Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần - Phí Hầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Phong thấy Dương Phàm đi vào, vội vàng tiến lên chào hỏi, nhiệt tình nhường chỗ.

Dương Phàm và Vương Lệ Trữ cùng nhau ngồi xuống, lúc này mới chú ý Vương Lệ Trữ đang nhìn một đám người, vẻ mặt có chút không vui.

Dương Phàm nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn thấy một thanh niên mập mạp đang ngồi ở đó.

Mái tóc của người thanh niên được chải gọn gàng, kiểu tóc vuốt ra sau theo phong cách Hồng Kông, trông rất có tinh thần.

Trang phục của anh ấy là một bộ suit, mặc rất là gọn gàng, giống như con rể vừa đến cửa vậy.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên với vóc dáng vạm vỡ, khoảng năm mươi tuổi, tinh thần sảng khoái, khí chất không tầm thường.

Ánh nhìn của Dương Phàm vừa vặn chạm phải ánh mắt người thanh niên, chàng trai trẻ tỏ ra không hài lòng, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.

Dương Phàm cũng cười lạnh, thu ánh mắt lại.

Ngụy Vân nói với Vương Lệ Trữ: "Lệ Trữ, hôm nay cậu Tạ Phong Thành đến đây là muốn cầu thân* con."

*Tục lệ thời xưa, xin kết hôn với ai hoặc làm thông gia với gia đình nào đó.

Bà ta chỉ vào một chiếc hộp bên cạnh rồi nói tiếp: "Mười ba thỏi vàng khối này là sính lễ của nhà họ Tạ, ý con thế nào?"

Vương Lệ Trữ nghe vậy thì nhíu mày: "Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi, còn cầu thân, mẹ cho rằng chúng ta đang ở xã hội phong kiến à?"

Nói đến đây, cô ta liếc nhìn Tạ Phong Thành ở đối diện: "Tạ Phong Thành, anh đang làm gì vậy, tôi không phải đã nói với anh, chúng ta không thể rồi à."

Tạ Phong Thành mỉm cười nói: "Lệ Trữ, em biết rõ tấm lòng anh đối với em mà..."

"Được rồi, đừng nói nữa." Vương Lệ Trữ không đợi anh ta nói xong đã ngắt lời anh ta mà không hề khách sáo, lạnh lùng nói: "Với ai anh cũng có tấm lòng hết, đừng có giả vờ nữa."

Tạ Phong Thành bị cô ta nói như vậy trước mặt nhiều người nhà họ Vương thì vẻ mặt có chút khó coi, chỉ là cố nén giận không nói gì.

Ngụy Vân nghe con gái nói như vậy, nhẹ giọng mắng: "Lệ Trữ, sao con lại nói như vậy, người đến là khách, con không có chút lễ phép nào à?"

Vương Lệ Trữ đứng dậy, nói với mẹ: "Mẹ, anh ta là loại người gì không phải mẹ không biết, cần gì khách sáo với anh ta."

"Được rồi." Ngụy Vân không cho con gái tiếp tục nói nữa: "Con đã lớn vậy rồi mà còn chưa có bạn trai, con muốn làm gì?"

"Mẹ thấy đứa trẻ Tạ Phong Thành rất tốt." Vừa nói bà ta vừa nhìn Dương Phàm: "Ít nhất cũng môn đăng hộ đối."

Bà ta đương nhiên nhận ra ý tứ của con gái đối với Dương Phàm, bà ta cũng biết một chút về Dương Phàm, y thuật tốt, tu vi cũng được.

Nhưng vậy thì sao, nhìn chung thì không có bối cảnh, không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có được chỗ đứng vững chắc, đương nhiên bà ta không muốn con gái mình phải chịu khổ.

Vương Lệ Trữ nói với mẹ: "Chuyện của con, con sẽ tự quyết định."

Nguỵ Vân nghiêm nghị nói: "Lại là con tự quyết định, con quyết định hay thật, sắp ba mươi rồi, con muốn mẹ quan tâm cả đời sao?"

Vương Lệ Trữ đến bên cạnh Dương Phàm, nói với mẹ cô ta: "Mẹ, con thích Dương Phàm, chúng con đang hẹn hò."

Dương Phàm: "..."

Trông hắn giống tấm khiên lắm hả? Tại sao ai cũng muốn lấy hắn làm lá chắn vậy?

Làm lá chắn thì làm lá chắn, ít nhất cũng phải báo trước, đột ngột như vậy, không để người ta chuẩn bị tâm lý gì cả.

Mọi người trong nhà họ Vương nghe vậy đều kinh ngạc nhìn về phía bên này.

Bọn họ không biết Dương Phàm, nhưng xét từ quần áo của Dương Phàm, rõ ràng hắn không cùng đẳng cấp với Tạ Phong Thành.

Mọi người đều lắc đầu, thắc mắc tại sao Vương Lệ Trữ lại thích Dương Phàm.

Ngụy Vân khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.

Tạ Phong Thành cười ha ha nói: "Lệ Trữ, đừng gây rối nữa, hắn là bạn trai của Tô Mộng Dao, em cho rằng anh không biết sao?"


Vài ngày trước, khi thấy Vương Lệ Trữ và Dương Phàm cùng nhau ăn tối, Tạ Phong Thành đã điều tra Dương Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK