Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần - Phí Hầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Dương Phàm không dàỉ dòng mà đi thẳng vào chủ dề, mọi người cũng hơi kinh ngạc.

Một quan chức mới nhậm chức thì trước tiên hay nói năng dông dài, đây cũng là thái độ bình thường, thậm chí còn có thề nói những chuyện vô nghĩa đó đến tận mười phút chỉ với một tách trà.

Dương Phàm đương nhiên lười ra vẻ, hắn tới đây là để báo thù chứ không phải tớỉ đây để tìm cảm giác làm quan chức.

Hách Kiến Quốc trực tiếp báo cáo manh mối mình đã thu thập được:

“Căn cứ theo thòng tin chúng tôi thu thập được, đây là một số địa điểm đáng nghỉ, mặc dù những người ở đây đều lấy danh nghĩa là lính đánh thuê, thế nhưng bọn họ sở hữu những thành quả nghiên cứu mới nhất của Hoa Kỳ”

“Sau khỉ sử dụng thuốc, sức chiến đấu sẽ tăng vọt, tóm lại, không loại trừ khả năng có cường giả vượt qua Siêu Phàm Cảnh.”

“Bởi vì trong số người đã hy sinh của chúng ta cũng có một người đã đạt đến nửa bước Siêu Phàm Cảnh.”

“Có thể bọn họ là một đám người liều mạng, không có nhiệm vụ gì ngoài mục đích là cho chúng ta thấy sức mạnh của lọ thuốc, đồng thời làm công cụ để răn đe thôi.”

“Đánh giá từ những thông tin mà chúng tôi thu thập được cho đến nay, có thể bọn họ đang ẩn náu trong quán bar này, bởi vì ở khu vực trung tâm thành phố có rất nhiều người, vì vậy rất khó để hành động trực diện”

“Tôi đoán là bọn họ cố tình để lộ sơ hở cho chúng ta biết”

Hách Kiến Quốc vừa nói vừa chỉ vào bản đồ chiếu trên màn hình.

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Tại sao chúng ta không phái cường giả đến đó thẳng tay giết chết bọn họ?”

Hách Kiến Quốc trả lời: “Trong quân đội của chúng ta có tống cộng năm người là trên Siêu Phàm Cảnh, bọn họ đêu là trụ cột của Trung Quốc nên không tiện để bọn họ lộ diện”

“Cho nên chúng tôi mới tạm thời thành lập nhóm hành động này, mục đích là bí mật truy lùng các thế lực ẩn.”

Dương Phàm nhìn mọi người một lượt và

phát hiện chỉ có Hách Kiến Quốc vừa mới tiến vào Siêu Phàm Cảnh, những người còn lại đều ở cấp độ Ngưng Đan Cảnh.

Hắn mở miệng nói: “Bọn họ muốn dụ chúng ta qua đó, vậy thì chúng ta sẽ dẫn bọn họ ra ngoài, đã từng nghe nói câu dùng pháp luật đánh bắt cá chưa* chưa?”

(*) Xét về mặt lý luận pháp luật, có nghĩa là các bên liên quan không có ý định vi phạm pháp luật mà bị cơ quan thực thi pháp luật dụ dỗ để tham gia vào các hoạt động trái pháp luật. Xét về mặt xử lý hành chính thì nó tương tự như “dụ dỗ điều tra” trong việc điều tra tội phạm, hay “dụ dỗ thu thập bằng chứng.”

Hách Kiến Quốc nhíu chặt mày: “Không khả thi, chúng ta không biết rõ thực lực của đối phương, làm vậy quá nguy hiểm”

“Chúng ta cần phải điều tra thêm một thời gian nữa”

Dương Phàm khẽ cười và nói: “Tôi sẽ đỉ câu cá, ông có trách nhiệm chỉ huy đội ngủ tiếp ứng.”

Đùa à, còn phải điều tra thêm một thời gian nữa ư, tôi đang vội trở về tìm người đẹp để vun đắp tình cảm đây.

Một Thiếu tướng bên dưới trực tiếp đứng lên nói: “Là quân nhân, chúng ta không sợ hy sinh, nhưng nếu không đủ chắc chắn, chúng ta có thể làm mất uy tín của quân đội Trung Quốc được”

Dương Phàm nói với mọi người: “Tôi không phản đối ý kiến của mọi người, nhưng tôi có thể không nghe theo, không phải chỉ là một vài con khỉ đầy lông chưa tiến hóa hoàn toàn thôi sao, cần gì phải thận trọng như thế?”

Nghe vậy, mọi người đều lần lượt bĩu môi, người này quá ngông cuồng rồi, không nhìn thấy các Trung tướng đã đạt nửa bước Siêu Phàm Cảnh mà vẫn hy sinh sao?

Hắn lấy đâu ra sự tự tin như thế, đây có phải là kẻ ngu dốt không biết sợ hãi không?

Đây cũng không phải là một cuộc diễn tập, cho dù nóng lòng lập công cũng không thể mạo hiểm như vậy.

Dương Phàm nhìn thấu sự kiêng dè của mọi người, đành nói tiếp: “Ta đã từ rất xa bay tới đây, đương nhiên không phải tới để đi tặng đầu người, mọi người cứ bí mật ở một nơi gần đó đợi lệnh là được, nếu thấy tình hình không ổn tôi sẽ ra hiệu cho mọi người rút lui”

“Bây giờ, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đi

thôi”

Sau đó, hắn nói với Hách Kiến Quốc: “Bây giờ chúng ta đi thám thính thử hoàn cảnh xung quanh đỉ”

Hắn đương nhiên không phải đỉ nghiên cứu đường chạy trốn, chỉ là muốn tìm một nơi để ra tay mà thôi.

Sau khỉ Dương Phàm và Hách Kiến Quốc đỉ ra ngoài, Lý Thi Thi cũng đỉ theo.

Cô ấy nói với Dương Phàm: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh vài câu”

Hách Kiến Quốc rất biết điều, đỉ tới phía trước chờ.

Vẻ mặt Lý Thỉ Thi lạnh lùng, nói: “Tôi không biết anh làm thế nào trở thành đội trưởng, theo tôi đoán chắc là anh đã cứu mạng của một vị lãnh đạo nào đó đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK