Thời gian vui vẻ của Nguyễn Thiệu Nam không kéo dài được lâu, sau khi xuất viện liền có một đống việc công ty đang chờ anh xử lí.
Trường học của Vị Hi cũng đã nghỉ đông, tuy Nguyễn Thiệu Nam nhiều lần yêu cầu nhưng cô vẫn không chuyển đến sống ở biệt thự của anh, cũng không đi làm tại “Tuyệt sắc khuynh thành” nữa, suy nghĩ đến thân phận của Nguyễn Thiệu Nam, cô ít nhiều vẫn có chút kiêng dè.
Nhưng thiếu đi một khoản thu nhập, học phí và phí sinh hoạt sau này của cô sẽ có vấn đề, còn màu vẽ và dụng cụ vẽ tranh đắt đỏ nữa.
Nguyễn Thiệu Nam đưa cô một thẻ tín dụng, nhưng bị cô vứt trong ngăn kéo ở biệt thự của anh. Tâm ý của anh, cô đã nhận nhưng cô không muốn mình giống như tấm thẻ đó, trở thành một món đồ phụ thuộc. Không phải cô khác người mà do thói quen bao năm hình thành. Ngoài ra còn cả tôn nghiêm của cô nữa, cô càng cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa cô và anh, cô càng muốn duy trì sự độc lập trong phương diện tiền bạc.
Sau đó, khi cô nói ra suy nghĩ này với Như Phi, Như Phi lại không đồng ý, “Cậu đã vì anh ta đến du học nước ngoài cũng không đi, đương nhiên anh ta có trách nhiệm chăm sóc cậu. Hơn nữa, chẳng phải anh ta không nuôi nổi cậu, cậu hà tất làm khổ mìhh thế?”.
Vị Hi nói: “Ăn của người ta, cầm đồ của người ta thì phải làm theo ý người ta. Cái gì cũng dựa vào anh ấy, vậy sau này nếu anh ấy không cần mình nữa, chẳng phải mình chết đói ư?”.
Như Phi nghĩ một chút, “Cậu nói cũng không sai, có điều Nguyễn Thiệu Nam vừa nhìn đã là loại đàn ông theo chủ nghĩa trọng nam. Cậu như vậy anh ta sợ mất thể diện, ngoài miệng không nói nhung trong lòng nhất định sẽ tức giận”.
“Chắc anh ấy... có thể hiểu chứ?”. Khi Vị Hi nói câu này có chút chột dạ, thực ra bản thân cô cũng không dám chắc.
Những ngày này, Vị Hi chạy đôn chạy đáo bên ngoài. Nhưng trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế, tìm công việc quả thật không dễ dàng. Mấy ngày tiếp theo, cô chạy đến mỏi chân vẫn chưa có chỗ dừng.
Nguyễn Thiệu Nam bình tĩnh mặc kệ cô mấy ngày, cuối cùng gần như không thể tiếp tục nhìn cô như vậy, liền hỏi cô: “Tiêu tiền của anh phiền cho em như vậy ư? Vì anh mà em mất việc thì coi như anh đền bù cho em, như vậy cũng không được à?”.
Vị Hi vừa từ bên ngoài trở về, vừa uống nước vừa lắc đầu, “Không được! Tự em quyết định nghỉ việc, liên quan gì đến anh?”.
“Vậy coi như anh cho em vay. Anh cũng không cho vay không, đợi em tốt nghiệp tìm được công việc, tính theo lãi suất ngân hàng trả anh là được mà”.
Vị Hi hơi do dự một chút nhưng vẫn lắc đầu, “Vẫn không được, học phí có thể vay anh nhưng phí sinh hoạt của em không thể vay anh, dù sao vẫn phải tự em kiếm tiền mới được”.
Nguyễn Thiệu Nam thực sự không còn gì để nói, nhướng mày nhìn cô: “Tính khí này của em rốt cuộc giống ai?”.
Vị Hi cười nói: “Anh không biết à? Nghệ thuật gia vĩ đại nhất trên thế giới đều nghèo rớt mồng tơi. Nghệ thuật chỉ sinh ra trong lúc đói nghèo mới có thể chạm vào tâm hồn con người. Anh từng nghe nói đến Paul Gauguin[1] chưa? Ông ấy từng ăn hồ dán của áp phích. Còn có Vincent Willem Van Gogh[2], ông ấy đói đến mức từng ăn cả dầu công nghiệp làm từ dầu thông. Còn có... ”.
[1] Eugène Henri Paul Gaugnin (1848-1903) là họa sĩ hàng đầu của trào lưu hậu ấn tượng.
[2] Vincent Willem Van Gogh (1853-1890) là danh họa Hà Lan thuộc trường phái ấn tượng.
Nguyễn Thiệu Nam càng nghe càng không thoải mái, dứt khoát ngắt lời cô, “Được rồi, anh không muốn để em ăn mấy thứ buồn nôn ấy đâu. Hay thế này đi, anh có rất nhiều bạn làm ăn thích sưu tầm tranh nổi tiếng, em có thể giúp họ tu sửa tranh, chắc là một món thu nhập không tồi, còn kiếm nhiều hơn so với hồi em ở “Tuyệt sắc”, thời gian làm việc cũng tự do”.
Vị Hi gật đầu, “Quả thật là một cách hay, nhưng... tu sửa tranh nổi tiếng thông thường người ta đều sẽ tìm những họa sĩ khá nổi tiếng, những bức tranh đó đa phần vô cùng đắt giá, họ tin nổi em không?”.
Nguyễn Thiệu Nam đang bận công việc của mình, chẳng thèm quay đầu, “Điều này còn phải xem phản ứng của chính em, anh chỉ phụ trách việc giới thiệu, thành hay không là ở em. Em nói muốn tự lực cánh sinh, sao đến chút tự tin cũng không có thế?”.
Vị Hi nghĩ cũng đúng, nếu đến một chút tự tin cũng không có, thì bao năm học vẽ như vậy đều uổng công.
Tuy công việc này do Nguyễn Thiệu Nam giới thiệu nhưng cô kiếm sống dựa vào bản lĩnh của minh, cũng yên tâm thoải mái.
Nguyễn Thiệu Nam quả thật rất có máu mặt, nhìn mấy bức tranh đặt trong thư phòng anh, Vị Hi như nằm mơ vậy. Cô không biết những người này là bạn thế nào với Nguyễn ThiệuNam nhưng những đồ sưu tập đều là tác phẩm quý giá của các bậc thầy. Khi cô nâng mấy bức tranh đó lên, cảm giác tay mình đang run run, sợ có sơ suất gì.
Nguyễn Thiệu Nam thấy bộ dạng buông không xong, cầm cũng không nổi của cô, chậm rãi bình tĩnh nói: “Chỉ mấy bức tranh thôi mà, cho dù em làm hỏng, anh cũng đền được”.
Vị Hi vừa thở phào một hơi, Nguyễn Thiệu Nam liền nói tiếp: “Có điều tiền của anh không phải tiền chùa, dù sao ngoài khả năng vẽ tranh ra em cũng chẳng có bản lĩnh khác, sau này dứt khoát phải nợ tiền đền thịt từng chút từng chút trả lại cho anh”.
Người này nói chuyện sao mà tàn nhẫn vậy? Cô chẳng qua chỉ từ chối sự giúp đỡ của anh, anh liền bắt ép cô như thế. Cô biết những ngày này anh luôn nén uất ức, chỉ chờ cơ hội để xả ra. Đúng là đồ đàn ông so đo từng tí, lòng dạ hẹp hòi!
Có điều lời anh nói lại hoàn toàn kích thích ý chí chiến đấu của cô.
Sau khi thực sự bắt đầu Vị Hi phát hiện ra cũng không hề khó như mình tưởng tượng, chỉ mất thời gian thôi. Những bức tranh dầu này phần lớn niên đại đã rất lâu rồi, bề ngoài của màu vẽ đã ít nhiều bong tróc. Phàm những bức có vết rạn nhỏ phải tu sửa, lại không thể làm hỏng bản thân bức tranh thì cần sự thành thạo và tính kiên nhẫn.
Vị Hi làm việc rất chăm chỉ, Nguyễn Thiệu Nam dứt khoát chia một nửa thư phòng trên tầng cao nhất của “Dịch Thiên" cho cô. Hàng ngày cô tu sửa tranh bên này, anh làm việc bên kia. Mục đích sắp xếp như vậy chính là để khi anh nhớ cô, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy cô. Ai bảo anh là người bận rộn, đến thời gian yêu đương cũng ít một cách đáng thương, chỉ có cách một công đôi việc.
Cuộc chiến thu mua giữa Dịch Thiên và Thái Hoàng đang ở thời điểm quan trọng, mỗi một phút đều có thể có biến số. Anh nói kế hoạch đi du lịch cùng nhau cũng đành phải hoãn lại.
Nguyễn Thiệu Nam cảm thấy rất tiếc nuối, Vị Hi thì chẳng sao hết. Ở cùng người mình thích cho dù làm gì cũng đều vui vẻ. Giống như họ bây giờ, hàng ngày anh đều rất bận, cô cũng không rảnh, nhưng khi mệt mỏi, một ánh mắt chạm nhau cũng có thể ngầm hiểu trong lòng.
Những ngày này, Vị Hi luôn nghĩ, hạnh phúc rốt cuộc là gì? Có người nói hạnh phúc không phải sống lâu trăm tuổi, không phải vinh hoa phú quý mà là khi muốn ăn liền có thứ để ăn, khi muốn được yêu liền có người yêu mình.
Nếu nhìn từ góc độ này mà nói, Vị Hi bây giờ thực sự rất hạnh phúc.
Nguyễn Thiệu Nam không phải là một người đàn ông thú vị, trên thực tế phần lớn thời gian anh đều rất nghiêm túc, khi sầm mặt càng khiến người ta không dám lại gần. Cấp dưới của anh đều rất sợ anh, thỉnh thoảng Vị Hi cũng sợ, đặc biệt là lúc anh tức giận. Nhưng anh đối với cô rất tốt. Chắc sợ cô trốn chạy nên cho dù cô chạm vào vảy rồng của anh, anh cũng sẽ nén lại cơn giận dữ.
Nhưng có lẽ đã thành thói quen, anh nói chuyện với cô luôn dùng ngữ khí như đối với trẻ con. Bất luận là dỗ dành hay chỉ bảo cô.
Ví dụ: Anh sẽ bảo cô đừng để tóc ẩm đi ngủ, đừng để chân trần đi đi lại lại, đừng chưa ăn sáng đã chạy ra ngoài, đừng cắn bút chì, đừng chùi màu vẽ lên đầy mặt như mèo hoa.
Vị Hi như cây cỏ mọc hoang, sống tự do bao năm, thấy khả năng tự chăm sóc mình khá tốt, nhưng anh yêu cầu quá cao, cô lại quen thói tùy tiện, chỗ nào cũng vấp váp trước mặt anh, gần như khiến cô hoàn toàn mất tự tin. Nhưng anh lại thực sự rất cưng chiều cô. Cô thích cái gì, không thích cái gì, bình thường kiêng cữ cái gì, anh đều thầm để ý.
Tết sắp đến, Nguyễn Thiệu Nam hiếm lắm mới được nghỉ vài ngày, buổi sáng dậy rất sớm. Vị Hi đã quen chạy hai bên, tối qua ở lại muộn liền ngủ lại đây.
Cô có thói quen dậy sớm, khi Nguyễn Thiệu Nam tìm thấy cô thì cô đang ở trong phòng tranh tu sửa tranh, anh ôm cô từ phía sau, hôn một cái, người cô đầy mùi màu vẽ.
Vị Hi quay mặt về phía anh, không nhịn được bật cười. Do vừa tỉnh ngủ, tóc anh rối bù, dáng vẻ ngái ngủ, trông hơi ngốc nghếch. Bình thường anh quá hoàn mĩ, quá cẩn thận, tỉ mỉ, hiếm khi thấy anh lôi thôi lếch thếch như vậy, nhưng lại có cảm giác đáng yêu thân thiết khó tả.
“Hôm nay anh nghỉ, chúng ta ra ngoài đi?”. Anh thổi vào tai cô.
Vị Hi cười tránh anh, “Đợi em một lát, bức tranh này còn một chút”.
“Công việc có bao giờ làm xong, không làm lúc này cũng chẳng sao, đừng làm nữa”. Anh nói xong liền giành bút vẽ của cô.
Người đi trên đường rất ít, gần Tết, mọi người đều đang mua hàng Tết, khắp nơi đều là không khí ngày lễ náo nhiệt Nguyễn Thiệu Nam dừng xe trước một cửa hàng thời trang, Vị Hi cảm thấy quen quen, đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải chính là cửa hàng lần trước anh đưa cô đến ư?
“Sắp Tết rồi, em phải mua sắm thêm quần áo mới thôi. Quần áo cửa hàng này rất phù hợp với phụ nữ trẻ, chúng ta vào xem”. Anh thân mật ôm eo cô.
Nhân viên cửa hàng vẫn nhiệt tình chu đáo như xưa, Nguyễn Thiệu Nam ngồi trên ghế sofa tùy tiện lật tờ tạp chí. Khi Vị Hi bước ra khỏi phòng thử đồ, chỉ cảm thấy cảnh này vô cùng quen thuộc. Trong bối cảnh nguy nga lộng lẫy này, cho tới hôm nay, cô vẫn nhớ, bản thân mình lúc ấy thấp thỏm như thế nào khi đứng ở nơi đây. Đương nhiên còn có cả uất ức.
“Rất đẹp…” Nguyễn Thiệu Nam ôm vai cô từ phía sau, cưng chiều hôn lên má cô, ca ngợi từ đáy lòng.
Nữ nhân viên cười niềm nở nói: “Con mắt của anh Nguyễn thật chuẩn, chiếc váy lông cừu, mẫu mới nhất của Valentino mùa này vô cùng hợp với khí chất tao nhã của cô đây”.
Nguyễn Thiệu Nam chỉnh lại cổ áo cho Vị Hi, “Nhớ lấy số đo của cô Lục, cô ấy sợ nhất là phiền phức, sau này có mẫu mới nào trực tiếp mang qua để cô ấy chọn”.
Nhân viên cửa hàng lập tức nói: “Chúng tôi có thể trực tiếp mang quần áo tới tận chỗ anh để cô Lục mặc thử. Nếu cô Lục không hài lòng, chúng tôi có thể liên hệ với xưởng bên châu Âu cho anh, chuyên gia bên đó sẽ làm theo số đo của cô Lục”.
Lúc này khuôn mặt khôi ngô của anh mới bớt giận, cười hài lòng, “Như vậy là tốt nhất. Rồi lại quay sang nói với người trong vòng tay, “Để mình em ra ngoài mua sắm một lần còn khó hơn lên trời. Anh lại không thể thường xuyên đưa em đi, như vậy tiện biết bao".
Vị Hi có phần bất đắc dĩ, “Anh à, em vẫn là sinh viên, hàng ngày mặc hàng hiệu nổi tiếng quốc tế đi lại trong trường, anh không cảm thấy quá khoe khoang ư?” Nguyễn Thiệu Namcầm áo khoác lông cừu màu trắng nhỏ ướm lên người cô, buột miệng trả lời, “Em nói là hàng fake tìm trên mạng, là được rồi”.
Vị Hi dở khóc dở cười, vậy mà anh cũng nghĩ ra được.
Nguyễn Thiệu Nam dường như rất hưng phấn, nhân viên cửa hàng cũng bận kinh khủng. Vị Hi cảm thấy bản thân trở thành một manơcanh sống, giống con quay bị người ta kéo qua kéo lại. Anh xem ra rất vui, cô thử thật vất vả, nhanh chóng mệt đến mức mày chau mặt ủ lại không dám nói ra, sợ anh mắng cô không có lương tâm.
Nhân viên cửa hàng rất hiểu ý người khác, “Cô Lục nhất định rất mệt rồi, mời cô cùng anh Nguyễn ngồi xuống sofa uống trà nghỉ ngơi một lát, tôi đi xem có khăn quàng cổ nào thích hợp với cô Lục không”.
Vị Hi ngồi trên ghế sofa, lơ đãng nhìn quanh, đột nhiên phát hiện ra một bộ váy da trễ cổ, bó sát người, mẫu váy nóng bỏng, gợi cảm. Cô bất giác nghĩ đến gương mặt cá tính của Như Phi, cô ấy thích hợp mặc bộ váy như vậy nhất, vừa xinh đẹp vừa tự nhiên.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm bộ váy da đó, Nguyễn ThiệuNam đột nhiên hiểu ra, thế là hỏi cô, “Nhân tiện mua cho Như Phi vài bộ nhé, để cô ấy mặc cùng em, có phải em sẽ thoải mái hơn không?”.
“Điều này…” Vị Hi do dự một lát, “Không hay lắm”.
“Ngốc ạ, còn khách sáo với anh cái gì chứ, chẳng phải món đồ gì to tát”. Anh ghé sát tai cô, dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy, “Toàn bộ con người em đều là của anh rồi, anh tặng em vài bộ quần áo thì có gì. Nếu em cảm thấy ngại thì tối nay đền bù anh nhiều một chút”.
Mặt Vị Hi thoáng chốc ửng đỏ, tuy cả hai đã thân mật đến mức này, nhưng anh chưa bao giờ đùa như vậy, đặc biệt còn ở chỗ công cộng.
Nhìn thấy vẻ lúng túng của cô, Nguyễn Thiệu Nam bật cười lớn, búng lên đôi má quả táo của cô, “Anh nói là em nấu cơm cho anh ăn, em nghĩ gì vậy?”.
Anh lại đùa cô! Vị Hi tức giận nhìn anh, lên án anh bằng ánh mắt.
“Đừng trợn mắt lên nữa, giống con cún con ôm oán hận trong lòng, chẳng đáng sợ chút nào”. Anh hôn lên mắt cô, ôm cô cười vô cùng vui vẻ. Dù sao anh biết thừa da mặt cô mỏng, dễ bị ngượng, nên đi đâu cũng bị anh chỉnh.
Sau đó ngẫm nghĩ dù sao cũng đều mua rồi, Nguyễn ThiệuNam lại gọi nhân viên cửa hàng đưa cho Vị Hi giày da và túi da cùng màu để kết hợp. Quả thực quá xa xỉ mà! Vị Hi chỉ đếm con số không trên giá đã cảm thấy choáng váng đầu óc, không nhịn được kéo tay áo của Nguyễn Thiệu Nam, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Trên đường trở về, Vị Hi quay đầu liếc hàng đống túi to túi nhỏ ở ghế sau, đau lòng kinh khủng.
“Có phải quá lãng phí không? Nếu em mặc những bộ này, chắc đến cửa cũng không dám bước ra mất”.
“Có gì không dám chứ? Người phụ nữ của Nguyễn Thiệu Nam đương nhiên phải dùng đồ tốt nhất”. Thi thoảng anh thể hiện chủ nghĩa nam quyền như vậy.
Vị Hi không nén được liền hỏi anh, “Anh nói lời này với bao nhiêu người phụ nữ rồi?”.
Nguyễn Thiệu Nam khẽ cười một tiếng, “Em không ghen đấy chứ? Ngoài em ra, người khác không nhận được cách đối xử như vậy".
Vị Hi hừ một tiếng, “Ai biết anh nói thật hay không?”.
Anh chăm chú nhìn đường: “Lời đường mật đương nhiên từng nói qua, có điều đều là trên giường, ứng phó tình hình mà thôi. Anh hận nhất người khác lừa anh, những người phụ nữ đó đều hiểu chẳng kiếm được lợi lộc gì quá mức khi ở bên anh, vì thế liền thành thật. Phụ nữ xinh đẹp đa phần đều tham hư vinh, cái gì cũng có thể bán rẻ vì tiền, còn thứ anh cần chỉ là khoái cảm. Quan hệ nam nữ trong giới này bề ngoài hào nhoáng nhưng khi tách lớp vỏ đó ra chẳng qua cũng chỉ là giao dịch tiền bạc và dục vọng một cách trần trụi”.
Vị Hi nói: “Không thể khẳng định tất cả phụ nữ đều như vậy. Trong những người phụ nữ anh từng mua, có lẽ có người từng thật sự yêu anh, nhưng không dám nói ra vì sự lạnh nhạt của anh, một trái tim thiếu nữ đã tan nát”.
Nguyễn Thiệu Nam bật cười, “Em đang kêu oan cho họ ư? Ngốc ạ, em tưởng rằng bản thân họ để ý chăng? Cho dù hai người thực sự có tình cảm như vậy, vẫn chẳng phải quay đầu liền quên à? Loại tình cảm đó quá rẻ mạt, đến bố thí cho ăn mày bên đường cũng không xứng”.
Thi thoảng anh cay nghiệt như vậy, nhưng lại có sự sắc bén nói trúng tim đen phần lớn người. Không thể nói anh hoàn toàn sai, chỉ là quá thực tế.
Vị Hi không nói gì nữa, quay mặt nhìn cảnh bên đường ngoài cửa kính.
Khi đợi đèn đỏ, Nguyễn Thiệu Nam nhận được một cuộc điện thoại, ai ngờ sắc mặt anh sau đó liền thay đổi.
“Vị Hi, anh có việc lập tức phải về công ty, em về trước, có được không?”.
Nhìn sắc mặt anh cũng biết sự việc nghiêm trọng, Vị Hi lập tức nói: “Anh cho em xuống ở phía trước là được rồi, tự em gọi xe về”.