Bước chân gấp gáp, Quách Hạo Minh biết cô phòng hờ, bởi bản thân anh là đối tác của Yên Đới Nam, lại chẳng có mấy lần tiếp xúc, với một người lạ, tự dưng nói thẳng thừng như tra hỏi người khác đương nhiên Vỹ Điệp phải né tránh.
Chính bởi lẽ đó anh đâu thể để Vỹ Điệp dễ dàng bỏ đi, cuộc gặp này đều do anh dày công sắp xếp, không thể cứ như thế mà kết thúc.
Quách Hạo Minh vài bước ra chắn trước mặt Vỹ Điệp, làm cô gái khựng lại, trong dâng lên nơm nớp lo sợ.
"Quách Tổng, anh như vậy là có ý gì?"
Cô thật sự muốn trốn tránh người đàn ông có vài phần nguy hiểm này, nhìn Quách Hạo Minh hai tay chắp sau hông, nét ngoài cực kì nghiêm túc làm cô cảm thấy ớn lạnh tột cùng.
Không hiểu sao những người có quyền có thế lại luôn tỏa ra bá khí bá đạo, xâm lấn dọa nạt người khác.
Vỹ Điệp vừa ghét vừa sợ nhất chính là thứ bá khí ghê rợn này, cả Quách Hạo Minh và Yên Đới Nam đều có, mỗi lần đối đầu là da thịt cô lại sinh phản ứng mãnh liệt.
Người đàn ông vẫn cứ đứng khư khư không chịu nhúc nhích, hai mắt lãnh khốc hướng thẳng vào người cô, trói buộc toàn thân cô cứng đờ như điểm huyệt, đứng đó nhăn mặt nhăn mày.
"Quách Tổng..."
"Yên phu nhân không cần phải giả vờ!
Tôi lăn lộn trong tình trường không ít, không dám tự tin mình nhiều kinh nghiệm, nhưng tôi chắc Yên phu nhân giả mất trí vì có mục đích."
Cư nhiên mà nói thẳng như vậy càng làm Vỹ Điệp thêm phòng hờ né tránh.
"Quách Tổng, tôi thật không hiểu anh đang nói gì đấy?"
Người này quả thật quá đáng sợ, chỉ một sơ hở mà đã nhận ra cô giả mất trí, còn đeo bám phải moi cho bằng được sự thật. Nội tâm của Vỹ Điệp không ngừng gào thét, nếu người này mà mách lẻo với Yên Đới Nam chắc hắn cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ, mọi kế hoạch của cô sẽ chóng tan biến thành mây khói.
Nghĩ đến bi kịch, từ tâm trí ra tới biểu cảm cô đều phải một mực chối bỏ lời lẽ áp đặt của Quách Hạo Minh.
"Quách Tổng, tôi thật sự mất trí nhớ.
Và tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì, cái gì mà giả mất trí vì mục đích chứ?"
"Vì cô muốn trả thù Yên chủ!"
Quách Hạo Minh không khách khí đáp trả, ngữ khí kiên định thành công lấy đi tuyến phòng bị của Vỹ Điệp.
Sắc mặt cô gái một mảnh tối đen tức thì, đôi mắt nhỏ toát ra khí thế đàn áp người khác khiến Vỹ Điệp chẳng tài nào bình ôn ngay được tâm trí đang bị xáo trộn.
Cô cười một cách gượng gạo theo bản năng, môi mọng mấp máy từng câu từng chữ.
"Quách Tổng...anh đang nói linh tinh...gì vậy?
Sao...tôi lại trả thù chồng tôi chứ?"
Từ biểu cảm có đến đôi mắt đều lộ rõ sơ hở với đối phương, Vỹ Điệp càng cố gắng xua tan bấn loạn trong đầu thì càng thể hiện sự chột dạ của bản thân.
"Quách Tổng, tôi thật không nghe nổi những lời anh nói nữa rồi đấy!
Anh gì mà tôi chẳng thể hiểu được!
Tôi cũng không muốn nói chuyện không đâu vào đâu nữa.
Tôi xin phép!"
Cô tìm đủ lời lẽ chối quanh co, thật không dám ở lại dây dưa, kiếm cớ rời đi.
Mặc xác người đàn ông nhìn cô chằm chằm, cô hấp tấp lướt ngang qua người Quách Hạo Minh, ngay tức thì cổ tay kiều xảo lập tức bị giữ lại.
Quách Hạo Minh không cho cô có cơ hội rời đi, dùng sức kìm hãm cổ tay bé nhỏ.
Vỹ Điệp bị dọa cho hoảng hốt, sợ người khác trông thấy cô gấp gáp hất tay Quách Hạo Minh ra, nhưng anh giữ rất chặt chẽ, tựa như giữ của, buộc lòng Vỹ Điệp lớn tiếng cảnh cáo.
"Quách Tổng, anh làm cái trò gì vậy?
Có biết đây sàm sỡ vợ người khác không?
Anh buông ra ngay!"
Người đàn ông cũng biết giữ ý tứ, biết Vỹ Điệp lo sợ điều gì, lập tức bỏ tay cô ra, nhưng không cho cô có cơ hội bỏ đi, anh đứng nghiêm chỉnh chắn ngay trước mặt Vỹ Điệp, từ tốn giải bày.
"Yên phu không cần phải mất bình tĩnh như thế đâu.
Quách Hạo Minh không có ý xấu, tôi chỉ muốn giúp cô!
Tôi biết cô sống với Yên Đới Nam không hạnh phúc, hạng đàn ông lăng nhăng nhiều phụ nữ như vậy chắc chắc cô Yến đây không thể nào chấp nhận.
Cho nên...cô có muốn tôi giúp cô trả thù không?"
"Sống không hạnh phúc? Giúp trả thù?"
Vỹ Điệp đột ngột chưng hửng vài giây, cười một cách khinh bạc Quách Hạo Minh, thế mà anh lại gật đầu đinh ninh cho lời vừa thốt ra.
"Phải! Tôi sẽ giúp cô!"
- Chuyện gì đang diễn ra thế này ?
Lỗ tai không ngừng nhức nhối, người này trước thì vạch chuyện cô mất trí, sau lại muốn giúp cô trả thù, lí nào lại có chuyện tốt như vậy ?
Liệu đây có phải là âm mưu dẫn dụ cô lộ tẩy kế hoạch không ?
Rốt cuộc Quách Hạo Minh làm vậy được lợi ích gì ?
Lời hoa mỹ là mật ngọt chết ruồi, Vỹ Điệp càng không dám tin bất cứ một câu nói nào của Quách Hạo Minh, bởi cô và anh không thân không thích, anh còn là đối tác của Yên Đới Nam, nói như vậy ai đủ lòng ạ để tin ?
"Quách Tổng, tôi nghe không nổi nữa rồi, anh ăn nói linh tinh như vậy đã đủ rồi đấy!
Tôi nhắc cho anh nhớ, tôi và chồng tôi rất hạnh phúc, và tôi là thật sự mất trí nhớ, mong anh đừng cố gán ghép những lời lẽ xấu xa cho tôi!"
"Vậy sao?"
Người đàn ông nhướng một bên mày như bỡn cợt, anh khoanh hai tay trước ngực, tác phong ưu nhã đối khán lại lời nói dối.
Quách Hạo Minh vô cùng điềm tĩnh, vẻ mặt lạnh như băng tuyết, nhả giọng cũng sắc lạnh không kém.
"Yên phu nhân không cần phải nghi ngờ, chuyện cô giả mất trí nhớ tôi tuyệt đối không nói ra.
Chuyện này chỉ có tôi và cô biết, là bí mật của chúng ta.
Tôi tuyệt đối không làm hại cô, bởi vì cô là người phụ nữ tôi thích!"
"Gì chứ?"
Vỹ Điệp chấn động tức thì, vô thức bật thành lời, đây chẳng khác nào tỏ tình ?
Người đàn ông kia lạ không làm lạ với biểu cảm kinh ngạc cứ thế mà cười tà mị, nuốt ruồi dưới cằm nhích nhẹ theo khuôn miệng, càng làm tăng độ ngả ngớn.
Vẻ mặt như thiếu niên không biết trời cao đất dày làm Vỹ Điệp xác thực không muốn tiếp chuyện, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Quách Hạo Minh cướp lời.
"Tôi không có ý trêu đùa cô đâu.
Tôi thật sự thích cô, thích từ lần đầu nhìn thấy cô khóc, thích sâu đậm cái ngày cô bị cô gái kia hãm hại.
Tôi muốn bảo vệ cô, muốn giúp cô trả thù người chồng bội bạc của cô."
"Quách..."
"Cô Yến!"
Lời chưa kịp nói lần nữa bị chặn lại, ánh mắt người này luôn nghiêm túc, nghiêm túc đến mức ép buộc Vỹ Điệp phải im lặng dõng tai chuẩn bị tâm lý nghe những lời ở phia sau.
Quách Hạo Minh đến gần hơn nữa, phủ bên tai cô, thì thầm.
"Tôi biết cô vẫn không tin, hiện tại tôi cũng không có cách gì khiến cô đặt lòng tin ngay.
Nhưng! Tôi có thể chứng minh lời tôi nói là thật!"
Chính bởi lẽ đó anh đâu thể để Vỹ Điệp dễ dàng bỏ đi, cuộc gặp này đều do anh dày công sắp xếp, không thể cứ như thế mà kết thúc.
Quách Hạo Minh vài bước ra chắn trước mặt Vỹ Điệp, làm cô gái khựng lại, trong dâng lên nơm nớp lo sợ.
"Quách Tổng, anh như vậy là có ý gì?"
Cô thật sự muốn trốn tránh người đàn ông có vài phần nguy hiểm này, nhìn Quách Hạo Minh hai tay chắp sau hông, nét ngoài cực kì nghiêm túc làm cô cảm thấy ớn lạnh tột cùng.
Không hiểu sao những người có quyền có thế lại luôn tỏa ra bá khí bá đạo, xâm lấn dọa nạt người khác.
Vỹ Điệp vừa ghét vừa sợ nhất chính là thứ bá khí ghê rợn này, cả Quách Hạo Minh và Yên Đới Nam đều có, mỗi lần đối đầu là da thịt cô lại sinh phản ứng mãnh liệt.
Người đàn ông vẫn cứ đứng khư khư không chịu nhúc nhích, hai mắt lãnh khốc hướng thẳng vào người cô, trói buộc toàn thân cô cứng đờ như điểm huyệt, đứng đó nhăn mặt nhăn mày.
"Quách Tổng..."
"Yên phu nhân không cần phải giả vờ!
Tôi lăn lộn trong tình trường không ít, không dám tự tin mình nhiều kinh nghiệm, nhưng tôi chắc Yên phu nhân giả mất trí vì có mục đích."
Cư nhiên mà nói thẳng như vậy càng làm Vỹ Điệp thêm phòng hờ né tránh.
"Quách Tổng, tôi thật không hiểu anh đang nói gì đấy?"
Người này quả thật quá đáng sợ, chỉ một sơ hở mà đã nhận ra cô giả mất trí, còn đeo bám phải moi cho bằng được sự thật. Nội tâm của Vỹ Điệp không ngừng gào thét, nếu người này mà mách lẻo với Yên Đới Nam chắc hắn cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ, mọi kế hoạch của cô sẽ chóng tan biến thành mây khói.
Nghĩ đến bi kịch, từ tâm trí ra tới biểu cảm cô đều phải một mực chối bỏ lời lẽ áp đặt của Quách Hạo Minh.
"Quách Tổng, tôi thật sự mất trí nhớ.
Và tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì, cái gì mà giả mất trí vì mục đích chứ?"
"Vì cô muốn trả thù Yên chủ!"
Quách Hạo Minh không khách khí đáp trả, ngữ khí kiên định thành công lấy đi tuyến phòng bị của Vỹ Điệp.
Sắc mặt cô gái một mảnh tối đen tức thì, đôi mắt nhỏ toát ra khí thế đàn áp người khác khiến Vỹ Điệp chẳng tài nào bình ôn ngay được tâm trí đang bị xáo trộn.
Cô cười một cách gượng gạo theo bản năng, môi mọng mấp máy từng câu từng chữ.
"Quách Tổng...anh đang nói linh tinh...gì vậy?
Sao...tôi lại trả thù chồng tôi chứ?"
Từ biểu cảm có đến đôi mắt đều lộ rõ sơ hở với đối phương, Vỹ Điệp càng cố gắng xua tan bấn loạn trong đầu thì càng thể hiện sự chột dạ của bản thân.
"Quách Tổng, tôi thật không nghe nổi những lời anh nói nữa rồi đấy!
Anh gì mà tôi chẳng thể hiểu được!
Tôi cũng không muốn nói chuyện không đâu vào đâu nữa.
Tôi xin phép!"
Cô tìm đủ lời lẽ chối quanh co, thật không dám ở lại dây dưa, kiếm cớ rời đi.
Mặc xác người đàn ông nhìn cô chằm chằm, cô hấp tấp lướt ngang qua người Quách Hạo Minh, ngay tức thì cổ tay kiều xảo lập tức bị giữ lại.
Quách Hạo Minh không cho cô có cơ hội rời đi, dùng sức kìm hãm cổ tay bé nhỏ.
Vỹ Điệp bị dọa cho hoảng hốt, sợ người khác trông thấy cô gấp gáp hất tay Quách Hạo Minh ra, nhưng anh giữ rất chặt chẽ, tựa như giữ của, buộc lòng Vỹ Điệp lớn tiếng cảnh cáo.
"Quách Tổng, anh làm cái trò gì vậy?
Có biết đây sàm sỡ vợ người khác không?
Anh buông ra ngay!"
Người đàn ông cũng biết giữ ý tứ, biết Vỹ Điệp lo sợ điều gì, lập tức bỏ tay cô ra, nhưng không cho cô có cơ hội bỏ đi, anh đứng nghiêm chỉnh chắn ngay trước mặt Vỹ Điệp, từ tốn giải bày.
"Yên phu không cần phải mất bình tĩnh như thế đâu.
Quách Hạo Minh không có ý xấu, tôi chỉ muốn giúp cô!
Tôi biết cô sống với Yên Đới Nam không hạnh phúc, hạng đàn ông lăng nhăng nhiều phụ nữ như vậy chắc chắc cô Yến đây không thể nào chấp nhận.
Cho nên...cô có muốn tôi giúp cô trả thù không?"
"Sống không hạnh phúc? Giúp trả thù?"
Vỹ Điệp đột ngột chưng hửng vài giây, cười một cách khinh bạc Quách Hạo Minh, thế mà anh lại gật đầu đinh ninh cho lời vừa thốt ra.
"Phải! Tôi sẽ giúp cô!"
- Chuyện gì đang diễn ra thế này ?
Lỗ tai không ngừng nhức nhối, người này trước thì vạch chuyện cô mất trí, sau lại muốn giúp cô trả thù, lí nào lại có chuyện tốt như vậy ?
Liệu đây có phải là âm mưu dẫn dụ cô lộ tẩy kế hoạch không ?
Rốt cuộc Quách Hạo Minh làm vậy được lợi ích gì ?
Lời hoa mỹ là mật ngọt chết ruồi, Vỹ Điệp càng không dám tin bất cứ một câu nói nào của Quách Hạo Minh, bởi cô và anh không thân không thích, anh còn là đối tác của Yên Đới Nam, nói như vậy ai đủ lòng ạ để tin ?
"Quách Tổng, tôi nghe không nổi nữa rồi, anh ăn nói linh tinh như vậy đã đủ rồi đấy!
Tôi nhắc cho anh nhớ, tôi và chồng tôi rất hạnh phúc, và tôi là thật sự mất trí nhớ, mong anh đừng cố gán ghép những lời lẽ xấu xa cho tôi!"
"Vậy sao?"
Người đàn ông nhướng một bên mày như bỡn cợt, anh khoanh hai tay trước ngực, tác phong ưu nhã đối khán lại lời nói dối.
Quách Hạo Minh vô cùng điềm tĩnh, vẻ mặt lạnh như băng tuyết, nhả giọng cũng sắc lạnh không kém.
"Yên phu nhân không cần phải nghi ngờ, chuyện cô giả mất trí nhớ tôi tuyệt đối không nói ra.
Chuyện này chỉ có tôi và cô biết, là bí mật của chúng ta.
Tôi tuyệt đối không làm hại cô, bởi vì cô là người phụ nữ tôi thích!"
"Gì chứ?"
Vỹ Điệp chấn động tức thì, vô thức bật thành lời, đây chẳng khác nào tỏ tình ?
Người đàn ông kia lạ không làm lạ với biểu cảm kinh ngạc cứ thế mà cười tà mị, nuốt ruồi dưới cằm nhích nhẹ theo khuôn miệng, càng làm tăng độ ngả ngớn.
Vẻ mặt như thiếu niên không biết trời cao đất dày làm Vỹ Điệp xác thực không muốn tiếp chuyện, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Quách Hạo Minh cướp lời.
"Tôi không có ý trêu đùa cô đâu.
Tôi thật sự thích cô, thích từ lần đầu nhìn thấy cô khóc, thích sâu đậm cái ngày cô bị cô gái kia hãm hại.
Tôi muốn bảo vệ cô, muốn giúp cô trả thù người chồng bội bạc của cô."
"Quách..."
"Cô Yến!"
Lời chưa kịp nói lần nữa bị chặn lại, ánh mắt người này luôn nghiêm túc, nghiêm túc đến mức ép buộc Vỹ Điệp phải im lặng dõng tai chuẩn bị tâm lý nghe những lời ở phia sau.
Quách Hạo Minh đến gần hơn nữa, phủ bên tai cô, thì thầm.
"Tôi biết cô vẫn không tin, hiện tại tôi cũng không có cách gì khiến cô đặt lòng tin ngay.
Nhưng! Tôi có thể chứng minh lời tôi nói là thật!"