Thiên Ngôn đã ngăn cô lại bằng cách cưỡng hôn cô. Nhớ lúc trước mỗi lần cả hai cãi vã là anh lại làm như thế để ngăn cô nói ra những lời khó nghe, cũng là để cô có thể bình tĩnh lại nhưng bây giờ đâu có giống như lúc trước nữa?

Với lại anh cho phép anh được hôn cô?

Giang Thùy Dương không thể đẩy người ra được bởi tay cô đã bị Lục Thiên Ngôn giữ chặt lấy. Hết cách cô đành dùng gót giày cao gót của mình giẫm mạnh lên chân anh.

Lục Thiên Ngôn chau mày lại vì đau.

Nhân cơ hội đó Giang Thùy Dương nhanh chóng thoát ra khỏi nụ hôn của anh.

- Đê tiện! – Giang Thùy Dương giận dữ quát lên.



Nếu như lúc này không phải là bị Lục Thiên Ngôn giữ chặt lấy tay thì chắc chắn cô sẽ tặng cô anh một cái tát chứ không dễ dàng chỉ là một câu chửi như thế đâu.

- Tôi đê tiện. Cái danh này tôi nhận. Được rồi chứ? – Lục Thiên Ngôn khó chịu khi phải nhìn ánh mắt căm giận của Giang Thùy Dương dành cho mình.

- Bỏ tôi ra. Bằng không tôi sẽ... – Giang Thùy Dương tức tối muốn đe dọa Lục Thiên Ngôn nhưng anh ta vậy mà lại gục mặt xuống cổ cô.

- Em muốn làm gì tôi cũng được. Tùy em. – Lục Thiên Ngôn hôm nay như phát điên.


Hoàn toàn đánh mất ý chí. Đặc biệt là sau khi chạm môi với Giang Thùy Dương. Đã rất lâu rồi anh không còn có ham muốn với nữ sắc như bây giờ.


Ánh mắt của anh đặt lên môi cô một lần nữa. Giang Thùy Dương lần này đã có phòng bị quay mặt đi tránh né.


Lục Thiên Ngôn không hề có ý dừng lại. Anh buông tay cô ra và anh chóng bế cô ngồi lên bồn rửa tay. Giang Thùy Dương được hoạt động tay thì nghĩ đã có cơ hội thoát rồi nhưng mà cô đã sai. Lục Thiên Ngôn vẫn khỏe và nhanh tay hơn cô. Anh dùng một tay nắm chặt lấy hai tay cô qua đỉnh đầu.


- Lục Thiên Ngôn tôi nói cho anh biết nếu như hôm nay anh làm gì tôi tôi nhất định sẽ hận...


Không đợi cho Giang Thùy Dương nói được hết câu Lục Thiên Ngôn đã tiếp tục làm lại loại chuyện vừa rồi đang làm dở đó là hôn cô.


Giang Thùy Dương khó chịu nhưng cô không làm gì được. Bây giờ cô còn chẳng thể dùng chân để phản kháng nữa. Chỉ có thể mím chặt môi lại cự tuyệt.


Nhưng Lục Thiên Ngôn cũng không chịu để yên cho cô như thế. Anh dùng một tay đang ôm lấy eo cô, dùng sức để bóp mạnh miệng cô bắt cô mở miệng ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK