• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim đồng hồ chỉ 5h15p sáng. Hai người đàn ông ngồi cạnh nhau trên sofa phòng khách.

Tần Phong ngán ngẩm nhìn bộ dạng của Phương Hàn. Từ ngày chị vợ bỏ đi cũng hơn một tuần rồi, ngày nào sau giờ làm Phương Hàn cũng rủ anh đi uống rượu, uống đến say khướt mới chịu về. Bây giờ còn đem dáng vẻ này đến làm phiền anh đây đang ôm vợ ngủ. Thật sự là không thể nhìn được bộ dạng đáng thương, khổ sở của cậu ta, nhưng phải để cho cậu ta nếm được mùi khổ sở là gì, để cậu ta nếm trải được sự đau lòng của Hạ An. Tần Phong ngáp dài lắc đầu.

"Này... mới có 5 giờ sáng, cậu đến nhà tôi làm gì? Cậu biết tính vợ tôi rồi đấy, nói cho cậu biết nơi chị Hạ An ở là không thể."

Phương Hàn ngẩng đầu, ánh mắt chứa sự u buồn. Từ ngày cô rời đi anh đã rất sợ, nỗi sợ không thể diễn tả được. Anh không còn là chính mình nữa. Anh biết mình sai, anh hận bản thân mình. Nhưng anh cũng có chút giận cô, thà là cô đánh anh một trận, hay mắng anh cũng được, đằng này cô lặng lẽ rời khỏi khỏi cuộc sống của anh. Làm sao anh có thể chấp nhận, có thể chịu nổi đây?

Sau giờ làm việc, anh ép mình uống rượu đến say mèm, phải như thế mới làm tê liệt tâm trí và nỗi lòng, anh mới không nhớ đến cô, mới chợp mắt được, nếu không anh sẽ nhớ Hạ An đến phát điên. Rất nhiều lần anh tự nghĩ, Hạ An là một người chị rất thương em gái mình, cô sẽ không bỏ mặc Hạ Tâm, nhất định cô ấy sẽ quay lại. Nghĩ vậy, anh mới cảm thấy thấy yên tâm được một chút...

Cuối cùng không thể chịu được bộ dạng của Phương Hàn, Tần Phong liền đi lấy địa chỉ nơi ở của Hạ An đưa cho anh.


"Cái này cho cậu, đó là địa chỉ nơi mà Hạ An ở. Tôi chỉ giúp cậu được vậy thôi. Nhớ là phải đem được chị Hạ An về đây để chị ấy nói đỡ cho tôi trước mặt bảo bối nhà tôi, chứ nếu để bảo bối của tôi biết được tôi giúp cậu, cô ấy sẽ giận tôi chết mất."

"Cám ơn cậu."

Ánh mắt anh hiện lên sự vui mừng, cảm kích, chân thành nhìn Tần Phong.

"Không có gì đâu. Nếu không cho cậu, tôi chỉ sợ ngày mai, ngày mốt hay những ngày sau đó cậu lại đến đây vào giờ này lại làm phiền tôi ôm vợ ngủ. Vả lại tôi cũng chán khi ngày nào cũng nhìn bộ dạng đáng thương của cậu rồi."

Tần Phong nhún vai nói...

Phương Hàn vui mừng, phấn kích như cái lò so bật dậy, rời ghế muốn đi ngay.


"Này, cậu định đi đâu đấy!"

"Bây giờ mình phải về nhà lấy hành lý rồi ra sân bay luôn..."

"Đi ngay bây giờ luôn sao? Còn sớm mà, có cần gấp vậy không?"

Phương Hàn không trả lời, rất nhanh quay người rời đi. Sao anh lại không gấp gáp được chứ, mỗi ngày trôi qua anh đều nhớ cô điên cuồng, anh cười nhạo bản thân mình quá ngu ngốc, đã không quý trọng mà đánh mất cô dễ dàng như thế. Mỗi lần nghĩ đến, anh như sống trong cực hình, trong nỗi nhớ nhung, trong ân hận, đủ mọi cảm xúc hành hạ anh từng giây từng phút. Giờ anh chỉ ước có thể đến bên cô thật nhanh, anh sẽ dốc hết sức ôm cô vào lòng, để trái tim cả hai có thể bình yên trở lại.

Và... anh sẽ cầu xin cô tha thứ cho những lỗi lầm của mình.

*************

Hạ An đã quen dần cuộc sống nơi đây. Buổi sáng cô dậy rất sớm, đi ra biển ngắm bình minh. Hít thở không khí nơi đây khiến tâm cô bình yên.

Nếu trong lòng cô không có sự trống trải thì sẽ hoàn hảo biết mấy. Cô giống như một chiếc la bàn tìm đường, người thì ở đây mà trái tim hướng về nơi khác.

Cuộc sống một mình khiến cô trở nên dễ dãi với bản thân hơn. Đôi lúc cô vừa uống rượu, vừa nghe những bản nhạc buồn đến nao lòng, ăn uống thì qua loa. Tối đến cô thức rất khuya, miệt mài viết truyện. Cô nghĩ nếu viết một câu truyện về cuộc đời của cô, chắc hẳn sẽ được làm phim cũng nên. Rồi cô lại ngồi xem hết bộ phim này đến phim khác, những bộ phim tình cảm, các nhân vật trong phim có số phận bi kịch giống mình.

Lẫn với dòng suy nghĩ của cô, vừa quét dọn vệ sinh quán xong, cô đưa tay tắt bớt đèn, chỉ còn chừa lại một bóng đèn nhỏ mờ đủ để cô nhìn thấy để đóng cửa thôi. Cả quán trở nên tối om, Hạ An khom người, chuẩn bị đóng cửa thì có một người xuất hiện nắm cánh cửa lại, vì trời bên ngoài tối quá nên cô không thấy rõ mặt anh.

"Thưa anh, quán chúng tôi đóng cửa rồi, ngày mai anh ghé lại nha."

Không thấy vị khách trả lời, cô ngẩng mặt lên nhìn... Phương Hàn bước từ ngoài màn đêm tối vào trong, qua ánh đèn mơ màng, khuôn mặt anh bắt đầu hiện rõ ra...

Vừa nhìn thấy anh, Hạ An đứng thẳng người bất động, cảm xúc khó diễn tả dâng trào, hô hấp Hạ An ngưng trệ, tim cô đập mạnh đến mức cô nghĩ nó có thể bay ra khỏi lồng ngực nếu có thể.

Người đàn ông mà cô yêu thương, cô nhớ nhung, cũng là người làm cô đau lòng đang đứng trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn cô nhìn như một vật thể lạ, khiến Hạ An không kiềm chế được mà run rẩy. Cô nuốt nước bọt để cổ họng không còn khô khốc, hai bàn tay nắm chặt làn váy, trấn an lại tinh thần mình.

Đúng ra bây giờ cô nên hỏi anh tại sao anh biết cô ở đây mà đến? Nhưng cô một lời cũng không nói ra được, nên chỉ biết nhìn anh.

Người đàn ông này không nhìn thấy thì thôi, chứ chỉ cần nhìn thấy anh đều chiếm hết tâm tư của cô.

Anh từng bước từng bước đi lại gần cô hơn, Hạ An cảm nhận rõ tim mình đập rất mạnh, sự rung động vì anh không hề giảm mà còn mãnh liệt nhiều hơn.

Trên người Phương Hàn lúc này mặc áo sơ mi màu đen đơn giản, khoác thêm áo khoác da và quần jeans cùng màu. Chiếc va li để bên cạnh, tóc anh hơi rối, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi nhưng không làm mất đi khí chất và vẻ đẹp nam tính vốn có của anh.

Hình như anh đã ốm đi rất nhiều thì phải, khuôn mặt có chút xanh xao. Hạ An bỗng thấy tim mình đau nhói, ở Phương gia không phải có rất nhiều người chăm sóc cho anh sao? Sao để anh ốm đi như vậy?

Chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ nữa thôi là anh có thể ôm cô vào trong ngực. Nhưng anh kiềm chế không ôm cô, chỉ đưa tay sờ lên khuôn mặt trắng mịn của cô, khuôn mặt xinh đẹp mà những ngày qua anh nhớ đến đau lòng...

Hạ An nghiêng đầu né tránh bàn tay anh.

"Sao anh biết mà đến đây?"

Vừa hỏi xong cô cảm thấy mình hỏi hơi thừa thãi rồi, cô biết chắc vợ chồng Hạ Tâm đã nói cho anh biết nơi cô ở...

"Hạ An... em định trốn tránh anh đến bao giờ? Nếu em cứ tiếp tục trốn tránh như vậy thì anh sẽ ở đây cùng em, đến khi nào em chịu theo anh về nhà thôi.”

Giọng nói của Phương Hàn nhẹ nhàng vang lên, như anh đang cố gắng kìm nén tình cảm của mình.

Hạ An mở mắt to nhìn anh không trả lời. Cô xoay mặt chỗ khác, môi mím lại, mắt hướng về nơi khác, biểu cảm trên khuôn mặt nói lên tất cả. Phương Hàn xoay mặt cô lại, ôn nhu nhìn vào mắt cô.

"Sao không trả lời anh? Trò chơi trốn tìm này em thấy có vui không?"

Hạ An gạt tay anh xuống, ngẩng khuôn mặt đầy xinh đẹp, khẽ cười nhạt một cái rồi nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt xinh đẹp không chút gợn sóng, có chút tức giận.

Anh nghĩ anh là ai, anh muốn cô về thì cô sẽ về sao? Không bao giờ! Huống hồ giữa cô và anh chẳng có gì cả, một mối quan hệ mập mờ nay cũng đã kết thúc rồi. Nợ cô cũng đã trả xong rồi, anh chẳng có quyền gì mà yêu cầu cô làm theo ý anh.

"Tại sao tôi phải theo anh về? Không phải tôi với anh đã kết thúc rồi sao? Nói đúng hơn giữa chúng ta chẳng có gì để nói kết thúc. Vì vậy tôi làm gì, đi đâu, ở đâu là chuyện của tôi, không liên quan đến Phương tiên sinh đây."

Lời nói của Hạ An như một sự đả kích đối với anh. Hơi thở của anh kìm nén và sắc mặt cũng trở nên trầm hơn, đủ để Hạ An thấy được anh đang tức giận.

"Hạ An... em nói gì vậy? Sao em dám chối bỏ quan hệ của hai chúng ta hả?" Cả người anh toát ra không khí lạnh khiến cô cũng lạnh theo.

Nhưng vì không muốn bị anh ức hiếp, cô không ngần ngại châm dầu vào lửa, chọc anh giận thêm.

"Phương tiên sinh, vậy cho tôi hỏi, giữa anh và tôi có quan hệ gì? Là người thân, người yêu hay là chủ nợ và con nợ? Hay anh đã quên những gì đã làm với tôi rồi...”

Nếu bây giờ anh có tức giận cô cũng không sợ. Nhưng cô đã nghĩ sai rồi...

Thay vì tức giận như lúc trước, vẻ mặt anh từng chút, từng chút một trở nên dịu dàng. Bàn tay anh càng nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt cô, khiến cô ngạc nhiên.

Anh bỗng mỉm cười, nụ cười nhạt nhưng rất đẹp. Từ khi quen anh đến bây giờ cô mới được thấy anh cười, mà nhìn vào nụ cười ấy khiến toàn thân Hạ An lạnh toát.

"Em hỏi giữa chúng ta là quan hệ gì sao? Vậy anh nói cho em biết, em là ân nhân cứu mạng anh, bây giờ anh muốn báo đáp... em hiểu không?"

Anh nhận ra cô rồi sao? Sao anh biết cô là...

“Hạ An... Em từng hỏi anh có tin vào định mệnh hay không? Bây giờ anh tin rồi, anh tin em là định mệnh của anh. Còn em... sao lại trốn tránh?”

Hạ An sửng sốt vì lời nói của anh, vừa dịu dàng vừa đáng ghét. Cái gì mà muốn báo đáp, cô đây không cần...

Khuôn mặt đẹp trai của anh càng lúc càng kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang biến hóa đủ mọi cảm xúc của cô. Hạ An hình như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, cố chấp đẩy anh ra.

"Không cần! Chuyện đã qua lâu rồi, tôi không cần anh báo đáp gì cả, cũng không muốn có bất kì mối quan hệ nào với anh nữa."

Phương Hàn nghiêng đầu, giọng nói anh trở nên rất chậm, rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt sâu sắc rõ ràng.

"Vậy sao? An An muốn rời xa anh, không muốn liên quan gì đến anh nữa sao? Anh không thể tin cái miệng nhỏ này. Chi bằng, để anh hỏi cơ thể em?"

"Anh sẽ hỏi cơ thể cô... là ý gì? Trong đầu Hạ An như có tiếng nổ lớn, cô biết tiếp theo anh sẽ làm gì. Nhưng chưa kịp ý thức lại thì...

"Ưm... ưm..."


Phương Hàn cười nham hiểm, hai tay khéo léo bưng mặt cô, áp môi mình xuống môi cô, hôn cuồng dã như muốn hoà tan cô vào trong anh.


“An An... anh muốn em!”


Thật sự anh không chịu nổi nữa rồi. Hạ An cố chấp dùng những lời lẽ lạnh nhạt để chọc giận anh. Anh biết là anh sai, nhưng tim anh nhói lên không chịu nổi khi cô chối bỏ quan hệ của hai người. Anh làm sao có thể cho phép...


Nếu nhẹ nhàng mà cô vẫn cố chấp không muốn thì anh sẽ dùng theo cách của chính mình. Anh sẽ tạo một mối quan hệ mới cho cô và anh. Anh sẽ dùng sự yêu thương của mình cho cô thấy. Cô chỉ có thể là của anh. Anh mặc kệ cô phản kháng ra sao, cho dù bây giờ cô có đánh chết anh, anh cũng không buông tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK