• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộng Y Băng nhìn thấy Nguyễn My An tức giận hay mình liền buồn cười, cô nàng này đúng là cực kỳ quan tâm đến cô, nhưng kiếp trước cô lại nhìn thấy bộ dáng vô tâm vô phế của cô ấy mà cảm thấy người bạn này không đáng để cô quý trọng, đúng là sai lầm trầm trọng trong cuộc đời cô.

May mắn cô vẫn còn cơ hội bù đắp cho những sai lầm của cuộc đời mình, mặc dù đây có lẽ là sự hi hữu mà ông trời ban đến cho cô nhưng nếu như có một điều ước cô vẫn ước rằng giá như cô chưa từng phạm sai lầm, cho dù hiện tại cuộc sống có thể hay đổi tốt hơn, nhưng những sai lầm mà cô gây ra đều không thể nào sửa đổi cho kiếp trước của mình, cảm giác đau lóng, áy náy vẫn mãi mãi động trong tâm hồn của cô.

"Đừng tức giận, chúng ta chỉ cần cố rắng hơn nữa, một ngày nào đó sẽ khiến bọn họ không thể nói gì nữa là được." Cô an ủi cô ấy, dù sao ngôn luận là tự do, không ai có thể cấm cản người khác bàn tán về những chuyện không hay ho, nhưng các cô vẫn có quyền lợi của mình, chỉ cần không phải nghe thấy ở trước mặt thì các cô xem như không biết vậy.

"Được rồi, nhưng nếu có ai dám nói xấu bà mà tớ biết được thì chắc chắn không tha cho bọn họ." Nguyên My An hung hăng nói.

"Hai người đang nói gì thề." Trần Hoàng Nam bưng thức ăn trên tai đi lại hỏi, từ xa anh đã nghe thấy hai cô thì thầm, có lẽ hai cô cũng không ngại những người xung quanh nghe thấy vì vậy giọng nói của hai cô vẫn có thể nghe được loáng thoàng khi đi đến gần.

Nhưng lúc anh lại thì chỉ nghe được Mộng Y Băng đang an ủi Nguyễn My An mà thôi, anh cũng không biết rốt cuộc hai người đang nói gì mà những người xung quanh lại dần dần rời khỏi căng tin hết.

"Anh có nghe tin tức gì trong trường không, đúng là tức chết em mà." Nguyễn My An thấy anh đi lại liền giống như gặp đồng minh vậy bắt đầu nói luyên huyên về những tin tức mà những sinh viên trong trường đồn đại vce62 Mộng Y Băng.



"Anh biết, lúc đó anh còn tức giận một phen, khi đi học mà nghe có người bàn tán về việc này anh liền tức giận mà quát họ." Trần Hoàng Nam nghe xong liền gật đầu giọng nói đầy tức giận nói, thật ra anh không những quát những người đó còn làm ra rất nhiều hành động khác nhưng việc này cũng không có gì để nói cả.

Mông Y Băng nghe anh nói vậy liền câu mày lo lắng nói "Sao anh lại như vậy, lỡ họ đánh anh thì sao, từ trước đến nay anh luôn bị bọn họ bắt nạt mà, làm vậy không phải càng khiến họ bắt nạt anh sao."

Trần Hoàng Nam chớp mắt nhìn cô, anh mắt anh đầy chuyên chú nhưng bởi vì rộng kiến quá dày cùng to lớn nên đã che khuất từ khuôn mặt đến cả đôi mắt nên người đối diện anh hoàn toàn không nhìn thấy được.

"Anh không sợ, chỉ là anh không muốn bắt kỳ ai nói điều không hay về em..." Anh mỉm cười nói tiếp "Em là một cô gái tốt, bọn họ phải yêu thích em mới đúng." Sau đó anh nhỏ giọng thì thầm.

"Giống như tôi vậy."

Mộng Y Băng không thề nghe được câu nói sau cùng của anh, chỉ là cô nghe anh khen mình liền không khỏi ngại ngùng cùng sũng sờ, cô biết thực ra cô hoàn toàn không tốt đẹp như anh nghĩ, nhưng hiện tại cô vẫn cố gắng để hoàn thành những mục tiêu mà mình muốn.

Cũng vì vậy cô hoàn toàn không muốn để ý đến những chuyện không liên quan này, nếu như thực sự không thể giải quyết, cô chắc chắn không như kiếp trước chừng chờ chẳng muốn lấy ba mẹ cùng công ty mình ra làm lá chắn mà tự lực phấn đấu như kiếp trước.

Mà hiện tại cô chắc chắn sẽ nhờ ba mẹ mình, nhờ những người yêu thương cô nhất giúp đỡ cô, như vậy không phải rút ngắn được không biết bao nhiêu lợi thế rồi đây.

Cô chắc chắn phải cố gắng hơn, diễn thật nhiều bộ phim hay để có thể đạt được ước mơ của bản thân, sau đó sẽ về nhà chăm sóc ba mẹ mình, như vậy thật sự quá tốt rồi.

"Cảm ơn anh." Mộng Y Băng sau khi bỏ qua ngaỊ ngại ngùng liền cười nói.



"Được rồi chúng ta ăn đi, để nguội hết rồi." Nguyễn My An ngồi nhìn hai người lướt mắt đưa tình liền nhanh chóng cắt ngang, tuy cô ấy không thề thấy hai người liếc mắt nhìn nhau, nhưng trực giác thứ sáu của phụ nữ cho cô ấy biết không khí giữa hai người có điều gì đó rất kỳ lạ.

"Ù, ăn thôi." Mộng Y Băng nghe vậy liền gật đầu rồi nhìn vào đồ ăn mà Trần Hoàng Nam đã lấy giúp cô.

Bên trong khay cơm đúng là món ăn cô đã nhờ nhưng bên trong có thêm vài món ăn nữa, điều làm cô bất ngờ là những món ăn bên trong khay cơm đều là món ăn mà cô thích, mỗi lần nhà ăn số hai này có những món này cô liền chạy đến mua.

Hôm nay cô vừa mới về trường nên chưa xem thời gian cũng như ngày tháng, cô không hề biết hôm nay có những món ăn này, vì vậy chỉ đành nhờ anh mua giúp món ăn bình thường hay có trong căn tin mà thôi, không ngờ rằng anh lại quan sát cẩn thận như vậy cũng như chọn những món ăn mà cô thích giúp cô.

"Cảm ơn." Mộng Y Băng nhìn người ngồi đối diện mình mà nói.

Trần Hoàng Nam mỉm cười đáp lại "Em thích là tốt rồi."

Nguyễn My An nghe hai người nói liền tò mò nhìn sang, sau khi nhìn những món ăn trong khay Mộng Y Băng sau đó nhìn lại đồ ăn trong khay mình, cô ấy không khỏi ngơ ngác sau đó đầy bất mãn mà tố cáo.

"Sao anh không mua cho như vậy, cuối cùng trong khay của em chỉ có vài món ăn bình thường mà em nói, thật bất công."

Trần Hoàng Nam nghe cô ấy nói liền không khỏi ngại ngùng xin lỗi "Là lỗi của anh, lần sao chắc chắn anh sẽ mua cho cả hai người giống nhau."

Mộng Y Băng cũng bị lời nói của cô mà ngượng chín cả mặt, cho dù sống hai kiếp, tuổi cũng khá lớn nhưng cô chưa từng bị chọc ghẹo như vậy, cũng chưa từng có ai chú ý quan sát quan tâm cô đến như vậy, cho dù cô cũng có một người bạn trai trên danh nghĩa kia, nhưng từ đầu đến cuối cả hai chẳng hề có chút tình cảm thật sự nào với nhau, có lẽ cô cũng cảm thấy mình không thực sự yêu người đó nên cô cực kỳ bình thản mà chấp nhận việc người đó phản bội mình.



Tuy chấp nhận nhưng cô cũng không muốn tha thứ cho hắn ta, cả hai người đó cô chắc chắn phải khiến cả hai phải chịu khốn khổ giống như cô vậy, nếu kiếp này bọn họ không tới gần cô thì cô cũng không cần phải làm ác độc như vậy chỉ khiến bọn họ không thể tiếp tục ở giới nghệ sĩ này là đủ rồi cũng không cần triệt đường sống của họ, nhưng nếu kiếp này họ vẫn muốn dây dưa với cô thì... Xin lỗi cô chẳng thể nương tay rồi.


Ba người im lặng dùng bữa, tuy bữa cơm chỉ có vài món ăn nhưng ba người vẫn ăn cực kỳ ngon lành, xung quanh dần dần đều rời đi hết, bây giờ bên trong căn tin cũng chỉ còn lát đát hai ba bàn vẫn còn ngồi mà thôi.


Dùng xong cơm ba người liền rời khỏi căn tin sau đó Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An tạm biệt Trần Hoàng Nam mà chạy về ký túc xá, dù sao một tháng quay phim cô không có một ngày được ngủ ngon, nếu hiện tại đã có thể ngủ ngon thì làm sao có thể không ngủ bù được chứ, hôm nay cũng là cuối tuần hai người không cần phải lên lớp, ngày mai cũng không có tiết, hai người có thể ngủ cả ngày cho đến chiều hôm sau.


Hai cô vào trong phòng của mình, quăng vali sang một bên rồi nhanh chóng nhảy lên giường, hai người thở một hơi đầy thỏa mãn.


"Băng nhi, ngủ ngon nha." Nguyễn My An nghịch ngợm nói.


Mộng Y Băng bất đắc dĩ mỉm cười đầy cưng chìu mà nói theo "An An, ngủ ngon."


Ánh mắt cảu cả hai nhanh chóng díu lại, rất nhanh sau đó cả hai liền chìm vào giấc ngủ sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK