Đêm ở khu dân nghèo trước nay luôn phong phú đa dạng, khắp nơi tràn ngập những niềm vui rẻ mạt, tuy thô bạo nguyên thủy song dứt khoát trực tiếp.
Trì Mạch đứng trên ban công, vừa uống bia vừa nhìn đèn màu rục rỡ tầm thường trên đường. Vị Hi có chút căng thẳng nhìn bóng lưng anh, bước tới bên cạnh dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi: “Anh giận à?”.
Trì Mạch lắc đầu, “Anh không giận, chỉ lo cho em thôi, sợ em nương tựa nhầm người, cuối cùng người khổ nhất lại là chính em".
Vị Hi nhớ đến tình cảnh lúc ban ngày, bất giác mỉm cười, dùng tay nói: “Sẽ không đâu, em rất có lòng tin đối với anh ấy”.
Tri Mạch bất đắc dĩ cười một cái, cốc trán cô, “Anh biết, em trước nay thông minh. Nhưng anh sợ em quá đơn thuần, nhìn người không chuẩn xác, cuối cùng lại hại mình. Anh ta không phải nhân vật đơn giản, gia đình, địa vị, bối cảnh đều vô cùng phi thường. Tóm lại, em nên cẩn thận hơn”.
Vị Hi thấy ấm áp trong lòng, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Xin lỗi, luôn bắt anh lo lắng cho em”.
Tri Mạch cười, hôn lên trán cô, “Ừ, kiếp trước anh đã nợ em rồi'’.
“Trò đấm bốc bên chỗ Ngụy Thành Báo, anh đừng đi nữa. Anh ấy nói sẽ phụ trách phí chữa trị cho em. Anh không cần mạo hiểm nữa, em rất lo”.
Tri Mạch thở dài, “Lên núi thì dễ, xuống núi mới khó. Việc này không phải anh nói dừng là có thể dừng." Nghe thấy Tri Mạch nói vậy, Vị Hi rất lo lắng, “ Vậy làm thế nào?”.
Tri Mạch xoa nhẹ gương mặt nhỏ ửng đỏ vi lo âu, an ủi cô: “Đừng lo, tự anh biết chừng mực. Hơn nữa, anh cũng muốn tiết kiệm thêm chút tiền chuẩn bị cho cuộc sống sau này, công việc không chính đáng không thể làm cả đời”.
“Xin lỗi, nếu không phải vì em...".
Tri Mạch ôm vai cô, cười nói: "Đồ ngốc, đừng có trách nhiệm gì cũng đều gánh lên vai mình. Anh từng nói với em, cho dù chịu tổn thương thế nào, trái tim yêu một người tuyệt đối không phải không có ý nghĩa. Tất cả những điều này đều là anh cam tâm tình nguyện làm vì em, nếu ngược lại trở thành gánh nặng của em, uổng phí nỗi khổ tâm của anh không nói, với anh cũng vô ích”.
Vị Hi không còn gì để nói, ôm lấy cơ thể chẳng chịt vết sẹo của người đàn ông, nghĩ đến những điều tốt đẹp về anh, không nén được rớt nước mắt.
Có lẽ trên thế giới này, luôn có một vài người là món nợ cả đời cả kiếp bạn đã được định sẵn không thể thoát khỏi.
Đêm ở khu biệt thự, bên hồ nhân tạo vô cùng yên tĩnh, sao đầy trời rơi xuống nước. Đêm khuya thanh vắng, hai ngọn núi phía xa tựa như hai con thú đang chạy.
Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên trong máy CD, Lăng Lạc Xuyên ngồi trên chiếc ghế trúc ban sáng, lặng yên nhìn giá vẽ trước mặt.
Trong một đêm như vậy, cảm giác lặng lẽ nhưng nhớ một người thực sự rất đẹp.
Anh đứng lên, bước tới bên giá vẽ, chạm lên gương mặt của chính mình, nhớ lại tình cảnh ban ngày, dịu dàng nói: “Vị Hi, em biết không? Dưới ánh mặt trời, nụ cười của em chính là thiên đường của anh. Trái tim anh đặt nơi em, chỉ mong em hãy đón nhận lấy nó. Ngàn vạn đừng làm tan nát, tan rồi, anh sẽ không sống nổi..."
Hôm sau lên lớp, Chu Hiểu Phàm phát hiện Vị Hi luôn cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Sao vậy? Lát nữa anh ấy đón cậu à?”.
Vị Hi Nhìn màn hình lớn trên bảng gật đầu, tiện tay viết lên giấy: “Một ngày như bằng một năm... Cuối cùng mình cũng đã hiểu tâm trạng hồi đó của cậu”.
Chu Hiểu Phàm bụm miệng cười, đấm cô một cái, khẽ giọng nói: “Kẻ siêu phàm thoát tục như cậu cuối cùng cũng thấu hiểu rồi”.
Vị Hi cười, kéo tay áo che đồng hồ, tiếp tục nghe giảng.
Sau khi tan học, Chu Hiểu Phàm bị chủ nhiệm khoa gọi đi, một mình Vị Hi ra về, đến cổng trường nhìn xung quanh không thấy xe Lăng Lạc Xuyên.
Cô muốn gọi điện cho anh, nghĩ rằng chắc anh đang làm việc, cuối cùng không gọi nữa. Đây không phải lần đầu tiên anh cho cô leo cây, cũng có lúc bận rồi quên luôn, không nhớ mình hẹn cô.
Đợi một lát ở cổng, thấy các bạn đã về gần hết. Đang do dự có nên tự về nhà không thì điện thoại reo, Lăng Lạc Xuyên gọi đến.
Vị Hi nghe máy, giọng nói của Lăng Lạc Xuyên vô cùng lo lắng truyền đến, “Xin lỗi, Vị Hi, hôm nay anh phải lỡ hẹn rồi. Máy tính công ty xảy ra vài chuyện, em tự về nhà được không?”
Vị Hi vội vàng gật đầu, lại nhớ ra anh không nhìn thấy, thế là gõ hai cái vào ống nói, ý rằng: “Được ạ."
“Vậy đợi anh giải quyết xong, anh gọi cho em nhé?”.
Vị Hi lại gõ một cái, ám chỉ: “Vâng”.
Chỉ thấy bên kia có người nói: “Anh Lăng, đã có biện pháp ứng phó khẩn cấp của kĩ sư máy tính rồi, anh xem...”.
Lăng Lạc Xuyên trả lời một tiếng rồi nói với Vị Hi: “Xin lỗi, bây giờ anh thực sự rất bận, không nói nhiều với em nữa, chờ điện thoại của anh." Nói xong liền cúp máy.
Nghe tiếng tút tút bên kia, trong lòng Vị Hi ít nhiều có chút thất vọng. Nhưng đàn ông, đặc biệt là người như anh luôn lấy sự nghiệp làm trọng.
Thế là nhún vai, khoác ba lô, một mình đi bộ ra bến xe bus.
Trường học ở vùng ngoại thành, xe ít khách. Nắng chiều cuối thu ấm áp nhưng không nóng rát. Vị Hi giơ tay che đi ánh nắng xnyên qua lá cây, dưới con đường rợp bóng cây, cô vừa đi đường vừa ngắm nhìn.
Không biết vì sao, đột nhiên lại có tâm trạng thưởng thức cảnh vật. Có lẽ là vì sự tồn tại của anh.
Không nén được cúi đầu cười.
“Đừng cứ cúi đầu mãi thế, cổ dề có nếp nhăn đấy”.
“Anh thích nhìn dáng vẻ ngẩng cao đầu của em, giống như con nai lắng nghe trong gió.".
Vị Hi ngẩng đầu, cười với ánh nắng trên lá cây, tiếp tục bước đi. Hoàn toàn không biết chiếc xe hai màu xám bạc phía sau đã lặng lẽ theo cô cả đoạn đường.
Nguyễn Thiệu Nam ngồi trong xe, mỉm cười từ đầu đến cuối nhìn cô, thực sự vui như vậy ư? Chỉ sợ là vui quá hóa buồn thôi...
“Anh Nguyễn, cô Lục đã đi rồi, có cần đi theo không ạ?”. Tài xế quay đầu hỏi ông chủ của mình.
Nguyễn Thiệu Nam nhắm mắt, lắc đầu, “Không cần nữa, chúng ta về thôi”.
Điện thoại reo, anh nghe một lát, sau đó nói: “Anh sắp xếp rất tốt. Nghe đây, chuyện hôm nay tuyệt đối không được phép để rò rỉ ra. Nếu không, tôi sẽ lột da anh!”
Vị Hi trở về, vừa vặn Như Phi cũng ở nhà, thấy cô về sớm như vậy, hỏi có phần kinh ngạc: “Hôm nay không phải đã hẹn anh ta ư? Sao mà về nhà sớm vậy?”.
Vị Hi đặt ba lô xuống, nói bằng ngôn ngữ kí hiệu:
“Công ty anh ấy có chuyện'’. Nhìn xung quanh, lại hỏi: “Trì Mạch lại ra ngoài à?”.
Như Phi gật đầu, “Nghe nói hôm nay có một ông chủ đặc biệt đến, tên họ Ngụy hình như rất coi trọng, đã gọi anh ấy đi từ lâu rồi”.
Vị Hi có dự cảm xấu, “Anh ấy có nói là ai không?” Như Phi lắc đầu: “Chỉ sợ anh ấy cũng không biết. Mấy ông chủ đó đều là những nhân vật có máu mặt, tới những trận đấu kiểu đó đương nhiên phải tìm nơi người khác không thấy, một mình từ từ thưởng thức. Nhìn người ta thịt rơi máu chảy, họ sung sướng tột bậc. Ôi! Kẻ này biến thái hơn kẻ khác!”.
Trong lòng Vị Hi không biết tại sao lại trở nên hoảng loạn, Như Phi thấy mặt cô trắng bệch, an ủi nói: “Anh ấy trước nay rất lợi hại, muốn đốn ngã anh ấy, người bình thường không cỏ bản lĩnh đó, cậu cũng đừng quá lo lắng”.
Như Phi an ủi Vị Hi một hồi rồi đi làm. Vị Hi tắm qua, một mình ngồi trên giường nhìn ngón tay mình xoắn vào nhau, trong lòng hoảng loạn bất an, thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Cô nhìn di động đặt trên đầu giường, luôn cảm thấy không biết khi nào nó sẽ reo lên, sẽ mang đến cho cô tin dữ.
Chẳng bao lâu nó reo thật.
Vị Hi ấn vào lồng ngực mình, căng thẳng nhận máy, nghe thấy giọng đối phương, cô kinh ngạc nhìn phía trước, hơi thở dường như ngưng đọng. Đôi mắt đen láy sáng ngời trong phút chốc trở thành đống hoang tàn trống trải.
Tối đen vô tận...
Nguyễn Thiệu Nam ngồi một mình trong căn phòng sinh hoạt thường ngày trên tầng cao nhất tòa nhà Dịch Thiên, Nhìn màn hình lớn trong phòng khách, thờ ơ lắc lắc li rượu trong tay.
Vị Hi được người dẫn đường đẩy vào phòng, Nguyễn Thiệu Nam quay lưng với cô hướng về phía màn hình đằng trước đang chiếu trận đấu đấm bốc chợ đen tàn nhẫn đến tột cùng.
Một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt cô, cô gần như không nhận ra anh. Mặt anh toàn máu, mắt trái sưng húp. Nguy hiểm tránh qua đòn quét cao hung dữ mạnh mẽ của đối phương, nhưng bị xoạc một đòn dưới chân, ngã trên võ đài.
Nếu Vị Hi có thể nói được, nếu cổ họng của cô vẫn có thể hét nổi, cô nhất định sẽ sợ hãi đến mức kêu la thất thanh. Nhưng cô không thể kêu được, chỉ có thể trừng mắt nhìn, nhìn người trân trọng mình như tính mệnh kia đang máu chảy như trút trên võ đài.
Nguyễn Thiệu Nam ngồi trên ghế sofa tấm tắc khen ngợi, “Cho anh ta dùng thuốc mà có thể chống cự đến bây giờ. Tên Trì Mạch này thật không đơn giản."
Vị Hi như bị sét đánh, ngơ ngẩn. Cô quả thật không thể tưởng tượng nổi sao có người có thể máu lạnh đến mức này. Khi cô tưởng rằng người đàn ông trước mắt đã đủ tàn nhẫn, đủ máu lạnh, thì anh ta luôn có thể làm ra những việc còn tàn nhẫn, máu lạnh hơn để phá vỡ giới hạn của cô.
Nguyễn Thiệu Nam đứng lên, nho nhã mỉm cười khi thấy Vị Hi Nhìn mình một cách vô cùng kinh sợ, "Tay đấm bốc tự do này anh đặc biệt mời từ Campuchia về thế nào? Tuyệt vời không?”
Xung quanh tiếng hò reo như sấm rền, hai mắt Tri Mạch vô thần, chân loạng choạng. Đối phương ôm đầu anh, đầu gối như chiếc búa lớn bổ mạnh xuống. Trì Mạch dùng tay ôm đầu, gắng gượng chống đỡ đòn tiến công khiến người khác gần như tuyệt vọng.
“À, đúng rồi, anh quên không nói cho em biết. Đấm bốc chợ đen ở Campuchia còn có một quy tắc bất thành văn: Không chết không dừng! Theo em Trì Mạch còn có thể chống cự được bao lâu?”.
Vị Hi gần như suy sụp, cô giơ đôi tay run rẩy ra nói với anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”.
Nguyễn Thiệu Nam không hiểu, Vị Hi nhớ ra anh ta không phải Lăng Lạc Xuyên. Run rẩy lấy ra quyền sổ nhỏ của mình, viết một lượt lên giấy.
Nguyễn Thiệu Nam lắc đầu khẽ cười, ra hiệu người khác lui ra hết, bước tới bên cạnh Vị Hi, thì thầm bên tai cô: “Anh muốn thế nào, em không biết à?”.
Môi Vị Hi rét run, lần tìm di động.
Nguyễn Thiệu Nam biết cô muốn gọi cho ai, không những không ngăn cản, ngược lại còn khoanh tay trước ngực, thong thả nhìn cô, cười một cách thâm sâu khó dò, “Cho dù em gọi cho cậu ta, chờ em gọi được cậu ta đến, giải thích rõ ràng từng từ từng câu với cậu ta thì người trên võ đài cũng gần chết rồi. Em nên biết, trên võ đài đấm bốc tự do, một phút cũng có thể quyết định sự sống chết của con người”.
Vị Hi sững sờ, nhìn Trì Mạch toàn thân đầy máu trên võ đài, nước mắt như chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, chảy xuống hai má.
“Hà tất phải bỏ gần tìm xa chứ? Chỉ cần em xin anh, anh còn có thể không đáp ứng em ư?" Nguyễn Thiệu Nam ôm cơ thể lạnh giá run rẩy của cô, ghé sát tai cô, cưng nựng bằng giọng nói vô cùng dịu dàng, “Nhưng em phải nhanh chóng quyết định, em nghĩ thêm một phút, anh ta phải chịu khổ thêm một phút'’.
Vị Hi quay mặt sang, nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông cô từng yêu bằng cả sinh mạng, cô thật không hiểu, trái tim anh ta rốt cuộc làm bằng gì? Thủ đoạn không có tính người, bỉ ổi vô liêm sỉ này, sao anh ta có thể nghĩ ra được? Sao anh ta có thể làm được?
Nguyễn Thiệu Nam dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô, thở than: “Nhìn em khóc thế này, anh không nhẫn tâm. Nhưng hôm nay tha cho em, bản thân anh há chẳng lại phải nếm nỗi khổ tương tư ư? Vị Hi, anh chỉ cần một câu nói của em”.
Một tay túm lấy tóc cô, anh nhìn cô từ trên cao, cười lạnh lùng: “Cho hay không cho?”.
Cô bị ép ngửa cổ lên nhìn, giọt lệ trên lông mi tựa như thủy tinh óng ánh, từng giọt từng giọt từ má chạm lên tay anh. Qua bờ vai, cô nhìn thấy trên màn hình Trì Mạch đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, một tay đã không thể cử động, gương mặt biến dạng. Tiếng chuông bắt đầu trận đấu lại vang lên bên tai cô như chuông báo tử thúc giục.
Cô nhắm mắt, trong phút chốc nước mắt như mưa, gật đầu, nói một từ không có âm thanh, “Cho...".
Người đàn ông cười, mãn nguyện hôn lên hàng mi thấm đẫm nước mắt của cô, khen ngợi: “Như vậy mới ngoan'’. Lại ôm cô, thở dài, “Vị Hi, em không biết, anh nhớ em biết nhường nào, anh muốn... xé nát em ra biết bao”.
Toàn thân Vị Hi run rẩy, răng va vào nhau, như con chim nhỏ bị con hổ bứt sống từng cái lông, giãy chết trước miệng hổ nhưng sống không bằng chết.
“Anh Lăng, anh không thể vào, anh Lăng...".
Lăng Lạc Xuyên đá chân mở cửa, bước dài vào phòng, nhìn thấy trận đấu đẫm máu trên màn hình lớn, lại nhìn gương mặt Vị Hi đầy vệt nước mắt, trong phút chốc đã hiểu tất cả.
Anh bước tới kéo Vị Hi ra sau lưng, nhìn Nguyễn Thiệu Nam cười nhạt, “Xem ra anh không hiểu ý tôi. Không sao, tương lai chúng ta còn dài'’.
Quay mặt sang nói với người phụ nữ bên cạnh: “Chúng ta đi!”.
Nhưng Vị Hi kéo anh lại, nhìn màn hình lớn, lại nhìn Lăng Lạc Xuyên, giống như nắm lấy sợi dây cứu mạng.
Nguyễn Thiệu Nam ngồi trên ghế sofa, nhìn chăm chú bằng ánh mắt xem kịch.
Điều này như đồ thêm dầu vào lửa, Lăng Lạc Xuyên bất giác nổi giận, nhìn cô, mạnh mẽ nói từng từ: “Đi theo anh! Đừng để anh nói lần nữa!'’.
Vị Hi sợ hãi đến ngơ ngẩn vì giọng nói hung dữ của anh, nhưng lúc này, trên màn hình lớn Trì Mạch lại bị đối thủ đốn ngã lần nữa, xung quanh vang lên tiếng cổ vũ như sấm dậy.
Võ sĩ người Campuchia đó có một đôi mắt lạnh giá như loài bò sát, vô tình nhìn đối thủ ngã dưới đất, chuẩn bị lấy đi sinh mệnh của anh bất cứ lúc nào.
Lăng trì chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Cô không thể chịu đựng được nữa, hai đầu gối mềm nhũn, quý trước mặt Lăng Lạc Xuyên, kéo góc áo anh, đôi mắt sũng nước xót xa ngẩng lên nhìn anh, cầu cứu không lời, dường như đang nói: “Xin anh, xin anh...".
Nguyễn Thiệu Nam ngồi trên ghế sofa thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng cũng bật cười.
Cúi nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất đau khổ cầu xin anh, Lăng Lạc Xuyên hận đến tột cùng, hít sâu một hai, hất tay cô ra, rút di động gọi cho Ngụy Thành Báo.
Bên kia vừa gọi một tiếng “Lăng thiếu gia", anh bèn hung hăng chửi trong điện thoại, “Lập tức kêu tên người Campuchia dừng lại, chậm một phút, mẹ kiếp, tôi sẽ khiến anh không chịu nổi!”.
Sau đó hạ điện thoại xuống, nhìn Nguyễn Thiệu Nam ngồi trên ghế sofa, cười lạnh một tiếng, “Đã thấy thứ anh muốn thấy, giờ anh mãn nguyện rồi!”.