• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ An là cô nhóc lúc nhỏ đã cứu anh... cô nhóc ấy là Hạ An...

Cô đã từng hỏi anh có tin vào định mệnh không? Sao anh lại không để tâm đến...

Nhìn tấm hình một lúc lâu, bàn tay anh đột nhiên run lên bần bật, hơi thở trở nên dồn dập.

Kế tiếp không kiềm được mà lật từng trang nhật kí của cô ra đọc.

Chúc mừng Hạ An kiên cường, đã qua một kiếp nạn. Hôm nay được ra ngoài, kết thúc ba năm giam cầm đau khổ. Tất cả đã qua rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, hi vọng sau này sẽ có một cuộc sống tốt hơn... Hạ Anh cố lên!


Phương Hàn lật qua trang thứ hai. "Hôm nay tôi phát hiện chủ nợ của mình là anh trai lúc nhỏ mình đã cứu. Rất vui vì anh ấy còn giữ chiếc vòng tay may mắn. Hình như anh ấy không hề nhận ra tôi. Nếu bây giờ nói cho anh ấy biết mình là ân nhân của anh ấy thì anh có bỏ qua chuyện nợ nần mà để mình ra đi hay không? Hay cho là mình bịa chuyện? Nghĩ thế thôi chứ ai là lôi chuyện quá khứ ra kể lể bao giờ. Chỉ hi vọng một ngày nào đó, có thể nói với anh ấy: "Phương tiên sinh, rất vui vì anh đã nhận ra em."

Anh nhẹ nhàng lật trang kế tiếp. "Như lạc lối vào mê cung, làm sao cất bước khi muôn ngả khiến ta mệt mỏi, ước mơ từng chút từng chút một trở nên xa vời. Biết trước đường dài đằng đẵng khó khăn chồng chất, cảm giác vận mệnh đen đủi gặp nhiều chuyện buồn hơn vui... Trong ngôi nhà rộng lớn này chẳng có ai thật lòng đối xử tốt với ai, cũng may mắn có Phùng quản gia, ông ấy tuy nghiêm nhưng tốt hơn những người khác một chút.

Tôi biết mình không thông minh cũng không xinh đẹp, vì thế tôi đã cố gắng rất nhiều. Từ lúc còn đi làm ở ngoài cho đến khi vào Phương gia làm việc, bất cứ việc gì tôi cũng ráng làm nhiều hơn người khác một chút, cố gắng nhường nhịn họ, đôi khi còn chịu thiệt nữa, tôi chỉ mong ông trời có thể cho tôi một cuộc sống dễ chịu một chút. Nhưng hình như ông trời chưa bao giờ nghe lời khẩn cầu từ tôi.

Cái cảm giác bị tất cả ánh mắt mọi người đều cho mình là kẻ cắp thật kinh khủng, cái cảm giác nằm trên giường, nước mắt chảy qua sống mũi, chảy qua bên mắt còn lại, lưu lại trên gối, cái cảm giác đấy ai thấu bao giờ chưa.


Hôm nay tôi đi xem mắt, bị đối phương từ chối cũng chẳng có gì đáng buồn, vậy mà khi anh xuất hiện, thật buồn cười là tôi đã khóc như một đứa trẻ ngay sau đó.

Phương Hàn... tên khốn khiếp, anh dám làm mà không dám nhận. Đứa bé rõ ràng là con của anh, sao anh lại chối bỏ, anh tưởng tôi cũng dễ dãi như anh sao? Sau này nhất định anh sẽ hối hận. Sẽ hối hận.

Một người mẹ mất đi đứa con của mình, thử hỏi có đau lòng không? Đau chứ, đau hết cả tim gan. Nếu trên đời này đánh chết người mà không đi tù thì tôi nhất định sẽ đánh chết anh - Phương Hàn.

Tôi chưa bao giờ được người khác yêu thương cả, vì vậy anh ấy mới đối xử tốt với tôi một chút thôi, tôi đã cảm thấy động lòng rồi, thật là không có tiền đồ mà.

Thật ra... anh ấy cái gì cũng biết, chỉ có một điều anh không hề biết là tôi thích anh ấy. Một câu nói không được phép yêu tôi của anh làm tôi thức tỉnh lại sau một giấc mơ dài.

Có những thứ, mình thích nó, rất thích, nhưng mà cho đến cuối cùng nhận ra nó không hợp với mình, không bao giờ là của mình.

Tôi sợ sau này không thể cưới người mà tôi yêu thương nhất, tôi cũng sợ sau này yêu một người mà phải cưới một người khác. Thậm chí tôi còn sợ rằng cưới phải một người không yêu mình.

Hạ An... phải đau khổ bao nhiêu nữa, cô mới nhận ra mình và anh ấy không hề có khả năng hả?

Thật ra tôi rõ hơn ai hết, anh ấy không hề thích tôi. Người sống mê man như tôi thì có mấy ai đâu.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, bi ai nhất của đời người không phải sự đau đớn... mà là cố chấp yêu một người ghét mình.

Nhiều lúc tôi muốn uống rượu thật say, sau đó nôn ra không ngừng. Nhưng mà tôi biết rằng sau khi tỉnh rượu, mọi thứ vẫn không thể thay đổi được.

Ngày trước dù đi làm mệt mỏi, chịu áp lực bao nhiêu tôi cũng không khóc, nửa đêm vào viện truyền nước tôi cũng không khóc, đến kỳ đau bụng đến quặn người tôi cũng không khóc, những ngày đau khổ trong tù tôi cũng không khóc. Vậy mà khi ở cạnh anh, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng khiến tôi khóc rất thê thảm.

Ánh mắt của anh nhìn cô ấy rất ôn nhu, cái ánh mắt mà cả đời này tôi cũng không có từ anh. Có người đã nói với tôi đừng vì vài câu nói của ai đó mà ảo tưởng vị trí của mình trong lòng họ. Những thứ ngay từ đầu đã mập mờ, tốt nhất đừng tiếp tục, chỉ sợ bản thân mình chìm đắm trong lầm tưởng, không phải yêu thương mà là đau khổ.

Bởi vì thích anh nên không trách anh, chỉ trách ta gặp nhau không đúng thời điểm mà thôi.

Người mà bạn yêu gọi bạn là gì? Người tôi mà tôi yêu gọi tôi là: "Cút đi."

Tôi chỉ muốn được hạnh phúc dù chỉ một lần thôi, nhưng dường như điều đó rất khó khăn. Thời điểm mà tôi đau lòng nhất không phải là rơi nước mắt, mà là khi chỉ biết im lặng một lời cũng không nói ra được. Nực cười là chính bản thân mình là kẻ đơn phương, đem hết lòng hết dạ đi thương một người nhưng ngặt nỗi người ta chỉ ghét bỏ chứ không thương.

Sau những chuyện đã qua tôi chỉ mong anh và tôi trở về như chúng ta ban đầu là "Người Lạ”.

Mỉm cười và im lặng là hai cách mà tôi có thể biểu đạt trong bất cứ hoàn cảnh nào. Mỉm cười là cách giải quyết vấn đề, làm dịu nỗi lòng của mình và im lặng là cách để tránh nhiều rắc rối.

Cục cưng, mai mốt sau này con ra đời phải đứng về phía mẹ nghe không. Đừng có về phe ba con mà ăn hiếp mẹ nhé! Yêu con.

Hạ An viết nhật kí cũng khác người ta, kiểu như, cô có tâm trạng gì đó liền viết vào để giải tỏa nỗi lòng. Chỉ vài dòng chữ của cô thôi cũng khiến anh đau đến tận tâm can.

Phương Hàn ngồi đó cả thân người anh như bị đổ chì. Giây phút này, anh thấy tim mình đau nhói, đau đến hít thở cũng không thông... từng cơn đau âm ỉ, cổ họng nghẹn lại. Tự trách sao lúc đó anh lại đối xử với cô như thế. Chắc chắn phải tổn thương nhiều lắm cô mới viết ra những lời như thế.

Là mắt anh bị mù rồi nên mới không nhận ra cô...

Không... anh sẽ không để cô rời xa anh. Dù bất cứ giá nào anh cũng sẽ khiến cô quay về bên anh, tha thứ cho anh.

Đêm nay là đêm rất dài với Phương Hàn. Anh ngồi mãi trong phòng Hạ An, đèn vẫn bật sáng... Anh suy nghĩ mọi chuyện đã qua và căm hận mình, càng yêu cô gái nhỏ nhiều hơn... Dù là cách gì cũng không thể để cô rời xa mình, anh sẽ sửa chữa lỗi lầm, bù đắp những tổn thương mà cô phải gánh chịu.

**************

Bên này Hạ An nằm trên giường không thể chợp mắt được, một tuần rồi... Một tuần đã trôi qua nhưng cảm giác đau lòng không hề đỡ đi chút nào, nó vẫn đau âm ỉ hành hạ cô mãi, cả ngay trong giấc ngủ cũng không buông tha. Hình ảnh và những lời nói vô tình của anh ngày hôm đó và tiếng khóc của bé con nữa, đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô, làm cô tỉnh dậy, không thể kiểm soát được mà khóc nức nở trong đêm..

Cô rất muốn hận anh, hận anh làm cô đau lòng, hận anh làm mất đứa con của cô. Dù rất cố gắng nhưng cô không làm được, nỗi đau và nỗi nhớ nhung dày vò cô từng ngày... Cô lưu luyến từng cái ôm, từng nụ hôn của anh. Cả mùi hương cơ thể anh nữa, cô không sao quên được...

Yêu là không còn lý trí, cô biết, nhưng trái tim nhỏ bé của cô không thể chịu nổi thêm bất kì tổn thương nào nữa, dù là nhỏ nhặt nhất.

************

5 giờ sáng...

Hai vợ chồng nhà Tần Phong đang ôm nhau ngủ ngon giấc thì nghe tiếng chuông cửa inh ỏi.

Tần Phong mơ màng tỉnh dậy, Hạ Tâm cũng bị tiếng chuông đánh thức.

"Ai vậy anh?"

Tần Phong bật đèn ngủ nhìn đồng hồ, mới 5 giờ sáng, anh không biết ai điên khùng đến nhà anh giờ này.

"Em ngủ tiếp đi, để anh ra xem ai."

Hạ Tâm gật đầu "dạ" rồi ngủ tiếp

Tần Phong lười biếng đi ra mở cửa: "Đến liền đây... phiền chết đi được."


Cánh cửa vừa mở ra, thấy bộ dạng Phương Hàn, khiến Tần Phong tỉnh ngủ.


Áo quần vẫn như tối qua, cậu ta không tắm rửa hay đi ngủ sao?


"Phương Hàn... sao cậu đến nhà tôi vào giờ này?"


"Tần Phong... cậu nói với vợ cậu, cho tôi xin nơi ở và địa chỉ của Hạ An được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK