Phương Vọng không thưởng thức quá lâu. Hắn thả người nhảy xuống, cuồng phong gào thét, rớt xuống một đường, lúc sắp rơi xuống đất, hắn rút ra bảo kiếm bên hông, vặn eo giữa không trung, đâm một kiếm vào trong vách núi. Lưỡi kiếm chém vỡ vách núi, đá vụn bay loạn, tốc độ hắn hạ xuống giảm đi nhiều.
Không hổ là bảo kiếm hắn bỏ ra nhiều tiền để mua, rất đủ cứng!
Khi cách xa mặt đất không đến năm trượng, hắn đã sắp dừng lại, lúc này hắn nhấc chân đạp lên vách núi, lưỡi kiếm rút ra khỏi vách núi, thân thể lật nhào một cái trong không trung, vững vàng rơi trên đồng cỏ.
Hắn thu kiếm vào vỏ, chạy tới phương hướng bạch hạc trên trời chỉ dẫn.
Mặc dù Ngự Kiếm thuật đại viên mãn có thể để hắn sử dụng kiếm này phi hành, nhưng tiêu hao rất nhiều, dù sao kiếm này không phải pháp kiếm, không thể dẫn động linh lực, chỉ có thể bị linh lực bao bõ thúc đẩy, cho nên hắn không định sử dụng sớm.
Hắn có dự cảm, ở cuối con đường này có thể sẽ có chiến đấu.
Nếu chỉ so ai chạy xa hơn ai, thì chính là đơn thuần so linh lực, Thái Uyên môn hẳn sẽ không qua loa như vậy.
Phương Vọng chạy nhanh trên bình nguyên, dùng linh lực thi triển Tuyệt Ảnh Bộ, tiêu hao thấp hơn ngự kiếm nhiều, mà tốc độ của hắn còn nhanh hơn thiên lý mã. Thoạt nhìn, mũi chân của hắn gần như không chạm đất, người qua vụn cỏ bay.
Không bao lâu sau.
Phương Vọng nhìn thấy hai bóng dáng, bọn họ đang chiến đấu gần vách núi bên trái phía trước. Thân pháp của hai người cực kì nhanh nhẹn, một người tay cầm loan đao, chém ra tật lôi, một người tay cầm quạt xếp, vung ra hỏa phong, khiến bãi cỏ trong phạm vi mười trượng bốc cháy lên.
Phương Vọng chỉ nhìn liếc qua một chút, không dừng lại.
Quả nhiên, dùng đường dài như vậy để khảo hạch, ý định ban đầu tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài.
Một tiếng xé gió lướt qua từ đỉnh đầu Phương Vọng, hắn giương mắt nhìn lại, phát hiện là một nữ tử áo vàng đầu đội mũ rộng vành, mặt mang lụa trắng, cõng ba thanh vỏ kiếm, trang điểm như hiệp khách giang hồ. Mấu chốt nhất chính là nàng này lại không phải ngự kiếm phi hành, mà ngồi trên một cái hồ lô đỏ đậm.
Thế này cũng quá...
Phương Vọng ao ước, đây tuyệt đối là pháp khí. Hơn nữa, tu vi của nàng này tất nhiên không thấp, xem chừng là Dưỡng Khí cảnh tầng tám, chín.
Hắn chỉ nhìn thêm vài lần, rồi giữ nguyên tốc độ đi đường, không vội mà đuổi theo.
Trên bầu trời.
Cố Ly đứng trên hồ lô bảo bối của mình, nhìn về phương xa, ánh mắt của nàng trôi xa, rõ ràng đang xuất thần, cho dù là mang khăn che mặt, mặt mày cũng khiến người tamiên man bất định.
Bỗng nhiên, nàng hình như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử áo đen cũng đội theo mũ rộng vành ngự kiếm mà đến, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã lướt qua từ bên cạnh nàng.
“Dưỡng Khí cảnh tầng chín, xem ra phụ thân không nói sai, Thái Uyên môn có thế quật khởi, nhưng ta cũng không muốn bại bởi người cùng thế hệ!”
Cố Ly hừ lạnh một tiếng, bắt đầu tăng lên tốc độ.
Trên bình nguyên, Phương Vọng duy trì tiết tấu của mình đi về phía trước. Hắn đã bị bảy người vượt qua, nhưng hắn không vội, thậm chí còn muốn xem một chút Chu Tuyết có thể đuổi theo hay không.
Trong tám người còn lại của Phương phủ, đoán chừng chỉ có Chu Tuyết có thể đuổi theo, Phương Hàn Vũ dù luyện được linh lực, nhưng dù sao chỉ là võ giả, chỉ vượt qua toà núi cao kia đã đủ làm khó hắn, làm sao có thể đuổi tới nơi này được.
Nếu giống như Chu Tuyết nói, khảo hạch nơi này nhằm vào người có cơ sở tu tiên nhất định, thì phàm nhân tuyệt đối không thể xen vào.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Sau gần nửa canh giờ, Phương Vọng nhìn thấy chân trời xuất hiện sương mù bàng bạc, mơ hồ có thể thấy được hình dáng từng dãy núi, vĩ ngạn mà thần bí. Trước mặt những dãy núi này, núi cao hai bên bình nguyên căn bản không coi là gì.
Khiến Phương Vọng nghĩ đến Thái Uyên môn đầu tiên.
Hẳn là phía trước chính là nơi có giáo phái của Thái Uyên môn?
Phương Vọng mong đợi nghĩ đến. Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy không ít người ngừng trước vách núi. Hắn vừa mới chuẩn bị dừng lại, đã nghe thấy một người hô lớn: “Ta bỏ cuộc!”
Vừa dứt lời, một ánh sáng xanh từ trên trời giáng xuống, lướt qua bên cạnh người kia, một sợi ánh sáng xanh phân ra, cuốn lấy người nọ, mang hắn cùng bay lên, cấp tốc tan biến trong sương mù bàng bạc của vách núi phía trước.
Đó là pháp khí ư?
Mà với thị lực của Phương Vọng, hắn đều không thể thấy rõ ràng cụ thể là vật gì.
Phương Vọng đi đến chỗ không người, đứng bên vách núi nhìn xuống dưới. Phía dưới sâu không thấy đáy, đen kịt một màu, hai bên thì bị sương mù che đậy, hắn giương mắt nhìn lại, nhìn ra muốn đến dãy núi sau sương mù, ít thì cũng có lộ trình mười dặm.
Nhất định phải bay qua!
Phương Vọng quay đầu nhìn lại. Một vài người thi triển Ngự Kiếm thuật lúc trước, giờ phút này cũng thúc thủ vô sách. Nhìn sắc mặt mỏi mệt của bọn họ, đoán chừng là linh lực hao tổn hết sạch, có thậm chí người đả tọa ngay tại chỗ, đang dùng đan dược.
Còn có như vậy à?
Phương Vọng thật sự không có gì không phục, chỉ cảm khái trong lòng, con em thế gia chính là khác biệt.
“Nhìn cái gì đấy, chẳng lẽ linh lực của ngươi hao hết sạch rồi?”
Một âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng, Phương Vọng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Chu Tuyết chân đạp một thanh phi kiếm rơi xuống trước mặt hắn.
Phương Vọng hiếu kì, đây là phi kiếm ở đâu ra vậy?
Chu Tuyết không nhảy xuống từ trên phi kiếm, mà đưa tay vung lên, một thanh phi kiếm dài nhỏ bay ra từ trong túi trữ vật của nàng, Phương Vọng đưa tay nắm lấy.
Vừa nắm kiếm này, hắn đã có thể cảm nhận được linh lực bên trong, đây không phải kiếm phổ thông, mà là một thanh pháp kiếm.
Phương Vọng kinh ngạc nhìn về phía Chu Tuyết, hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Chu Tuyết hơi cong khóe miệng, khoát tay áo, xoay người bay đi, trong nháy mắt đã tan biến trong sương mù.
Không hổ là bảo kiếm hắn bỏ ra nhiều tiền để mua, rất đủ cứng!
Khi cách xa mặt đất không đến năm trượng, hắn đã sắp dừng lại, lúc này hắn nhấc chân đạp lên vách núi, lưỡi kiếm rút ra khỏi vách núi, thân thể lật nhào một cái trong không trung, vững vàng rơi trên đồng cỏ.
Hắn thu kiếm vào vỏ, chạy tới phương hướng bạch hạc trên trời chỉ dẫn.
Mặc dù Ngự Kiếm thuật đại viên mãn có thể để hắn sử dụng kiếm này phi hành, nhưng tiêu hao rất nhiều, dù sao kiếm này không phải pháp kiếm, không thể dẫn động linh lực, chỉ có thể bị linh lực bao bõ thúc đẩy, cho nên hắn không định sử dụng sớm.
Hắn có dự cảm, ở cuối con đường này có thể sẽ có chiến đấu.
Nếu chỉ so ai chạy xa hơn ai, thì chính là đơn thuần so linh lực, Thái Uyên môn hẳn sẽ không qua loa như vậy.
Phương Vọng chạy nhanh trên bình nguyên, dùng linh lực thi triển Tuyệt Ảnh Bộ, tiêu hao thấp hơn ngự kiếm nhiều, mà tốc độ của hắn còn nhanh hơn thiên lý mã. Thoạt nhìn, mũi chân của hắn gần như không chạm đất, người qua vụn cỏ bay.
Không bao lâu sau.
Phương Vọng nhìn thấy hai bóng dáng, bọn họ đang chiến đấu gần vách núi bên trái phía trước. Thân pháp của hai người cực kì nhanh nhẹn, một người tay cầm loan đao, chém ra tật lôi, một người tay cầm quạt xếp, vung ra hỏa phong, khiến bãi cỏ trong phạm vi mười trượng bốc cháy lên.
Phương Vọng chỉ nhìn liếc qua một chút, không dừng lại.
Quả nhiên, dùng đường dài như vậy để khảo hạch, ý định ban đầu tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài.
Một tiếng xé gió lướt qua từ đỉnh đầu Phương Vọng, hắn giương mắt nhìn lại, phát hiện là một nữ tử áo vàng đầu đội mũ rộng vành, mặt mang lụa trắng, cõng ba thanh vỏ kiếm, trang điểm như hiệp khách giang hồ. Mấu chốt nhất chính là nàng này lại không phải ngự kiếm phi hành, mà ngồi trên một cái hồ lô đỏ đậm.
Thế này cũng quá...
Phương Vọng ao ước, đây tuyệt đối là pháp khí. Hơn nữa, tu vi của nàng này tất nhiên không thấp, xem chừng là Dưỡng Khí cảnh tầng tám, chín.
Hắn chỉ nhìn thêm vài lần, rồi giữ nguyên tốc độ đi đường, không vội mà đuổi theo.
Trên bầu trời.
Cố Ly đứng trên hồ lô bảo bối của mình, nhìn về phương xa, ánh mắt của nàng trôi xa, rõ ràng đang xuất thần, cho dù là mang khăn che mặt, mặt mày cũng khiến người tamiên man bất định.
Bỗng nhiên, nàng hình như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nam tử áo đen cũng đội theo mũ rộng vành ngự kiếm mà đến, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã lướt qua từ bên cạnh nàng.
“Dưỡng Khí cảnh tầng chín, xem ra phụ thân không nói sai, Thái Uyên môn có thế quật khởi, nhưng ta cũng không muốn bại bởi người cùng thế hệ!”
Cố Ly hừ lạnh một tiếng, bắt đầu tăng lên tốc độ.
Trên bình nguyên, Phương Vọng duy trì tiết tấu của mình đi về phía trước. Hắn đã bị bảy người vượt qua, nhưng hắn không vội, thậm chí còn muốn xem một chút Chu Tuyết có thể đuổi theo hay không.
Trong tám người còn lại của Phương phủ, đoán chừng chỉ có Chu Tuyết có thể đuổi theo, Phương Hàn Vũ dù luyện được linh lực, nhưng dù sao chỉ là võ giả, chỉ vượt qua toà núi cao kia đã đủ làm khó hắn, làm sao có thể đuổi tới nơi này được.
Nếu giống như Chu Tuyết nói, khảo hạch nơi này nhằm vào người có cơ sở tu tiên nhất định, thì phàm nhân tuyệt đối không thể xen vào.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Sau gần nửa canh giờ, Phương Vọng nhìn thấy chân trời xuất hiện sương mù bàng bạc, mơ hồ có thể thấy được hình dáng từng dãy núi, vĩ ngạn mà thần bí. Trước mặt những dãy núi này, núi cao hai bên bình nguyên căn bản không coi là gì.
Khiến Phương Vọng nghĩ đến Thái Uyên môn đầu tiên.
Hẳn là phía trước chính là nơi có giáo phái của Thái Uyên môn?
Phương Vọng mong đợi nghĩ đến. Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy không ít người ngừng trước vách núi. Hắn vừa mới chuẩn bị dừng lại, đã nghe thấy một người hô lớn: “Ta bỏ cuộc!”
Vừa dứt lời, một ánh sáng xanh từ trên trời giáng xuống, lướt qua bên cạnh người kia, một sợi ánh sáng xanh phân ra, cuốn lấy người nọ, mang hắn cùng bay lên, cấp tốc tan biến trong sương mù bàng bạc của vách núi phía trước.
Đó là pháp khí ư?
Mà với thị lực của Phương Vọng, hắn đều không thể thấy rõ ràng cụ thể là vật gì.
Phương Vọng đi đến chỗ không người, đứng bên vách núi nhìn xuống dưới. Phía dưới sâu không thấy đáy, đen kịt một màu, hai bên thì bị sương mù che đậy, hắn giương mắt nhìn lại, nhìn ra muốn đến dãy núi sau sương mù, ít thì cũng có lộ trình mười dặm.
Nhất định phải bay qua!
Phương Vọng quay đầu nhìn lại. Một vài người thi triển Ngự Kiếm thuật lúc trước, giờ phút này cũng thúc thủ vô sách. Nhìn sắc mặt mỏi mệt của bọn họ, đoán chừng là linh lực hao tổn hết sạch, có thậm chí người đả tọa ngay tại chỗ, đang dùng đan dược.
Còn có như vậy à?
Phương Vọng thật sự không có gì không phục, chỉ cảm khái trong lòng, con em thế gia chính là khác biệt.
“Nhìn cái gì đấy, chẳng lẽ linh lực của ngươi hao hết sạch rồi?”
Một âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng, Phương Vọng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Chu Tuyết chân đạp một thanh phi kiếm rơi xuống trước mặt hắn.
Phương Vọng hiếu kì, đây là phi kiếm ở đâu ra vậy?
Chu Tuyết không nhảy xuống từ trên phi kiếm, mà đưa tay vung lên, một thanh phi kiếm dài nhỏ bay ra từ trong túi trữ vật của nàng, Phương Vọng đưa tay nắm lấy.
Vừa nắm kiếm này, hắn đã có thể cảm nhận được linh lực bên trong, đây không phải kiếm phổ thông, mà là một thanh pháp kiếm.
Phương Vọng kinh ngạc nhìn về phía Chu Tuyết, hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Chu Tuyết hơi cong khóe miệng, khoát tay áo, xoay người bay đi, trong nháy mắt đã tan biến trong sương mù.