Mục lục
Truyện: Ôm Đùi Boss Ác Ôn - Thương Mẫn (Truyện full) - Tác giả: Lạt Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 482

“Đang đợi anh.” Giọng nói của Tô Huệ Phi rất mềm mại. Cô vốn không có thói quen để lại đèn ngủ. Cô cố ý mở đèn là vì không muốn để cho bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lê Chuẩn đứng ở bên giường, trong một thoáng không biết phải trả lời ra sao.

“Đêm tân hôn mà phân giường ngủ thì không tốt lắm.” Tô Huệ Phi thử dò xét.

Lê Chuẩn hiểu ý của cô. Để tránh cho cô bị cảm lạnh, anh leo lên giường, trùm chăn lên cả hai người.

“Xin lỗi, anh chỉ…” Chỉ sợ hành động như vậy sẽ khiến cô cảm thấy đường đột.

Trước đó ở Milan, Tô Huệ Phi trải qua chuyện ngoài ý muốn như vậy, anh nghĩ ít nhiều gì cô cũng sẽ có chút bài xích khi tiếp xúc với người khác phái.

“Nếu như em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ tôn trọng em.” Lê Chuẩn xoay người đối mặt với cô, giơ tay lên vuốt ve gương mặt của cô.

Tô Huệ Phi không nói lời nào.

Vốn dĩ cô cũng sợ, hình ảnh đáng sợ ngày đó vẫn còn quấy rầy tâm trí của cô, nhưng anh là Lê Chuẩn mà.

Lê Chuẩn đã cứu cô từ trong địa ngục ra ngoài, đó là lần đầu tiên trong đời cô thích một người đàn ông như thế.

Cô chui vào trong ngực anh, dùng đầu cọ cọ vào ngực anh, cuối cùng ngẩng đầu lên hôn lên cổ anh một chút, khẽ cắn yết hầu của anh.

“Huệ Phi…” Giọng nói của Lê Chuẩn lập tức trở nên ám muội, tay anh ôm chặt lấy cô, giống như đang kiềm chế cái gì đó: “Em có biết em đang làm gì không?”

“Em biết.” Tô Huệ Phi trả lời anh.

“Chúng ta cũng đã lãnh giấy chứng nhận rồi, nếu thực sự làm chút gì đó thì cũng là chuyện nên làm…”

“Đây là chính em tự nói.” Còn chưa chờ Tô Huệ Phi nói xong, Lê Chuẩn đã xoay người lên, đặt Tô Huệ Phi dưới thân.

Lúc này Tống Vy đã nôn gần hết, dạ dày không còn cồn cào như trước nữa.

Cô thở hổn hển đứng dậy, nhấn vòi nước rồi mới quay đầu lại nói: “Tôi không sao đâu.”

“Làm sao có thể không sao được? Mặt cô đã trắng bệch ra như vậy rồi kia kìa!” Dì Vương nhìn cô lo lắng.

Tống Vy mỉm cười, đậy nắp bồn cầu lại: “Có thể gần đây tôi ăn nhầm phải đồ gì hỏng thôi.”

“Mấy hôm nay, tôi cũng không làm món gì kỵ nhau đâu.” Dì Vương cảm thấy khó hiểu.

Tống Vy đi đến trước bồn rửa mặt, mở vòi nước ra, lấy nước súc miệng để loại bỏ hết vị chua trong miệng, lúc này cả người cô mới cảm thấy thoải mái hơn: “Tôi cũng không biết, có thể là đồ tôi ăn ở bên ngoài.”

“Có lẽ vậy.” Dì Vương gật đầu, lấy một chiếc khăn sạch từ trong tủ đưa cho cô: “Cô Tống, hay là tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô?”

“Không cần đâu.” Tống Vy nhận lấy khăn bông, cô lắc đầu: “Bây giờ tôi đã không sao rồi.”

“Nhưng sắc mặt của cô vẫn còn bất thường lắm.” Dì Vương khuyên bảo.

Tống Vy lau nước trên mặt, rồi treo chiếc khăn bông lên móc phơi đồ bên cạnh: “Có lẽ một lát nữa sẽ bình thường lại thôi. Dì Vương, dì rót giúp tôi một ly nước đi.”

“Được.” Dì Vương lập tức trả lời, bà xoay người ra ngoài đi rót nước cho cô.

Tống Vy chỉnh lại đầu tóc và quần áo trên người mình rồi cũng ra ngoài theo.

Cô ra đến phòng khách thì dì Vương đã rót xong một ly nước ấm, đang từ trong bếp đi ra.

Tống Vy nói một tiếng cảm ơn, dùng hai tay nhận lấy rồi uống một ngụm.

Dòng nước ấm đi qua cổ họng xuống đến bụng, làm giảm bớt cảm giác khó chịu trong dạ dày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK