• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Rindou, sao em lại đến đó?_ Ran tra hỏi

- Vì em muốn biết sự thật_ Rindou trả lời_ Sao anh lại giấu em, chuyện chị ta vẫn còn sống_ Rindou hỏi ngược lại anh trai mình

- Chuyện này em không cần biết. Dù cho chị ta còn sống hay đã chết cũng không liên quan gì đến chúng ta nữa. Kết thúc chuyện này ở đây đi Rindou_ Ran cáu gắt

- Thật sự không liên quan sao anh hai? Từ trước đến giờ anh vẫn luôn để tâm tới việc đó đúng không?_ Rindou nói

- ..._ Ran im lặng không trả lời

- Ran, em biết anh cũng giống em mà. Mặc dù....

- Im đi Rindou, có nhớ chúng ta đã hứa gì không?_ Ran quát lên

- Em nhớ, nhớ lời hứa năm đó chứ. Chỉ có hai chúng ta, không có ai khác. Nhưng Ran, anh biết rõ mà, thật ra chúng ta luôn nhớ về chị ấy, chỉ là không nói ra thôi. Đó là lý do anh vẫn giữ sợi dây chuyền đó cho đến khi gia nhập Lục Ba La Đơn Đại đúng không?

Bốp.... Ran đấm vào mặt Rindou. Đó là một cú đấm rất mạnh

- Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chúng ta dừng lại tại đây đi_ Ran nói

- Ran, trước giờ em chưa từng cãi lại anh. Nhưng lần này anh sai rồi_ Rindou đáp lại cú đấm của anh mình bằng một cú khác_ Thừa nhận đi Ran, anh không quên được đúng không?

- Rindou, lần này em đã đi quá giới hạn rồi_ Anh em Haitani nổi tiếng là khắng khít bây giờ lại đi đánh nhau kịch liệt như vậy

- Tỉnh táo lại đi Rindou_ Ran không ngừng đấm vào bụng em mình

- Vậy sao anh không dám thừa nhận chứ?_ Rindou cũng không hề thua kém anh mình

- Rindou, em đừng quên, em từng nói muốn vượt qua chị ta. Đối với anh chị ta chết rồi, Rindou. Chị ta đã chết kể từ lúc chúng ta rời khỏi nơi u tối đó rồi_ Ran quát lên

- Đúng vậy. Cả hai ta đều muốn vượt qua chị ấy bằng mọi giá Ran. Nhưng lúc nhận ra chị ấy chưa chết, em có chút...._ Rindou ngừng động tác của mình lại

- Tự đi kiểm điểm lại mình đi Rindou

- Anh cũng không muốn đúng không? Nếu không lúc Sanzu hỏi anh đã....

- Đi đi Rindou, và gặp anh khi em đã bình tĩnh lại_ Ran quay người

- Ran, lần này em thật sự thất vọng về anh. Anh không dám thừa nhận_ Rindou cũng bỏ đi, cậu vào kho lấy đại một chiếc xe rồi phóng ra ngoài. Bên này, Ran cũng đang chìm trong suy nghĩ

- Ran, thằng Rindou biến đi đâu cả tuần vậy?_ Kakuchou nhìn đống giấy tờ xếp ngập trên bàn

- Tao không biết_ Ran trả lời cộc lốc

- Lần đầu tao nghe mày nói không biết nó ở đâu đấy? Tụi mày đang gây nhau chuyện gì à?_ Kakuchou

- Không có gì hết_ Ran

- Thật không? Hình như nó biến mất kể từ lúc nói về chuyện của tụi mày đấy_ Sanzu lau thanh katana_ Có cần tao đi tìm giúp không?

- Không, Rindou nó sẽ tự về thôi_ Ran đứng dậy bỏ đi

- Tốt nhất là nên như vậy_ Sanzu nhếch miệng cười_ Đừng để tao phải tự thân đi vác xác nó về_ Hắn nói một câu đầy ẩn ý

- Nhanh điều tra xem dạo này anh em bọn họ gặp ai và làm gì?_ Sau khi Ran đi khỏi, Sanzu lập tức ra lệnh cho tên thuộc hạ

- Sao lại điều tra họ?_ Kakuchou khó hiểu

- Tao cần mọi chuyện rõ ràng, không ai được phép trật nhịp với Phạm Thiên_ Sanzu cắn viên thuốc

Ran nhanh chóng rời khỏi, anh lập tức ra lệnh tìm Rindou. Sanzu không phải thằng ngu, Ran biết điều đó. Hắn chắc chắn đã nghi ngờ biểu hiện của anh và Rindou, nếu điều tra kĩ thêm, rất có thể chị ta sẽ gặp nguy hiểm. Ran nắm chặt sợi chuyền, là năm đó anh không nỡ vứt đi. Rindou nói đúng, anh đã quá hèn nhát khi không dám nói ra. Anh không muốn viễn cảnh năm đó xảy ra một lần nữa, phải đưa người đó đi khỏi Nhật Bản

- Chuẩn bị vé máy bay, tuyệt đối giữ bí mật_ Ran cúp máy

Việc còn lại là phải tìm Rindou. Chắc chắn bây giờ Sanzu đã bắt đầu cho người theo dõi rồi, không thể hành động tùy tiện được.

Mang bộ dạng lôi thôi, người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá. Rindou không nhớ cậu đã đắm chìm trong mấy quán bar bao lâu rồi. Chỉ đến lúc cảm thấy thực sự bí bách bởi tiếng nhạc đinh tai kia, cậu mới rời đi. Chiếc xe đời mới phóng như bay trên đường, có vẻ như Rindou không còn đủ tỉnh táo để biết mình đang đi đâu. Cậu bỏ lại chiếc xe bên lề đường rồi lê bước đi. Trông vô cùng nhếch nhát, chẳng ai nhận ra cậu là ai dưới bộ dạng này cả

Cậu đã chống đối lại anh hai, người mà cậu vô cùng kính trọng. Cậu không rõ liệu mình làm vậy có đúng hay không? Từ trước đến nay, cậu luôn làm theo lời anh trai, luôn tin tưởng vào quyết định của anh ấy, kể cả việc giết người, cậu luôn hoàn toàn tin tưởng anh trai mình. Nhưng lần này, việc quan trọng như vậy Ran lại không nói với Rindou. Có phải anh ấy nghĩ rằng cậu vẫn là tên nhóc dựa dẫm vào anh ấy không? Rằng cậu sẽ bị lung lay? Ran không tin tưởng cậu sao, cho dù cậu luôn một lòng với anh ấy? Ran là đang coi thường khả năng của Rindou sao?

Rindou cứ đi trên đường với mớ suy nghĩ chồng chất trong đầu, nhưng cơn gió đêm không ngừng phà hơi lạnh vào cơ thể cậu. Rindou dừng chân lại, một ánh sáng ấm áp trong màn đêm u tôi cùng với hương thơm nhàn nhạt. Rindou nheo mắt, có vẻ như việc uống quá nhiều rượu làm đầu óc cậu không tỉnh táo, mắt cũng không còn rõ nữa. Đứng một hồi, cậu mới nhìn ra tên ghi trên biển hiệu: Natsukashii.

Chẳng phải là tiệm mỳ của chị ta hay sao? Sao cậu lại đi tới nơi này chứ? Rindou quay gót rời đi khỏi, nhưng dường như cơ thể lại không nghe lời, tự động bước vào quán mỳ. Hơi ấm trong quán khiến Rindou cảm thấy dễ chịu, nhưng tinh thần lại không ngừng đấu tranh có nên tiến vào nữa hay không? Bấy giờ cậu mới nhìn kĩ hơn quán mỳ này, cách bài trí đơn giản nhưng mang lại sự ấm áp cùng với hương thơm của mỳ. Một cảm giác khó tả...

Người ở quầy bếp hình như cũng đã nhận ra sự xuất hiện đột ngột của cậu. Cậu chột dạ, như một phản xạ nhanh chóng bước ra khỏi quán. Nhưng một giọng nói cất lên giữ cậu ở lại.

- Vào trong đi_ Nara gọi người trai trẻ đang tính trốn đi kia. Bộ dạng khác hẳn với lần gặp trước, chắc là có chuyện gì rồi. Đã tới đây mà còn tính trốn à, đâu có dễ

- Nhanh vào trong đi_ Nara nói lại lần nữa, người kia cứ chần chừ ở phía ngoài mãi. Cô thở dài, trong quán cũng không có mấy khách, hôm nay phải đóng cửa sớm rồi

- Thật xin lỗi quá, hôm nay tôi phải đóng cửa sớm một hôm. Để tạ lỗi tôi sẽ khao mọi người bữa này nhé_ Nara nới với mấy vị thực khách, sau vài phút thì trong quán chẳng còn ai cả

- Vào trong đi, ở ngoài này lâu sẽ bị ốm đấy_ Nara đi ra ngoài nói với tên nào đó cứ đứng ở ngoài mãi không chịu vào

- Nhanh lên đi, chị đây chịu lỗ không ít tối nay vì cậu rồi đấy_ Mãi đến khi Nara thúc giục, Rindou mới chịu bước vào

- Lên lầu, rẽ trái có phòng trống đấy, bên trong có phòng tắm, làm sạch mùi rượu và thuốc lá trên người cậu đi_ Nara hướng dẫn Rindou, còn cô đang bận dọn dẹp lại quán. Làm gì mà người nồng nặc mùi thế không biết_ Có sẵn một bộ đồ ở đó đấy, không biết có vừa không

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK