• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù chỉ gặp có hai lần, Yến Vỹ Điệp không quá nổi bật nhưng lại khiến một Quách Hạo Minh bề ngoài lạnh lùng chú ý. Bình thường anh rất hiếm chủ động nói chuyện với ai, người lạ lại càng không, chỉ duy nhất cô gái kia là ngoại lệ, khiến anh có cảm giác rất mãnh liệt, như bị cô thu hút.

Yên Đới Nam trở về cũng vội vàng vào trong gặp người, Quách Hạo Minh đáng nhẽ sẽ không để ý chuyện riêng của hắn, nhưng khi thấy hắn bước vào cùng lúc với hai cô vợ còn lại, làm anh chợt thấy gai mắt.

- Một người lăng nhăng, công khai như vậy thì Yên phu nhân có hạnh phúc không ?

Anh sực nhận ra, có lẽ ánh mắt thanh lãnh đượm buồn đêm qua là vì tình chăng ?

- Dù sao cũng là vợ người ta...

Quách Hạo Minh tự mình nhắc nhở, mau chóng điều chỉnh tinh thần vào chuyện chính.

Kim đồng hồ chầm chậm trôi qua tận 11h đêm, Vỹ Điệp ở ban công trong phòng nhìn những chiếc xe, từng chiếc một rời khỏi dinh thự.

Màn đêm tĩnh mịch bắt đầu trở nên ngột ngạt, không phải căn phòng cô chật hẹp mà vì đầu óc đang liên tưởng những chuyện không hay, khiến cho hô hấp không thông.

Cô vội vã chạy một mạch ra cửa chính, khóa trái trong vô vọng, giống như đêm qua cô lại ngồi chắn ở cửa, hồi hộp chờ đợi.

Không rõ tại sao đến kịch liệt lại sợ như vậy ? Còn sợ hơn cả cận kề cái chết.

Hai tay mềm yếu ôm chặt chẽ đôi vai có chút hao gầy, tiếng thở kiều suyễn dồn dập càng làm tâm trí thêm loạn, nhất thời chẳng thể bình ổn, bởi cô không biết người đàn ông kia khi nào sẽ lại vào đây ?

Đồng hồ treo tường xoay kim liên tục, thấm thoắt mà đã 1h sáng, đầu óc căng thẳng quá mức sắp không trụ nổi. So với việc bị đánh đập thì nó cứ như lăng trì xử phạt tâm lý, mồ hôi lạnh theo sợ sợ hãi túa ra toàn thân đầm đìa, dù cho điều hòa đã chỉnh ở mức thấp nhất.

Vỹ Điệp đạt giới hạn chịu đựng, đôi mi cong dài khẽ động mấy cánh như cánh bướm phe phẩy rồi dần khép chặt, cô gục ngã ở cửa ngủ lúc nào không hay. Đến khi tấm lưng nhỏ bé chịu một lực đập mạnh cô liền bừng tỉnh ngồi dậy.

Còn chưa kịp định thần cơ thể bất ngờ bị cánh cửa áp đảo đẩy ra một đoạn, hai tay chống đỡ xuống nền nhà, Vỹ Điệp khẩn trương xoay mặt xem xét.

Người đàn ông len thân to lớn vào trong, tiện tay chốt luôn khóa, hắn tháo chiếc cà vạt trên cổ tùy tiện đặt lên chiếc bàn gần đó.

"Sao em lại nằm đây?"

Giọng nói trầm thấp, Yên Đới Nam nhíu mày khó chịu vào cô gái có chút uể oải, hắn thì thoải mái kéo óng tay áo đã săn lên.

Cô gái nhỏ không muốn nói, lồm cồm đứng dậy, hắn lúc nào cũng không hài lòng với thái độ của cô, liền tóm lấy cô, hỏi.

"Vỹ Điệp, em thích chơi trò lạc mềm buộc chặt sao? Tôi hỏi em lại không trả lời?



Em đây là đang đợi tôi sao?"

"Ai mà đợi anh?"

Biểu tình trên khuôn mặt một màu tối đen, Vỹ Điệp thẳng thừng gạt tay hắn, to gan lớn mật phùn mang trợn mắt với hắn.

"Yên Đới Nam, tôi đây là đang phòng hờ anh, đừng có giả vờ không biết!"

Cô không khách khí nói, tự thân biết có lẽ đêm nay cô không thoát được, cẩn thận lùi bước tránh xa hắn. Trong phòng này đã không còn thứ gì để cô phòng thân, thứ duy nhất giúp cô chỉ cái miệng này, cô bắt buộc phải giữ tâm trí để dùng tìm đấu khẩu với kẻ kia, khiến hắn bực tức bỏ đi.

Yên Đới Nam thật sự không vừa ý "chật" một tiếng trầm lãnh, khuôn mặt anh tuấn mím cười tà đạo, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng.

"Em thật sự muốn chống đối tôi cả đời?"

Ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô gái nhỏ dò xét, hắn nhướng mày kiếm uy nghiêm, rồi lại bày ra bộ dáng của một côn đồ, đáu lưỡi trong khoang miệng.

Vỹ Điệp trong lòng run sợ kịch liệt, thế nhưng cô phải vững tâm tỏ ra mình ngoan cường, dùng ánh mắt lãnh lệ đầy hàm ý đối đáp lại hắn.

"Yên Đới Nam...anh nói nhiều vô ích, nếu tôi đã không thoát khỏi sự giam cầm, anh lại muốn thân xác của tôi nhiều như thế vậy thì cứ đến mà lấy!

Tôi mệt rồi, không muốn đôi co với anh!"

Cô dùng chiêu khích tướng, muốn hắn thấy cô bất mãn mà bỏ đi. Tuy nhiên, cô diễn còn khá tệ, so với kẻ dày dặn kinh nghiệm nhìn người, hắn liền biết cô đang nói dối. Bởi tính cách của cô, hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, muốn qua mặt hắn trừ phi hắn mù.

Yên Đới Nam khẽ cười một cái khinh bạc, trêu chọc cô.

"Cởi đồ ra đi!"

- Hả ?

"Cởi đồ?"

Vỹ Điệp lập tức bị dọa sợ, độc âm một mình, đầu óc tỉnh táo hơn mức bình thường, từng tấc da thịt tự nhiên rét run, lông mao dựng đứng, cô ngắc ngứ nói.

"Anh...anh...nói..."



"Không làm được đúng không?

Vậy để tôi giúp em!"

Hắn cư nhiên tắt công tắt đèn, một màu tối đen bao phủ, rất nhanh hắn tiếp tục mở đèn ngủ lên, màu vàng cam mờ nhạt thay chỗ bóng tôi.

Trong căn phòng này từng vị trí hắn đều nhớ rất rõ, mặc dù rất hiếm khi hắn vào đây, cho nên hắn tiện tay quơ đại cũng trúng vào thứ hắn muốn.

Điều khiển nhiệt điều hòa đặt ngay bàn không cần nhìn liền nằm trong tay hắn, tiếng *bíp bíp* vang lên mấy cái, hắn chỉnh cho nhiệt độ tăng lên, để căn phòng lạnh lẽo dần có chút hơi ấm.

"Anh làm gì vậy?"

Linh tính không ngừng mách bảo chuyện chẳng lành, toàn thân sớm đã nóng bừng bừng vì nhiệt độ tăng lên mà mồ hôi ướt át từng tấc vải dày.

Yên Đới Nam không vội trả lời, nhàn nhã cởi bỏ áo sơ mi để lộ nửa thân trên cường tráng dưới ánh đèn nhạt.

"Tôi đang giúp em cởi đồ đấy? Không thấy nóng sao?"

"Anh..."

Cô gái nhỏ bây giờ mới biết sợ, cảm thấy bản thân đã chơi ngu, không còn đủ tâm trí tìm cách câu kéo, cô lùi ra sau dè dặt, cảnh cáo.

"Yên Đới Nam, anh không được làm bậy, nếu anh muốn chuyện chăn gối thì đi tìm hai người kia đi, làm ơn tha cho tôi đi!"

Người đàn ông cười trào phúng, tự nhiên tháo bỏ dây nịt, tùy tiện vứt sang một bên, cả cúc quần cũng mở, dọa cho Vỹ Điệp thất kinh, nước mắt trào ra tức thì.

"Em nói đùa vui nhỉ?

Là ai lúc nãy mạnh miệng nói tôi muốn thì cứ làm? Sao bây giờ em lật mặt nhanh thế? "

Giọng nói bỡn cợt, hắn dang rộng hai tay thập phần vui sướng cười tà tứ.

Vỹ Điệp ngu dốt đã tựu đề cao bản thân quá mức, chẳng những không làm hắn giận mà còn vô tình kích thích hắn, bây giờ thấy hối hận cũng đã muộn màng.

Cô chóng tìm đường thoát thân, nhưng nơi này làm gì có chỗ cho cô chạy trốn ?

Không đủ thời gian để suy nghĩ, Vỹ Điệp chạy thẳng ra chỗ ban công còn đang mở, chỉ vừa mới với tới những tấm rèm đang tung bay thì một phần tóc sau đầu bất ngờ bị người đàn ông tóm lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK