• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay tại trường của Giang Min Hy có một tiết ngoại khóa ở ngoài trời. Nói là ngoại khóa nhưng thực chất chỉ là dẫn học sinh ra một sở thú ở gần trường để ngắm động vật là chính.

- Các con nhớ đi cùng với cô và các bạn nhé! Chúng ta sẽ đi thành một hàng để không bị lạc nha! – Giáo viên chủ nhiệm vui vẻ nói.

- Vâng ạ. – Tất cả học sinh đều đồng thanh nói.

Đối với các học sinh mà nói thì những tiết học ngoại khóa này là vô cùng thú vị bởi được đi chơi chứ không chỉ là ngồi chơi một chỗ ở trong lớp nhưng đối với những giáo viên mà nói thì đây chính là ác mộng bởi cùng một lúc phải quản lí cả chục đứa nhóc trong một phạm vi rộng và điều này chả thoải mái tẹo nào hết.

Giang Min Hy vì đi đầu hàng nên con bé đặc biệt được giáo viên nắm tay nữa nên con bé lại chẳng thích thế này tí nàohết. Tính cách nó ghét bị người khác quản lí và kèm cặp, người có thể quản lí tốt được con bé trước giờ duy nhất chỉ có một mình Giang Thùy Dương mà thôi.

- Cô ơi, con muốn buộc lại tóc, tóc con bị xấu rồi ạ. – Min Hy ngây ngô nói. Nhưng mục đích rõ ràng là đang muốn dụ cô giáo buông tay nó ra.

- Đâu có đâu? Tóc Min Hy rất đẹp, cô nghĩ con không cần chỉnh lại đâu. – Cô giáo ngắm nhìn mái tóc của con bé sau đó mỉm cười nói.

Một tay vẫn nắm lấy tay con bé, tay còn lại qua loa chỉnh lại đầu tóc nó cho có lệ.

Giang Min Hy biết mình không lừa được cô giáo, mặt nó liền xị ra ngay tức khắc. Chán nản đi theo sự chỉ dẫn kè kè của giáo viên.



Nhưng khi đi đến chuồng voi thì đã có mấy bạn cùng lớp la lên muốn xem voi nên cả lớp đã đứng lại đó xem voi. Min Hy nhìn con voi to lớn ở trong chuồng, nó lộ rõ một vẻ chán nản ra ngoài mặt. Nó không thích ngắm mấy con thú này, cái nó thích chính là được vui đùa cho đã cái lư cơ.

- Các em nhìn nhé, đây là con voi... – Giáo viên bắt đầu giải thích và giới thiệu về con voi, và cũng chính vì thế mà cô đã phải buông tay con bé ra để tiện giải thích.

Đúng lúc này Giang Min Hy đã nhân cơ hội để lẻn xuống cuối hàng đứng cho thoải mái. Nhưng trong lúc đứng đợi giáo viên nói về con voi nó đã nghĩ: Ở kia có một cái cầu trượt, tới đó trượt một chủ rồi đợi giáo viến cũng không tệ.

Thế là nó ngay lập tức sà vào chơi cầu trượt. Nhưng không giống như nó nghĩ, nó chỉ vừa kịp trèo lên thì giáo viên đã dẫn các bạn ra một chỗ khác để xem rồi. Và vì cô giáo đã quên mất nó nên không để ý rằng con bé đã bị bỏ lại.

Thành ra khi trượt xuống thì con bé đã không còn thấy ai hết. Giang Min Hy thấy nguyên một khu rộng toàn người là người mà nó lại chẳng quen ai thì cũng có chút hoang mang nhẹ nhưng nó chợt nhớ tới lời Giang Thùy Dương dặn. Cô dặn là nếu như nó bị lạc thì nên bình tĩnh và tìm nhân viên làm ở nơi đó để được họ giúp đỡ.

Thế là nó nhìn quanh một lần nữa. Nó thấy có một bác lao công đang quét dọn ở gần đó thì liền đi tới, ngỏ lời muốn được giúp đỡ.

- Bác ơi, cháu bị lạc với các bạn rồi, cô giúp cháu tìm các bạn và cô giáo với. – Giang Min Hy ngoan ngoãn nói.

Nhân viên quét dọn nghe vậy thì liền bỏ gọn xe rác sang một bên.

- Để bác dẫn cháu nên phòng phát thanh để nhờ họ phát loa cho người tìm cháu nhé! – Người lao công ân cần nói.

- Dạ vâng ạ. – Giang Min Hy gật đầu lia lịa, đồng ý.

Người lao công sau đó đã dẫn con bé đi lên phòng phát thanh, và trùng hợp là...

Lục Thiên Ngôn cũng đang có mặt ở đây.

- Cô ơi, cô chịu khó phát thông báo để cô giáo của cháu gái này đến đón nó với được không? Con bé nó bị lạc với các bạn rồi. – người lao công nói.

- Cô cứ để đứa bé ở đó đi. Tôi sẽ phát thông báo ngay. – Người nhân viên phát thanh nói.



Giang Min Hy không nhận ra Lục Thiên Ngôn sau lần gặp mặt trước đó của cả hai ở trên đường nên rất thản nhiên đi lại gần người nhân viên phát thanh. Nhưng Lục Thiên Ngôn sao có thể không nhận ra con bé được kia chứ! Anh vừa nhìn là đã nhận ra con bé rồi.

- Khoan hãy phát thông báo. – anh nói.

- Sếp bảo sao cơ? – Nhân viên tỏ ra kinh ngạc hỏi lại.

Vốn dĩ những vụ việc trẻ con đi lạc thế này thì phải nhanh chóng phát thông báo để người giám hộ của trẻ còn biết mà tới tìm. Đằng này anh lại nói khoan phát thông báo đi tìm là sao? Người nhân viên tuy không hiểu dụng ý của anh cho lắm nhưng phận làm nhân viên thì làm gì có quyền lên tiếng hỏi ý của sếp. Lại còn là sếp lớn nữa thì lại càng không nên. Khéo khi mất việc như chơi cũng không chừng ấy.

- Chú kia, sao chú lại bảo cô ấy dừng lại? Chú muốn bắt cóc trẻ con sao? – Giang Min Hy ngay lập tức nói.

- Con là con gái của mẹ Giang Thùy Dương sao? – Lục Thiên Ngôn nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt con bé, dịu dàng hỏi.

- Chú biết mẹ của cháu? – Giang Min Hy tròn mắt hỏi lại.

- Đúng vậy. Chú là người quen của mẹ cháu. Chú sẽ dẫn cháu đi tìm mẹ, được không? – Lục Thiên Ngôn muốn nhân cơ hội này gặp mặt Giang Thùy Dương.

Nhưng Min Hy không phải một đứa nhóc dễ tin người khác như thế. Nó nhớ Giang Thùy Dương đã dặn nó rõ ràng rằng ở đây nó chỉ có duy nhất ba người thân quen có thể tin tưởng được đó là Mẹ nó, hai là Bố nó tức Văn Hạo và ba là Vi Hạ, tuyệt đối không có ai nữa.

- Chú nói dối. Cháu mới từ nước ngoài chuyển về đây thì lấy đâu ra người quen? Cháu chỉ có mẹ và bố và cô Vi Hạ là người quen thôi.

- Mẹ và bố? – Lục Thiên Ngôn cố tình hỏi lại.

- Mẹ cháu là Giang Thùy Dương, còn bố cháu là Văn Hạo, mẹ cháu không có nói là quen ai nữa nên cháu không đi theo chú đâu. – Giang Min Hy kiên định khẳng định lại.

Lục Thiên Ngôn sau khi nghe xong điều này thì không có lấy một chút vui vẻ gì. Rõ ràng là không thể có chuyện Giang Thùy Dương có một người con được... mới chỉ có năm năm...



- Cháu bao tuổi rồi? – Lục Thiên Ngôn bất ngờ hỏi một câu.

- Năm tuổi. – Giang Min Hy ngây thơ nói.


Năm tuổi? Lục Thiên Ngôn nghe xong bất giác nở nụ cười. Quả thực là Giang Thùy Dương đã lừa anh bởi lẽ cô bỏ đi năm năm, lúc cô đi còn chưa có bất kì dấu hiệu nào của việc đã mang thai, hơn nữa nếu như ví dụ là cô vừa bỏ đi mà đã có thai rồi sinh ra Min Hy cũng càng không thể có chuyện con bé đã năm tuổi như vậy được.


Thế là tự nhiên khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ, Lục Thiên Ngôn khỏi phải nói cũng biết là anh đã rất vui.


- Chú chắc chắn là người quen của mẹ cháu. Cháu nhìn xem, chú có quay video với mẹ cháu nữa đó. – Vừa nói Lục Thiên Ngôn vừa lấy điện thoại ra và mở cho con bé xem đoạn video anh đã cùng Giang Thùy Dương quay với nhau trước đó, khi cả hai cùng đi chơi với nhau.


Mọi thứ về cô sau khi cô đi anh đều lưu giữ rất cẩn thận. Trong máy anh ngoài một mục là ảnh công việc thì còn lại đều là ảnh của Giang Thùy Dương không thì cũng là ảnh của anh và cô. Giang Min Hy sau khi xem đoạn video đó thì đã tỏ ra hết sức ngạc nhiên bởi nó không ngờ được là...


- Mẹ của hồi trước cười tươi như vậy sao? – Con bé ngây ngô nói.


- Mẹ cháu bây giờ không cười vui vẻ như vậy nữa hay sao? – Lục Thiên Ngôn đau lòng hỏi.


- Mẹ cháu bình thường chỉ cười khi ở bên cháu lúc ở nhà thôi chứ bình thường với người khác mẹ lạnh lùng lắm. Nhưng mà mẹ ở bên cháu cũng không được cười tươi như vậy bởi mẹ phải đi làm nhiều nên hay bị mệt lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK