Hai người Tố Linh cùng một ngày, hắn còn chưa đột phá Tố Linh cảnh tầng hai...
Đây chính là chênh lệch giữa Huyền Nguyên bảo linh và Thiên Nguyên bảo linh sao?
Phương Vọng bị Chu Tuyết quát lớn, cũng không tức giận, trái lại trong lòng còn hơi ấm áp.
Ở nơi lạ lẫm này, khi tộc nhân không rõ sống hay chết, hắn tiến thối lưỡng nan, Chu Tuyết hiện thân mang đến hi vọng cho hắn.
Vị này chính là Tiên Tôn sống lại, đi theo nàng, tỉ lệ sinh tồn tất nhiên lớn hơn.
“Đúng rồi, bảo linh của ngươi là phẩm giai gì? Đạt tới Địa Nguyên bảo linh không?” Chu Tuyết hỏi.
Bảo linh bản mệnh rất đặc thù, chỉ cần tu sĩ không hiển lộ ra, người ngoài rất khó nhìn trộm, nghe nói bảo linh bản mệnh trốn trong hồn phách, ngay cả thần thức đều không thể tiến hành nhìn trộm từ thế giới bên ngoài.
Phương Vọng gật đầu. Trước khi Thiên Cung xuất thủ, bảo linh hình thanh kiếm kia của hắn quả thật có thể đạt tới Địa Nguyên bảo linh. Nhìn như vậy, có thể thấy ánh mắt Chu Tuyết rất độc, liếc mắt là thấy chuẩn.
Chu Hành Thế gào thét trong lòng, nào chỉ là Địa Nguyên bảo linh, mẹ nó là Thiên Nguyên bảo linh!
Cũng bởi vì bảo linh bản mệnh cỉa Phương Vọng là Thiên Nguyên bảo linh, mới dẫn đến hắn ở trong tình cảnh lúng túng như bây giờ, bị ba người ép buộc, lắc lư không ngừng.
“Nói một chút về Phương Hàn Vũ đi, ngươi không phải muốn đi ra ngoài mấy năm sao, sau khi tìm được Phương Hàn Vũ, ta dẫn hắn trở về, ngươi tiếp tục xông xáo thiên hạ.”
Phương Vọng nói sang chuyện khác, chậm trễ thêm một hồi, khả năng Phương Hàn Vũ gặp được nguy hiểm càng lớn hơn.
Chu Tuyết thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Hắn còn chưa chết, về chuyện ta làm thế nào mà biết được, tạm thời không thể nói cho ngươi, ta sẽ đi cứu hắn, các ngươi trở lại địa vực chính đạo, tìm một chỗ chờ ta đi.”
Phương Vọng cau mày nói: “Chu Tuyết, ta có thể giúp ngươi, mặc kệ thế nào, ngươi và ta đồng thời đi vào con đường tu tiên, thực lực tất nhiên sẽ không kém nhau quá lớn.”
Chu Hành Thế ở bên cạnh, hắn không tiện nói thẳng ra.
Chu Tuyết không khỏi nhớ tới đêm diệt môn. Một đêm kia, nàng quả thực chủ quan, nếu không phải Phương Vọng xuất thủ, e rằng nàng chỉ có thể bỏ qua Phương phủ, một mình trốn thoát đi, sau đó giống như kiếp trước, cõng huyết hải thâm cừu bước vào Tu Tiên giới, sao có thể phóng khoáng giống như bây giờ?
“Lần hành động này khả năng gặp được cao thủ Tố Linh cảnh tầng chín, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Chu Tuyết nghiêm mặt nói.
Chu Hành Thế nheo mắt, hai tay nắm chặt.
Phương Vọng kinh ngạc hỏi: “Nhất định sẽ không xuất hiện cao thủ Linh Đan cảnh sao?”
Chu Tuyết liếc mắt nhìn hắn, nói: “Căn cứ điều tra của ta, ít nhất là chín phần mười đi.”
Phương Vọng đột nhiên hiểu ý, kiếp trước Chu Tuyết nhất định đã từng tham dự việc này, hoặc là biết được việc này, cho nên mới dám xác định như thế, một phần mười còn lại chính là biến số, trên đời không có chuyện gì chắc chắn.
“Vậy thì đi thôi!” Phương Vọng trầm giọng nói.
Tố Linh cảnh tầng chín ư?
Cũng không biết có thể ngăn cản Thiên Nguyên bảo linh, Huyền Dương Thần Kinh đại viên mãn, Kinh Hồng Thần Kiếm quyết đại viên mãn, đại viên mãn Đại Thiên Dẫn Lôi thuật đại viên mãn... hay không.
Đáy lòng Phương Vọng vẫn luôn tồn tại ý chí chiến đấu truy đuổi mạnh nhất, cho nên hắn rất muốn biết ngay lập tức hắn dốc hết sắc ứng phó thì sẽ mạnh đến mức nào?
Nếu như đối phương là Linh Đan cảnh, hắn vẫn chạy là thượng sách, nếu chỉ là Tố Linh cảnh, vậy thì ngại quá, kiếm của ta cũng chưa hẳn sẽ thiệt hại!
“Không vội, đợi thêm năm ngày, các ngươi tu luyện ở đây trước đi, ta có việc phải làm.”
Dứt lời, Chu Tuyết đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng ốc.
“Chờ một chút, có thể...” Phương Vọng vội vàng nói, nhưng mà Chu Tuyết cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Nàng tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Phương Vọng thở dài một hơi, xem ra nàng đoán được lời hắn muốn nói.
Chu Hành Thế đóng cửa phòng, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Nàng thật sự đồng thời tu tiên với ngươi sao? Vì sao lúc trước chúng ta cũng không phát hiện được nàng tới gần?”
Phương Vọng nghĩ thầm thủ đoạn của Tiên Tôn, ngươi há có thể tưởng tượng được, ngoài miệng hắn lại nói qua loa: “Sao ta biết được, ngươi đi hỏi nàng một chút?”
Chu Hành Thế nghĩ đến thủ đoạn tối hôm qua của Chu Tuyết, lập tức lắc đầu.
Chờ chút!
Chu Tuyết này thoạt nhìn là ma tu a!
Vậy Phương Vọng...
Chu Hành Thế nghĩ đến như vậy, đột nhiên không rét mà run, thậm chí không dám nhìn Phương Vọng.
Ròng rã một ngày, Phương Vọng cũng cứ ở trong phòng khách của mình tu luyện, mà Chu Hành Thế cũng chờ trong phòng khách của mình. Hai người không can thiệp lẫn nhau, nhưng ai cũng giấu tâm tư trong lòng.
Phương Vọng hiếu kì Chu Tuyết đang làm gì, vì sao muốn móc mắt của đệ tử Thanh Thiền cốc, Chu Hành Thế thì đang thiên nhân giao chiến, nếu như Phương Vọng và Chu Tuyết đều là ma tu, Thái Uyên môn bồi dưỡng Phương Vọng, không khác gì tự chui đầu vào rọ, nhưng Phương Vọng đối xử với hắn rất tốt, thậm chí truyền thụ Hộ Thể Thần Cương, Đại Thiên Dẫn Lôi thuật cho hắn. Điều này khiến hắn rất dày vò.
Trong thời gian sau đó, bầu không khí trong trấn này càng ngày càng không thích hợp, chiến đấu ban đêm càng ngày càng nhiều, số lượng tử thi xuất hiện ban ngày cũng đang tăng lên.
Phương Vọng nghe tu sĩ đi ngang qua đường dưới lầu bàn luận, người chết gần như đều bị móc đi hai mắt.
Chẳng lẽ đều do Chu Tuyết gây nên?
Vì sao nàng làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc đến đại tu sĩ của Thanh Thiền cốc sao?
Phương Vọng tin tưởng Chu Tuyết sẽ không bẫy mình, chỉ có thể kềm chế hoang mang, tiếp tục tu luyện.
Năm ngày rất nhanh đã trôi qua.
Một ngày này, trời còn chưa sáng, Chu Tuyết đã tìm đến, để Phương Vọng, Chu Hành Thế rời đi theo nàng.
Ba người cấp tốc rời khỏi thị trấn, tiến vào trong núi rừng.
Phương Vọng không nhịn được hỏi: “Những thi thể bị móc hai mắt kia đều là ngươi làm à?”
Đây chính là chênh lệch giữa Huyền Nguyên bảo linh và Thiên Nguyên bảo linh sao?
Phương Vọng bị Chu Tuyết quát lớn, cũng không tức giận, trái lại trong lòng còn hơi ấm áp.
Ở nơi lạ lẫm này, khi tộc nhân không rõ sống hay chết, hắn tiến thối lưỡng nan, Chu Tuyết hiện thân mang đến hi vọng cho hắn.
Vị này chính là Tiên Tôn sống lại, đi theo nàng, tỉ lệ sinh tồn tất nhiên lớn hơn.
“Đúng rồi, bảo linh của ngươi là phẩm giai gì? Đạt tới Địa Nguyên bảo linh không?” Chu Tuyết hỏi.
Bảo linh bản mệnh rất đặc thù, chỉ cần tu sĩ không hiển lộ ra, người ngoài rất khó nhìn trộm, nghe nói bảo linh bản mệnh trốn trong hồn phách, ngay cả thần thức đều không thể tiến hành nhìn trộm từ thế giới bên ngoài.
Phương Vọng gật đầu. Trước khi Thiên Cung xuất thủ, bảo linh hình thanh kiếm kia của hắn quả thật có thể đạt tới Địa Nguyên bảo linh. Nhìn như vậy, có thể thấy ánh mắt Chu Tuyết rất độc, liếc mắt là thấy chuẩn.
Chu Hành Thế gào thét trong lòng, nào chỉ là Địa Nguyên bảo linh, mẹ nó là Thiên Nguyên bảo linh!
Cũng bởi vì bảo linh bản mệnh cỉa Phương Vọng là Thiên Nguyên bảo linh, mới dẫn đến hắn ở trong tình cảnh lúng túng như bây giờ, bị ba người ép buộc, lắc lư không ngừng.
“Nói một chút về Phương Hàn Vũ đi, ngươi không phải muốn đi ra ngoài mấy năm sao, sau khi tìm được Phương Hàn Vũ, ta dẫn hắn trở về, ngươi tiếp tục xông xáo thiên hạ.”
Phương Vọng nói sang chuyện khác, chậm trễ thêm một hồi, khả năng Phương Hàn Vũ gặp được nguy hiểm càng lớn hơn.
Chu Tuyết thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Hắn còn chưa chết, về chuyện ta làm thế nào mà biết được, tạm thời không thể nói cho ngươi, ta sẽ đi cứu hắn, các ngươi trở lại địa vực chính đạo, tìm một chỗ chờ ta đi.”
Phương Vọng cau mày nói: “Chu Tuyết, ta có thể giúp ngươi, mặc kệ thế nào, ngươi và ta đồng thời đi vào con đường tu tiên, thực lực tất nhiên sẽ không kém nhau quá lớn.”
Chu Hành Thế ở bên cạnh, hắn không tiện nói thẳng ra.
Chu Tuyết không khỏi nhớ tới đêm diệt môn. Một đêm kia, nàng quả thực chủ quan, nếu không phải Phương Vọng xuất thủ, e rằng nàng chỉ có thể bỏ qua Phương phủ, một mình trốn thoát đi, sau đó giống như kiếp trước, cõng huyết hải thâm cừu bước vào Tu Tiên giới, sao có thể phóng khoáng giống như bây giờ?
“Lần hành động này khả năng gặp được cao thủ Tố Linh cảnh tầng chín, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Chu Tuyết nghiêm mặt nói.
Chu Hành Thế nheo mắt, hai tay nắm chặt.
Phương Vọng kinh ngạc hỏi: “Nhất định sẽ không xuất hiện cao thủ Linh Đan cảnh sao?”
Chu Tuyết liếc mắt nhìn hắn, nói: “Căn cứ điều tra của ta, ít nhất là chín phần mười đi.”
Phương Vọng đột nhiên hiểu ý, kiếp trước Chu Tuyết nhất định đã từng tham dự việc này, hoặc là biết được việc này, cho nên mới dám xác định như thế, một phần mười còn lại chính là biến số, trên đời không có chuyện gì chắc chắn.
“Vậy thì đi thôi!” Phương Vọng trầm giọng nói.
Tố Linh cảnh tầng chín ư?
Cũng không biết có thể ngăn cản Thiên Nguyên bảo linh, Huyền Dương Thần Kinh đại viên mãn, Kinh Hồng Thần Kiếm quyết đại viên mãn, đại viên mãn Đại Thiên Dẫn Lôi thuật đại viên mãn... hay không.
Đáy lòng Phương Vọng vẫn luôn tồn tại ý chí chiến đấu truy đuổi mạnh nhất, cho nên hắn rất muốn biết ngay lập tức hắn dốc hết sắc ứng phó thì sẽ mạnh đến mức nào?
Nếu như đối phương là Linh Đan cảnh, hắn vẫn chạy là thượng sách, nếu chỉ là Tố Linh cảnh, vậy thì ngại quá, kiếm của ta cũng chưa hẳn sẽ thiệt hại!
“Không vội, đợi thêm năm ngày, các ngươi tu luyện ở đây trước đi, ta có việc phải làm.”
Dứt lời, Chu Tuyết đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng ốc.
“Chờ một chút, có thể...” Phương Vọng vội vàng nói, nhưng mà Chu Tuyết cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Nàng tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Phương Vọng thở dài một hơi, xem ra nàng đoán được lời hắn muốn nói.
Chu Hành Thế đóng cửa phòng, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Nàng thật sự đồng thời tu tiên với ngươi sao? Vì sao lúc trước chúng ta cũng không phát hiện được nàng tới gần?”
Phương Vọng nghĩ thầm thủ đoạn của Tiên Tôn, ngươi há có thể tưởng tượng được, ngoài miệng hắn lại nói qua loa: “Sao ta biết được, ngươi đi hỏi nàng một chút?”
Chu Hành Thế nghĩ đến thủ đoạn tối hôm qua của Chu Tuyết, lập tức lắc đầu.
Chờ chút!
Chu Tuyết này thoạt nhìn là ma tu a!
Vậy Phương Vọng...
Chu Hành Thế nghĩ đến như vậy, đột nhiên không rét mà run, thậm chí không dám nhìn Phương Vọng.
Ròng rã một ngày, Phương Vọng cũng cứ ở trong phòng khách của mình tu luyện, mà Chu Hành Thế cũng chờ trong phòng khách của mình. Hai người không can thiệp lẫn nhau, nhưng ai cũng giấu tâm tư trong lòng.
Phương Vọng hiếu kì Chu Tuyết đang làm gì, vì sao muốn móc mắt của đệ tử Thanh Thiền cốc, Chu Hành Thế thì đang thiên nhân giao chiến, nếu như Phương Vọng và Chu Tuyết đều là ma tu, Thái Uyên môn bồi dưỡng Phương Vọng, không khác gì tự chui đầu vào rọ, nhưng Phương Vọng đối xử với hắn rất tốt, thậm chí truyền thụ Hộ Thể Thần Cương, Đại Thiên Dẫn Lôi thuật cho hắn. Điều này khiến hắn rất dày vò.
Trong thời gian sau đó, bầu không khí trong trấn này càng ngày càng không thích hợp, chiến đấu ban đêm càng ngày càng nhiều, số lượng tử thi xuất hiện ban ngày cũng đang tăng lên.
Phương Vọng nghe tu sĩ đi ngang qua đường dưới lầu bàn luận, người chết gần như đều bị móc đi hai mắt.
Chẳng lẽ đều do Chu Tuyết gây nên?
Vì sao nàng làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc đến đại tu sĩ của Thanh Thiền cốc sao?
Phương Vọng tin tưởng Chu Tuyết sẽ không bẫy mình, chỉ có thể kềm chế hoang mang, tiếp tục tu luyện.
Năm ngày rất nhanh đã trôi qua.
Một ngày này, trời còn chưa sáng, Chu Tuyết đã tìm đến, để Phương Vọng, Chu Hành Thế rời đi theo nàng.
Ba người cấp tốc rời khỏi thị trấn, tiến vào trong núi rừng.
Phương Vọng không nhịn được hỏi: “Những thi thể bị móc hai mắt kia đều là ngươi làm à?”