• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba chiếc thuyền dừng lại ở một hòn đảo không quá to nằm ở giữa biển. Hòn đảo có cây cối mộc cao mà um tùm, từ xa nhìn vào cực kỳ ghê rợn.

“Đến rồi.” Người ngư dân điều khiển thuyền hô sau đó anh ta cập bến ở gần đất liền.

Thả cây cầu gỗ từ thuyền xuống chạm vào đất liền, đoàn làm phim phải tự mình vác đồ đi xuống dưới.

Khách mời sau khi cảm ơn người lái thuyền thì cũng lần lượt đi theo phía sau đoàn làm phim, Mộng Y Băng vẫn tiếp tục xách hai cái vali của cô cùng Nguyễn My An, Châu Kỳ cùng Túc Nhan đi ở phía trước không khỏi trợn to mắt kinh ngạc mà nhìn. Lần trước bọn họ chỉ có thể nhìn từ xa, hiện tại nhìn ở khoản cách gần mới biết được sức mạnh này kinh khủng đến thế nào.

Ngày hôm qua bọn họ có để ý trong hai vali để không ít đồ, tuy không giống ngày đầu tiên có thêm đồ ăn vặt nhưng dù không có thì vali cũng đựng rất nhiều, vậy mà một cô gái nhìn mỏng manh yếu đuối lại có thể không chút khó khắn xách lên cao rồi nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, trong khi cầu thang này chỉ là một khúc gỗ có thể vắp ngã bất kỳ lúc nào.

Kỳ Anh sau khi khách khí với người lái thuyền thì cũng theo phía sau, lần này anh ta cũng được chiêm ngưỡng sức mạnh của cô đến sượng cả mặt. Không biết cách đây mấy ngày anh ta đã ở trước mặt cô mà nói rất nhiều thứ bảo cô không phù hợp với cái chương trình sinh tồn hoang dã này, nhưng hiện tại anh ta lại cảm thấy thật đâu mặt, có khi cô mới là trùm cuồi của cả chương trình này.

Sau khi mọi người đều xuống thuyền, ba con thuyền liền nhanh chóng chạy đi, ba ngày sau họ sẽ quay lại mà đón người.

Kỳ Anh để hành lý xuống rồi đi giữa nhóm khách mới sau đó nói: “Như các bạn đã biết chương trình này là một chương trình phát sóng trực tiếp, bởi vì ngày hôm qua chúng ta ở trên thuyền nên không thể làm vậy nhưng bắt đầu từ hôm này chúng ta sẽ phát sống trực tiếp hai mươi bốn trên hai mươi bốn.”



“Tối hôm qua đạo diễn đã đăng tải video về ngày đầu tiên cảu chúng ta, hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu phát sóng mọi người hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

“Được.” Nghe anh nói xong, những cô gái liền chỉnh trang lại tóc tai, tô một chút son lên môi, còn những chàng trai thì chỉnh sửa quần áo của mình.

Mỗi anh camera quay màn hình vào khách mời mình cần quay sau đó bặt máy, lần này không có mc nên Kỳ Anh là người diễn dãi về khu rừng này.

“Các bạn cũng đã biết chương trình này quay về những ngày sinh tồn cùng trải nghiệm sinh sống ở rất nhiều nơi trên thế giới này, lần này nhóm khách mời của chúng tôi sẽ được trải nghiệm sinh tồn ở một hòn đảo vừa được tìm thấy ở giữa biển, nó chỉ vừa được một nhà thám hiểm đại dương nhìn thấy cách đây khoảng ba tháng, sau đó hòn đảo này đã được nhà nước đưa vào dự án khai phá, sau khi qua hai tháng kiểm tra tìm tồi thông qua máy móc cùng các thiết bị tiên tiến thì nơi này được khẳn định là an toàn, không có quái thú cũng không có loài thực vật nào tấn công con người.”

“Vì vậy sau khi được đồng ý của ban ngành tôi đã xin phép được khám phá nơi này. Không những vậy đồng hành với chúng ta còn có những nhà nghiên cứu chuyên ngành, cùng các học sinh sinh viên chuyên ngành.”

“Chuyên gia.” Phương Oanh kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy chuyên gia, chúng ta sẽ được đồng hành với những chuyên gia, bọn họ đến đây với mục đích khám phá hòn đảo này, còn chúng ta đến đây là để sinh tồn.” Kỳ Anh gật đầu nói.

Anh ta vừa dứt lời thì từ một bên khác của hòn đảo, một nhóm người đang chậm rãi đi đến gần. Dẫn đầu là một ông lão râu tóc bạc phơi, nhưng mỗi bước đi đều vững vàng chắc chắn nhìn vào có thể thấy sức khỏe cực kỳ tốt, phía sau ông có thêm vài người tuy không có tuổi tác cao như ông lão ở phía trên nhưng chắc chắn cũng khoản năm mươi, sáu mươi tuổi.

Tổng cộng có năm người lớn cùng với mười người học sinh, trong đó ba học sinh nữ bảy học sinh nam, khuôn mặt bọn họ tuy không tỏ ra khó chịu nhưng cũng không hề vui vẻ gì.

“Xin chào ngài giáo sư Lư.” Kỳ Anh chào hỏi với ông lão lớn tuổi nhất.

“Chào cậu, lâu rồi không gặp.” GIáo sư Lư mỉm cười gật đầu.



Nhìn hai người họ chào hỏi nhau liền biết việc hai đoàn khác nhau mà có thể đi cùng nhau cũng là do sự quen biết của hai người dẫn đầu này.

“Nhờ mọi người giúp đỡ bọn cháu thêm.” Kỳ Anh không quan tâm đến thái độ của người khác mà tiếp tục nói.

“Được được, chỉ cần mọi người nghe theo lời lão già này.” GIáo sư Lư gật đầu, ông không quá lo lắng cho đoàn phim của Kỳ Anh mà lo lắng hơn cho nhóm cô cậu trẻ tuổi xinh đẹp kia hơn, dù đã được quốc gia chứng nhận an toàn nhưng một nơi chưa được khai quộc thì thật sự có bao nhiên an toàn, chắc chắn sẽ có rủi ro hoặc nguy hiểm bất chợt nào đó.

“Chúng cháu biết rồi ạ.” Nhóm khách mời biết ông lão đang nói mình vì vậy đồng thanh nói rồi cúi đầu hô lớn: “Mong mọi người giúp đỡ ạ.”

Giáo sư Lư thấy bọn họ như vậy liền mỉm cười hiền lành gật đầu.

Kênh phát sóng trực tiếp chỉ vừa mới phát đã có rất nhiều người bu vào, không biết là fan chương trình hay khách mời, hậm chí là fan của Kỳ Anh đều ào vô mà vui vẻ thả khen ngợi, tuy nhiên sau khi nhóm người giáo sư xuất hiện nhìn khuôn mặt của bọn họ nhóm fan lại không hiểu nổi mà trợn to mắt bình luận.

[Gì đây, gì đây].

[Thái độ gì không biết].

[Được lên chương trình mà bọn họ mặt cau mày có, không biết rốt cuộc bất mãn chuyện gì nữa].

[Ai, xem đi Oanh Oanh của tôi đẹp biết bao, xinh biết bao sao mấy người lại không thích em ấy].



[Nhưng có lẽ tôi cũng hiểu chút chút, chắc nhóm người kia cảm thấy diễn viên bọn họ sẽ làm cản trở hay gây rối cho nhóm chuyên gia nghiên cứu thôi mà].


[Dù biết lý do nhưng tôi không chấp nhận được].


[Đúng đó, đúng đó].


Trong lúc nhóm fan đang không ngừng bất bình cho thần tượng của mình thì anti fan bay vào gây hấn.


[Sao lại không chán ghét đây, rõ ràng là diễn viên, minh tinh không lo đóng phim hay ca hát lại đi tập tành sinh tồn].


[Chỗ người ta đang nghiên cứu cho quốc gia thì mấy người chạy đến góp vui, gặp tui là tui đá đít hết].


[Nói gì đến, nhìn đi nhìn đi toàn là cahn6 yếu tay mềm, làm sao sống nổi ở hòn đảo gậm gạp vậy, không bằng về nhà ngủ đi].


Hai bên fan bắt đầu nói nhau chí chóe trên kênh phát sóng trực tiếp, không ai nhường ai cứ như vậy kênh phát sống sinh tồn ơi, ta đến đây đang từ từ tăng hạng cuối cùng dừng ở vị trí thứ ba trong bảng phát sống chỉ trong vài phút đồng hồ, chỉ vài điểm nữa thôi thì sẽ vượt lên vị trí thứ hai của kênh phát sóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK