• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều khiến Lâm Hạo không ngờ đó là Giang Thiên Ngữ không cười đùa với anh, ngược lại biểu cảm lại nghiêm túc khác thường: “Anh có tư cách gì thay tôi quyết định?”



Lâm Hạo sửng sốt, giải thích: “Cô lo lắng không bằng bọn họ? Yên tâm, tôi có cách…”



Anh còn chưa nói xong, Giang Thiên Ngữ thất vọng nhìn anh, cướp lấy túi xách anh đang cầm trong tay, xoay người đi vào biệt thự.



Lâm Hạo đứng một mình, nhìn bóng lưng của Giang Thiên Ngữ, trong lòng có chút phức tạp rất khó hiểu.



Lúc này, Giang Ánh Tuyết từ trong phòng đi ra, vừa giúp Lâm Hạo cầm đồ trên đất, vừa an ủi: “Lâm Hạo, đừng buồn, con người chị tôi nói năng chua ngoa nhưng trái tim rất lương thiện, anh đừng để trong lòng”.



Lâm Hạo lắc đầu, cười tự giễu: “Quả đúng là tôi không có tư cách quyết định thay cô ấy, tôi cũng chẳng phải là gì của cô ấy”.



“Nhưng chuyện này nếu tôi đã nhận, vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, chuyện chuẩn bị tiệc mừng thọ nhà họ Giang tuần sau cứ để tôi làm”.



Lâm Hạo thu liễm lại nụ cười, bắt đầu nghiêm túc hiếm thấy, tay xách đồ, bước vào biệt thự.



Hai mươi phút sau, Lâm Hạo đặt từng đĩa thức ăn thơm lừng lên bàn, sau khi hô một tiếng ăn cơm, anh quay đầu lên căn phòng tầng ba.



Lâm Hạo ngồi ở mép giường, lật tung danh bạ trong điện thoại một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy một cái tên quen thuộc.



Anh nghĩ một chút rồi ấn nút gọi: “Alo, Hồ Điệp, giúp tôi một chuyện…”



“Tút tút tút”.



Lâm Hạo vừa cúp máy, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.



“Ai vậy?”



Lâm Hạo cất điện thoại di động, đứng dậy từ trên giường.



“Lâm Hạo, anh không ăn cơm sao?”



Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Giang Ánh Tuyết: “Chị tôi gọi anh ra ăn cơm, chị ấy ngượng không ra mặt”.



Lâm Hạo chớp chớp mắt, điều này khiến anh có chút bất ngờ.



Vốn tưởng rằng Giang Thiên Ngữ không quan tâm đến anh, vì tránh đôi bên xấu hổ, anh nấu cơm xong liền đi thẳng về phòng, chuẩn bị chờ các cô ăn xong rồi mới xuống.



Nhưng Giang Thiên Ngữ lại chủ động bảo Giang Ánh Tuyết gọi anh đi ăn cơm, quả đúng là khiến Lâm Hạo có chút bất ngờ.



Trong đầu Lâm Hạo một lần nữa hiện lên ánh mắt thất vọng của Giang Thiên Ngữ, lại nghĩ đến dáng vẻ Giang Thiên Ngữ ở buổi đấu thầu, ở dưới họng súng vẫn muốn đứng trước mặt mình.



“Xảy ra chuyện gì vậy? Mình là có hôn thê rồi mà”.



Lâm Hạo lắc đầu, hít sâu một cái, đi ra cửa.



Mở cửa nhìn thấy Giang Ánh Tuyết trợn tròn mắt nhìn mình, bĩu môi: “Nhìn tôi làm gì? Hôm nay đồ ăn không ngon sao?”



“Vẫn chưa thử, anh không xuống tầng, chị gái không cho tôi động đũa đâu”.



Giang Ánh Tuyết nghiêng đầu liếc mắt nhìn xuống tầng, lại tiến đến bên cạnh Lâm Hạo, nhỏ giọng nói: “Thật ra tôi cảm thấy dáng vẻ anh ở trước mặt bác tôi khá đẹp trai đấy, chính vào lúc anh đồng ý với bọn họ, quả thật có chút kích động”.



“Chị tôi bây giờ đang gọi điện khắp nơi yêu cầu người ta đặt chỗ, nhưng thời gian quá gấp, tất cả khách sạn đắt tiền trong Giang Thành đều không đặt được trước”.



Lâm Hạo không trả lời, đi đến cầu thang, nhìn thấy chỗ bàn ăn cạnh phòng khách, trong tay Giang Thiên Ngữ cầm điện thoại, lật tìm từng số điện thoại, trong máy thỉnh thoảng truyền đến âm thanh không ai nghe máy.



“Tôi nhớ trong số bạn thời đại học của chị tôi ngày trước có một cậu Khoát mối quan hệ rất rộng, từng theo đuổi chị tôi, ngoài Mã Thành Huân ra, trong số người mà chị tôi quen biết, chắc chắn anh ta chính là người lợi hại nhất”.



Giang Ánh Tuyết cũng đi theo đến cầu thang, nhìn xuống dưới, thở dài nói: “Tôi cũng không giúp được, chỉ có thể giúp chị ấy tìm người thôi”.



Lâm Hạo bước xuống tầng, đến bên cạnh bàn ăn.



Giang Thiên Ngữ nhìn anh rồi lập tức dời mắt, tay cầm điện thoại đứng dậy, đi nghe điện thoại.



“Alo, bạn cũ, cậu và cậu Từ còn liên lạc không?”



“Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc, muốn nhờ cậu Từ giúp đỡ”.



“Họp lớp? Được… được, cậu sắp xếp đi, tôi trả tiền, phiền cậu rồi”.



Giang Thiên Ngữ đặt điện thoại xuống, thở dài, quay trở lại bàn ăn, nhìn Lâm Hạo rồi lại nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác: “Thức ăn hơi nguội rồi, tôi đi hâm nóng”.



Nói xong, Giang Thiên Ngữ bưng hai đĩa thức ăn quay về phòng bếp.



Yết hầu Lâm Hạo chuyển động, muốn nói gì đó nhưng không kịp, chỉ đành hậm hực ngồi xuống. Chương 50: Rốt cuộc cô có phải Giang Thiên Ngữ không?



Giang Ánh Tuyết ở bên cạnh dùng cánh tay chọc chọc Lâm Hạo, nói nhỏ: “Chị tôi là vậy đấy, anh đừng để ý đến”.



Lâm Hạo gật đầu, nhìn bóng dáng đang hâm nóng đồ ăn trong bếp, trong lòng có chút phức tạp.



Vốn dĩ anh không tức giận, vừa nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp gọi điện thoại của Giang Thiên Ngữ, trong lòng không khỏi có cảm giác áy náy.



Dù sao cũng là mình nhận chuyện kia nên mới khiến cô sốt ruột như vậy.



Lúc này Giang Thiên Ngữ đang mang đồ ăn được hâm nóng quay lại, đặt đồ ăn nóng hổi lên bàn, xới ba bát cơm, sau đó không nói tiếng nào ngồi đối diện với Lâm Hạo, bắt đầu ăn cơm.



Lâm Hạo nâng bát đủa, do dự một lúc mở mở lời trước: “Thật ra thì địa điểm tổ chức mừng thọ, tôi đã tìm người…”



“Tối nay anh theo tôi đi ra ngoài một chút đi”.



Giang Thiên Ngữ lập tức cắt đứt lời Lâm Hạo, ngẩng đầu nhìn anh.



Lời đến miệng rồi lại bị nuốt xuống, Lâm Hạo ngơ ngác hỏi: “Đi đâu?”



“Tham gia họp lớp, những thứ khác anh đừng quan tâm, cứ đi theo tôi là được”.



Giang Thiên Ngữ không tiếp tục nói nữa, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.



“Được rồi”.



Lâm Hạo chỉ đành gật đầu, lặng lẽ gắp đồ ăn trước mặt, trong lòng có chút không yên.



Giang Ánh Tuyết mở to mắt, nhìn Lâm Hạo một lúc, rồi lại nhìn Giang Thiên Ngữ, sau đó bĩu môi, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.



Đang ăn, đột nhiên Lâm Hạo nhớ đến gì đó, anh nuốt miếng cơm trong miệng, hỏi: “Đúng rồi, không phải cô nói hôm nay dẫn tôi đi gặp Giang Thiên Ngữ sao?”



“Phụt!”



“Khụ khụ khụ…”



Giang Thiên Ngữ lập tức bị sặc, che miệng ho khan kịch liệt.



Giang Ánh Tuyết vội vàng đứng dậy đi rót nước, đưa cho Giang Thiên Ngữ, còn đứng phía sau vỗ lưng cho cô.



Giang Thiên Ngữ uống mấy hớp nước, lúc này mới dần dần xoa dịu một chút, quay đầu nói cảm ơn, vỗ ngực mấy cái.



Lâm Hạo nhìn thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy, không khỏi nhíu mày, trong lòng càng nghi ngờ.



“Vốn dĩ muốn dẫn anh đi gặp rồi, nhưng không phải đấu thầu xảy ra chuyện sao?”



Giang Thiên Ngữ nuốt nước bọt, nghiêm túc giải thích.



Lâm Hạo nghĩ ngợi một chút, lý do này cũng coi như là lời giải thích thỏa đáng, anh không truy hỏi nữa.



Lúc này, Lâm Hạo lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn Giang Thiên Ngữ rất nghiêm túc: “Tôi phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng”.



“Vấn, vấn đề gì?”



Giang Thiên Ngữ bị anh nhìn đến mức có hơi chột dạ, toàn thân nổi da gà, ánh mắt không khỏi có chút tránh né, không dám đối mặt với Lâm Hạo.



“Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết cô tên là gì”.



Lâm Hạo cau mày, chép miệng với Giang Ánh Tuyết: “Tôi biết cô tên Giang Ánh Tuyết, cũng biết hai người là chị em gái, nhưng từ trước đến nay tôi vẫn chưa biết tên của cô, rốt cuộc cô có phải Giang Thiên Ngữ không?”



“Ừng ực”.



Giang Thiên Ngữ nuốt nước miếng, đầu óc xoay tròn, cô đã tưởng tượng qua vô số cách để nói cho Lâm Hạo biết thân phận thật của mình, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ ra cách này.



Nếu như bây giờ nói cho anh biết mình chính là Giang Thiên Ngữ, anh vẫn kiên quyết từ hôn thì phải làm sao?



Nhưng nếu không thừa nhận, có phải sẽ không ổn?



“Không, không phải…”



Giang Thiên Ngữ lắc đầu liên tục, cười ngượng nói: “Tại sao tôi có thể là Giang Thiên Ngữ chứ!”



“Vậy sao?”



Chân mày Lâm Hạo nhíu chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Thiên Ngữ, giống như muốn nhìn thấu cô.



Giang Thiên Ngữ lập tức đứng dậy, tránh ánh mắt của cô, đẩy Giang Ánh Tuyết đến trước mặt: “Đương nhiên là thật! Không tin anh cứ hỏi Tiểu Tuyết đi!”



“Hả?”



Giang Ánh Tuyết ngơ ngác, nhìn Giang Thiên Ngữ, tay chân luống cuống.



“Khụ, Tiểu Tuyết, em đứng ngây ra đó làm gì, nói cho Lâm Hạo biết đi, chị không phải Giang Thiên Ngữ”.



Giang Thiên Ngữ không ngừng nháy mắt dưới góc độ Lâm Hạo không nhìn thấy.



“À, à, đúng! Chị em đúng là không phải Giang Thiên Ngữ!”



Giang Ánh Tuyết đập tay lên bàn ăn, biểu cảm vô cùng chắc chắn.



Lâm Hạo kỳ quái nhìn hai người bọn họ, anh nhướn mày, bĩu môi lẩm bẩm: “Kỳ lạ ghê, rốt cuộc Giang Thiên Ngữ đã chạy đi đâu, sao càng ngày càng thần bí?”



Giang Thiên Ngữ thấy anh không truy hỏi nữa thì thở phào nhẹ nhõm, hai mắt nhìn nhau với Giang Ánh Tuyết, lúng túng cười nói: “Ăn cơm, ăn cơm”.



Lại một lần nữa bưng bát cơm lên, trong lòng Giang Thiên Ngữ vẫn thấp thỏm.



Lâm Hạo đã nghi ngờ rồi, chuyện này chắc chắn sẽ không giấu được lâu.



Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ngữ đột nhiên vỗ đùi, trong lòng vô cùng ân hận.



Buổi họp lớp tối nay không nên dẫn Lâm Hạo đi cùng!



Đến lúc đó đều là bạn học ngày trước, ai gọi mình một tiếng, há chẳng phải hỏng bét!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK