Tối qua bị Mâu Nghiên quấy rầy giấc ngủ, nên suốt buổi chiều Thương Mẫn cứ cố nén lại cơn buồn ngủ.
” Mẫn bé nhỏ.” Tô Huệ Phi gõ bàn cô: “Cậu sao thế? Mới ngày đầu tiên đi làm đã ngủ gật, nếu bị giám đốc biết được cô sẽ chết chắc.”
Thương Mẫn như vừa sực tỉnh, xoa xoa mặt: “Tớ đi nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh lại đã.”
Tối nay về nhà, cô phải quy định với Mâu Nghiên, lúc làm việc nhất định phải chia giường ngủ.
Thương Mẫn định đi rửa mặt nhưng vừa đến cửa nhà vệ sinh, cô liền đụng phải người mà cô không muốn gặp nhất.
Thương Tuyết khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, vẻ mặt cười trêu tức.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Thương Mẫn không muốn quan tâm đến cô ta, định lướt ngang qua cô ta bước vào nhà vệ sinh nhưng Thương Tuyết lại cố tình kiếm chuyện, cản đường cô.
“Chị à, chị đừng xa lánh em như vậy chứ? Chị ghét thấy mặt em đến mức này sao?”
Thương Mẫn trợn mắt nhìn cô ta: “Cô lại muốn làm gì? Trong bụng vẫn còn một đứa à? Hôm nay lại muốn đổ tội lên đầu tôi nữa sao?”
Thương Tuyết bị Thương Mẫn nói vậy, sắc mặt hơi khó coi: “Chị đừng nói chuyện tổn thương người khác như vậy được không? Em chỉ muốn đến chúc mừng chị thành công vào làm ở Đạt Phan, sao chị lại hung dữ như vậy?”
“Chúc mừng tôi?” Thương Mẫn cười chế giễu nói: “Cô có tự tin khi nói ra những lời này không? Khoe khoang thì cứ khoe khoang đi, cần gì phải giả tạo như vậy?”
Vẻ mặt của Thương Tuyết rất đắc ý: “Chị à, chị thật sự hiểu lầm em rồi. Nhưng nghe người ta nói con người ta càng thiếu thứ gì thì càng thấy người khác khoe khoang thứ đó. Chị, chắc không phải vì chị thấy em là nhà thiết kế giỏi nên khó chịu đấy chứ?”
“Không phải cô biết rất rõ danh hiệu nhà thiết kế giỏi của cô từ đâu mà có sao?” Thương Mẫn hỏi vặn lại cô ta.
“Em lên bằng cách nào không quan trọng. Điều quan trọng là em cao hơn chị mấy bậc. Thậm chí, em có thể quyết định sự ra đi hay ở lại của chị đấy. Nên tốt nhất chị phải nhìn cho rõ thực tế đi.” Thương Tuyết vênh váo nói. “Ồ, đúng rồi, ba còn tổ chức tiệc chúc mừng cho em nữa đấy, chỉ đáng tiếc chị không may mắn được tham gia buổi tiệc này rồi.”
Thương Mẫn siết chặt nắm đấm, thật sự rất muốn bước lên xé nát tấm mặt nạ giả mù sa mưa kia của Thương Tuyết.
“Tôi thừa nhận cô cao hơn tôi mấy bậc nhưng còn về việc quyết định tôi đi hay ở…Cô thử xem? Thành tích chuyên môn của cô thế nào không cần tôi phải nói nhiều nhỉ? Tôi thấy, cô vẫn nên suy nghĩ cho bản thân mình một chút đi, đừng để đầu voi đuôi chuột. Leo cao quá, ngã xuống đau lắm. ”
“Em biết chị rất giỏi mồm mép.” Thương Tuyết đứng thẳng người: “Chị hãy đợi đấy, xem thử em ngã trước hay là chị bị đuổi khỏi Đạt Phan trước.”
Hai người nhìn thẳng vào nhau, trong mắt ngập tràn lửa giận.
“Xin hỏi, cô Thương có ở đây không?” Một cô gái trẻ tuổi vóc người cao ráo đang ôm một bó hoa hồng đỏ rực bước tới sảnh trước trên tầng ba, sự chú ý của Thương Mẫn và Thương Tuyết đều bị dời đi. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn qua đó.
“Thư ký Tần?” Nhân viên lễ tân thấy Tần Luyến thì vô cùng ngạc nhiên. Cô ta là thư ký của Mâu Nghiên đấy, bình thường rất khó gặp. Sao hôm nay cô ta ôm hoa tới đây chứ?
Động tĩnh bên này khiến ánh mắt của mọi người đều nhìn sang. Thương Mẫn híp mắt không biết tình huống thế nào?
Tần Luyến xoay người, liếc nhìn cô mỉm cười: “Cô Thương, đây là hoa của chủ tịch Mâu Nghiên tặng cô, chào mừng cô gia nhập Đạt Phan.”
Thương Mẫn hồi hộp. Mâu Nghiên đang giở trò quỷ gì đây? Kiểu đàn ông thẳng như ruột ngựa kia còn biết tặng hoa cho cô sao? Là để chuộc tội sao?
Cô vươn tay ra nhưng Thương Tuyết bên cạnh bỗng bước lên trước, nhận bó hoa trong tay Tần Luyến dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của Thương Mẫn.
“Thật ngại quá, còn làm phiền cô Tần đưa hoa đến đây nữa.” Thương Tuyết cười rạng rỡ.
“Việc nên làm.” Tần Luyến lễ phép trả lời: “Cô thương khách sáo rồi.”
Thương Mẫn hụt hẫng để tay xuống.
Cô Thương sao? À, sao cô có thể quên Thương Tuyết cũng mang họ Thương chứ?
Mọi người trong văn phòng đều nhìn sang bọn họ, ánh mắt ai cũng đầy kinh ngạc, trong đó còn có vài người nhìn Thương Mẫn bằng nụ cười chế giễu.
Cậu hai Mâu người ta tặng hoa cho Thương Tuyết, vậy mà Thương Mẫn lại muốn nhận, chắc không phải cô ta nghĩ cậu hai Mâu tặng hoa cho cô ta đấy chứ?
Thương Mẫn xấu hổ, hai má đỏ bừng.
Sau khi tiễn thư ký Tần rời đi, Thương Tuyết ôm bó hoa tham luyến ngửi một hồi, sau đó quay đầu liếc nhìn Thương Mẫn, nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của Thương Mẫn, cô ta cực kỳ đắc ý.
“Ai, chị nói xem cậu hai này cũng thật là, lần sau cứ viết thẳng tên Tuyết là được rồi, viết cô Thương gì chứ? Viết vậy dễ khiến người ta hiểu lầm lắm, dù sao nơi này cũng có hai cô Thương, lỡ tặng sai khiến người nào đó hiểu lầm thì phải làm sao?”
Thương Tuyết nói xong, nụ cười châm chọc trên mặt những người khác càng rõ hơn. Thương Mẫn hít sâu một hơi, vẻ mặt tĩnh lặng không hề dao động.
“Cô Thương, cô là nhà thiết kế tài giỏi nên ở lầu năm mới phải, nhưng thư ký Tần lại một mực đến tầng ba tìm cô Thương. Cô nói xem có phải là cậu hai Mâu nhớ sai hay là anh ấy không hề xem cô là nhà thiết kế giỏi mà tưởng rằng cô cũng chỉ là nhà thiết kế thực tập như chúng tôi?”
“Chị…” Thương Tuyết tức nghẹn, sắc mặt thay đổi.
“Dù sao cô cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đi dạo thêm mấy tầng lầu khác biết đâu chừng lần này còn có thể nhận được hoa của cậu hai Mâu tặng cho Thương gì đó hoặc Tuyết gì đó cũng nên.” Thương Mẫn nói xong liền xoay người đi về chỗ ngồi của cô.
Thương Tuyết tức đỏ mặt, hừ lạnh giẫm giày cao gót rời đi.
Những kẻ hóng hớt kia vẫn cố nín cười. Thương Mẫn đi thẳng về phía trước, hai mắt liếc nhìn xung quanh, cả người rét lạnh, đám người vẫn đang nói cười kia lập tức im bặt, nhắm mắt lại.
Tô Huệ Phi cũng bị ánh mắt của Thương Mẫn dọa sợ. Hai người các cô quen nhau từ lúc mới sinh. Thương Mẫn vẫn luôn là một cô gái hoạt bát đáng yêu, nhưng tại sao hôm nay ác ý lại nặng thế này? Ngược lại cảm giác này dường như rất giống…cậu hai Mâu.
Nhưng không phải cô ở chung với Lê Chuẩn sao? Tại sao càng ngày càng giống cậu hai Mâu chứ?
Cùng lúc đó trong phòng làm việc của giám đốc phòng kinh doanh, Mạc Hậu đang tập trung xử lý hồ sơ, thư ký Chu Lâm lại gõ cửa đi vào.
“Giám đốc Mạc.” Chu Lâm nơm nớp lo sợ, giọng nói rất nhỏ.
Mạc Hậu không ngẩng đầu lên nhưng thấy Chu Lâm đứng một lúc lâu vẫn không nói gì, cô ta bỏ cây bút trong tay xuống nhìn Chu Lâm.
“Nói đi.”
“Chủ tịch Mâu bảo thư ký Tần tặng hoa cho nhà thiết kế tên là Thương Tuyết.”
Mạc Hậu nắm chặt cây bút trong tay, hai mắt từ từ híp lại.
Thương Tuyết?
Trước đó cô ta sai người theo dõi động tĩnh của Mâu Nghiên, có người báo cáo với cô ta, thỉnh thoảng Trữ Trình sẽ nhắc tới cô Thương, lẽ nào chính là…
“Thương Tuyết này là được đặc cách đến chỗ nhà thiết kế giỏi tổ ba, mới hai mươi mốt tuổi, là sinh viên còn chưa tốt nghiệp đại học. Tôi đã xem qua lý lịch của cô ta. Thành tích về mọi mặt ở mức trung bình, tuy cô ta đã giành được một số giải thưởng nhưng các tác phẩm không có gì nổi bật so với các nhà thiết kế hiện có … ”
“Cho nên là có người âm thầm đề bạt cô ta.” Giọng nói của Mạc Hậu trở nên sắc bén hơn.
“Một tuần trước, Cậu hai Mâu có đi đến bệnh viện, tôi đã hỏi thăm được tối đó anh ấy đã đi thăm cô Thương Tuyết này.” Là thư ký của Mạc Hậu, Chu Lâm rất biết cách lấy lòng cô ta.
“Bệnh viện?” Mạc Hậu cười hờ hững: “Tốt nhất cô đừng nói cho tôi biết anh ấy đến khoa sản gì đấy nhé.”
Thân thể Chu Lâm run lên, cô ta cúi đầu thật thấp.
Răng rắc một tiếng, cây bút trong tay Mạc Hậu bị bẽ gãy. Cô ta cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không muốn thất thố trước mắt người khác.
Bao nhiêu năm nay cô ta vẫn luôn đuổi hết mấy cô gái bên cạnh Mâu Nghiên, nhưng rốt cuộc những người phụ nữ kia đều chủ động bám lấy anh. Mâu Nghiên cũng chưa bao giờ dây dưa với bọn họ, nhưng Thương Tuyết này lại khác…
Mâu Nghiên đặc cách cho cô ta vào công ty, tặng hoa cho cô ta, thậm chí còn đến khoa sản thăm cô ta…Một cô gái trẻ tại sao lại đến khoa sản? Ngoài sảy thai ra, cô ta đúng là không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
Còn tại sao Mâu Nghiên lại đích thân đi thăm một người phụ nữ bị sảy thai? Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Chả trách Lê Chuẩn nói chị dâu gì đó, chả trách Trữ Trình cứ luôn mồm nói tới cô Thương. Người phụ nữ này đúng là cao tay, lại có thể dụ dỗ được một người có bệnh sợ phụ nữ như Mâu Nghiên đến mức phá bỏ nguyên tắc của mình vì cô ta.
“Giám đốc Mạc, cô thấy…”
“Trước hết cứ để cô ta phách lối đi.” Mạc Hậu cười nói: “Tôi thật muốn xem Mâu Nghiên có thể làm đến mức nào vì cô ta.”