• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32: Nói gì cũng không tin



Nhìn thấy cảnh này, khẩu vị của mọi người lập tức giảm xuống, tất cả đều cau mày, hận không thể lập tức rời đi.



Nhưng mọi người chỉ có thể nhìn nhau thất thần, không một ai đứng dậy cả.



Tất nhiên Lâm Hạo biết bọn họ đang chờ đợi điều gì, liền phất phất tay: “Ông chủ Lưu, chia hai mươi chai Lafite này cho mọi người đi”.



Ông chủ Lưu vẫy tay, tất cả những người đàn ông mặc vest lập tức đứng lên, đặt vào mỗi bàn một chai Lafite.



Đột nhiên, nhà hàng sôi nổi trở lại, những người vừa nãy coi thường Lâm Hạo đều lần lượt đến xin lỗi anh, mặt ai nấy cũng đỏ bừng vì uống rượu.



Lâm Hạo không phản ứng nhiều, chỉ quay đầu đẩy Giang Thiên Ngữ và Giang Ánh Tuyết đang đứng như trời trồng: "Đi không?"



"Hả? Anh nói gì?"



Lúc này Giang Thiên Ngữ mới hoàn hồn, cô sững sờ nhìn Lâm Hạo.



Lâm Hạo bĩu môi, chỉ vào bãi nôn trên mặt đất nói: "Cậu chủ Giang kia ói thành thế kia, hai người không cảm thấy buồn nôn sao?"



Giang Thiên Ngữ nhìn theo tay anh, lập tức bịt chặt mũi, cau mày nói: "Mùi kinh khủng quá, đi thôi”.



Giang Ánh Tuyết gật đầu, nhanh chóng theo sau hai người họ rời khỏi nhà hàng.



"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"



Giang Thiên Ngữ ngơ ngác nhìn Lâm Hạo, cô không thể nào đoán được Lâm Hạo dùng cách gì để có thể làm được những chuyện này.



Giang Ánh Tuyết kích động kéo cánh tay Lâm Hạo: "Có phải anh là đại phú hào ngầm không! Hai mươi chai Lafite năm 82 đấy! Cả đời này tôi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào hoành tráng như vậy!"



"Chuyện này vậy mà cũng bị cô phát hiện mất rồi?"



Lâm Hạo hất tóc, hếch cằm tự tin nói: “Cô đoán không sai, quả thực tôi chính là đại phú hào ngầm, thực ra tập đoàn Hắc Thạch chính là tài sản đứng tên tôi”.



Khóe miệng Giang Thiên ngữ giật giật, cô trợn trắng mắt nói: "Nếu như đổi cách nói khác, có lẽ tôi còn có thể tin”.



"Đúng vậy, bán trời không văn tự”.



Giang Ánh Tuyết bĩu môi: "Ai mà không biết tập đoàn Hắc Thạch là của nhà họ Lý. Nếu muốn khoác lác, anh cũng nên nói tên một doanh nghiệp mà chúng tôi chưa từng nghe qua”.



"Tôi thật sự không lừa hai người”, Lâm Hạo bất lực nói.



"Anh Lâm!"



Đúng lúc này, ông chủ Lưu cũng đuổi kịp bọn họ, đi tới trước mặt Lâm Hạo, khom người nói: "Những dặn dò của chủ tịch Lý tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mong anh trở về nói giúp tôi với chủ tịch Lý vài câu”.



Lâm Hạo gật đầu: “Tôi sẽ làm vậy”.



Ông chủ Lưu lập tức vô cùng phấn khích, lại cung kính khom người: "Anh Lâm đi thong thả!"



Ba người Lâm Hạo trở lại chiếc BMW của Giang Thiên Ngữ, đột nhiên anh cảm nhận được hai ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.



"Ánh mắt này của hai người là thế nào vậy?"



Lâm Hạo cảm thấy sởn tóc gáy vì bị nhìn chằm chằm nên liền cau mày nhìn lại.



Giang Thiên Ngữ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phức tạp nói: "Lâm Hạo, đừng nói anh và Lý Đông có giao dịch mờ ám gì đấy chứ?"



Sắc mặt Giang Ánh Tuyết cũng nghiêm túc như chị gái mình: "Đúng thế, vừa rồi ông chủ Lưu còn bảo anh nói giúp ông ta vài lời tốt đẹp trước mặt chủ tịch Lý, không phải bây giờ anh đã trở thành tay sai của Lý Đông rồi đấy chứ!"



"Chẳng trách Lý Đông lại đồng ý tham dự tiệc mừng thọ của bà nội, anh hy sinh bản thân quá vậy!”



Giang Ánh Tuyết thở dài, lặng lẽ lắc đầu, khuôn mặt Giang Thiên Ngữ cũng đanh lại.



Lâm Hạo trợn tròn mắt, hoàn toàn không nói nên lời.



Trông anh đẹp trai tiêu sái phong lưu phóng khoáng như vậy, mà lại trở thành tay sai của người như Lý Đông?



Lý Đông cũng xứng?



Lâm Hạo ôm hai tay sau gáy, dựa người vào ghế xe nghỉ ngơi, lười giải thích với bọn họ.



Thấy anh không nói gì, hai người Giang Thiên Ngữ càng thêm chắc chắn với suy đoán vừa rồi của mình.



"Xem ra phải nghĩ cách kéo anh ta ra khỏi con đường mờ mịt kia mới được!"



Trong lòng Giang Thiên Ngữ cực kỳ kiên định, lặng lẽ siết chặt nắm tay.



"Rào rào…”



Trời dần tối, đèn đường hai bên dần được bật sáng, một cơn mưa bất chợt đổ xuống thân xe, bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.



Lâm Hạo nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Chương 33: Về nhà



Lâm Hạo nghiêng đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.



Lúc này mới ý thức được, ông già bảo anh xuống núi, nhưng vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho anh!



Hôn sự thì chưa hủy được, ngay cả vị hôn thê kia cũng không gặp được, hiện tại ngay cả chỗ qua đêm cũng không có.



"Thật sự không được thì hai người cho tôi đến tập…”



Lâm Hạo đang định ở đỡ một đêm tại văn phòng của tập đoàn Hắc Thạch, nhưng anh còn chưa nói xong thì đã bị một tiếng ùng ục cắt ngang.



Giang Ánh Tuyết che bụng, xấu hổ cười: "Em đói rồi…”



Giang Thiên Ngữ thở dài, vặn chìa khóa khởi động xe: “Về nhà trước đi, tôi nấu mì cho hai người ăn”.



Trước khi Lâm Hạo có thể bày tỏ ý kiến của mình, Giang Thiên Ngữ đã bật nhạc xe, hoàn toàn không cho anh cơ hội để nói.



Chiếc xe BMW đang chạy trong đêm mưa yên tĩnh, âm nhạc kèm theo tiếng động cơ gầm xúc kỳ lạ.



Trước khi xuống núi, anh chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này, anh là một thanh niên độc thân nhiệt huyết đầy mình, sắp phải ở chung phòng với hai người đẹp đỉnh cấp này.



Trời đúng lúc lại mưa, chẳng phải anh phải qua đêm ở đó sao?



"Ừng ực!"



Lâm Hạo nuốt nước bọt, lập tức nhớ đến rất nhiều đĩa CD mà bản thân tìm thấy dưới gầm giường của ông già, trong đó có rất nhiều tình tiết như vậy.



"Dù sao cũng sắp hủy hôn rồi, mình như vậy không tính là một kẻ cặn bã nhỉ?"



Trong lòng Lâm Hạo thầm nghĩ, như vậy mới cảm thấy an tâm hơn chút.



Một giờ sau, chiếc BMW đi vào biệt thự Giang Nam.



Đây là một khu biệt thự, mặc dù không được coi là khu dân cư cao cấp nhất Giang Thành, nhưng điều kiện để một người có thể ở trong đó chắc chắn không thấp.



Chiếc BMW quay đầu vòng lại, cuối cùng dừng ở trước một tòa biệt thự đơn độc.



"Tiểu Tuyết, em dẫn Lâm Hạo lên trước đi, chị đi đỗ xe”.



Cửa xe mở ra, Giang Ánh Tuyết giơ hai tay lên che đầu chạy dưới mưa, đi vào sân.



Lâm Hạo cũng chạy theo sát phía sau cô ấy.



Đến cửa ra vào, Giang Ánh Tuyết thở phào một hơi, đột nhiên kiễng chân lên, một tay đặt ở trên ngực Lâm Hạo, cả người áp sát về phía anh.



Bởi vì bị nước mưa làm cho ướt sũng, lúc này quần áo của Giang Ánh Tuyết đã hoàn toàn dính chặt vào cơ thể cô ấy, dáng người thon thả quyến rũ hiện ra một cách rõ ràng và sinh động trước mắt Lâm Hạo.



Ánh mắt Lâm Hạo đột nhiên trở nên thẳng tắp, anh ở trên núi hơn hai mươi năm, đối mặt với anh không phải ông già thì chính là ông lão bà lão, nào từng chứng kiến cảnh tượng kích thích như thế này.



Đang yên đang lành sao đột nhiên Giang Ánh Tuyết lại chủ động như vậy?



Chẳng lẽ cô ấy muốn ám chỉ gì đó trong lúc chị gái không có mặt?



"Tìm thấy rồi”.



Giang Ánh Tuyết cười tươi, lấy một chiếc chìa khóa từ khung cửa, khi cô ấy đang định mở cửa thì đột nhiên thốt lên một tiếng chỉ vào Lâm Hạo, nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại chảy máu mũi thế?"



Lâm Hạo ngẩng đầu lên nhìn khung cửa trên đầu, rồi nhìn chiếc chìa khóa trong tay Giang Ánh Tuyết, cả khuôn mặt anh như muốn sụp đổ.



"Không…không có gì, trời mưa nên hơi nóng trong người”.



Lâm Hạo vội vàng lau máu mũi, ho khan một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng của mình, trong lòng chửi thầm: "Chết tiệt, lấy chìa thôi có cần phải khiến người ta ảo tưởng vậy không, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện rồi!"



Giang Ánh Tuyết lấy từ trong túi ra một ít khăn giấy đưa cho Lâm Hạo, sau đó vừa mở cửa vừa giải thích: “Tôi và chị gái thường quên mang theo chìa khóa, cho nên chúng tôi đã để chìa khóa ở nơi mà chỉ chúng tôi biết".



Sau khi mở cửa, Giang Ánh Tuyết không chút do dự đặt lại chìa khóa vào chỗ cũ, như thể cô ấy không coi Lâm Hạo là người ngoài.



Lâm Hạo liếm môi, không nói gì, chỉ lặng lẽ ghi nhớ vị trí của chiếc chìa khóa, sau đó vội vàng đi theo vào phòng.



Đây là một tòa biệt thự nhỏ ba tầng, phòng khách mang phong cách rất Bắc Âu.



Giang Ánh Tuyết đổi giày xong, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép thỏ màu hồng, ném tới trước mặt Lâm Hạo: "Đây là là đôi dép mà trước đây chị tôi thích nhất, bây giờ hời cho anh rồi”.



Lâm Hạo chọc chọc hai tai của thỏ hồng, cong môi nói: "Không có đôi dép nào bình thường một chút sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK