• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi sẽ cố gắng." Tống Lãnh Thần gật gù, anh tiếp tục múc cơm và đút cho cô. Đâu phải anh không muốn nhẹ tay, mà là do cô quyến rũ quá, anh thật sự không thể cưỡng nổi.

Cũng có lẽ là vì anh chỉ xem cô là dụng cụ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình, vậy nên mới chẳng để tâm đến cảm xúc của cô nhiều.

Xem ra anh cũng thật quá đáng, sau này cần phải điều tiết lại mới được.

Nghe lệnh của Tống Lãnh Thần thì Tần Du liền đến ngay Quỷ Uyển giữa đêm khuya, hắn tưởng anh bị thương nên gấp gáp hỏi:

"Lão đại, anh không ổn ở chỗ nào vậy?"

"Là cô ấy." Tống Lãnh Thần đưa mắt nhìn sang Chu Tịnh Sơ, "Cô ấy đau dạ dày."

Tần Du thở phào nhẹ nhõm khi biết Tống Lãnh Thần không bị thương gì, lúc này hắn mới tiến đến bên cạnh Chu Tịnh Sơ và hỏi han tình hình của cô, quan sát sắc mặt tái nhợt của cô xong xuôi mới kê thuốc.

Tần Du nhìn Chu Tịnh Sơ khoác trên người chiếc áo sơ mi của cô thì biết chuyện gì đã vừa xảy ra, nhất là đống quần áo xé rách bên kia, dù là kẻ mù cũng rõ việc Tống Lãnh Thần và Chu Tịnh Sơ đang ân ái, hoặc vừa ân ái xong.


Tần Du muốn nhiều chuyện quá, nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng. Thôi thì câm miệng lại vẫn tốt hơn.

Khi đã kê thuốc cho Chu Tịnh Sơ xong, Tần Du bèn ra về. Dù sao trời cũng đã tối, hắn cũng không nên làm phiền Tống lão đại nữa.

Uống thuốc do Tần Du kê, Chu Tịnh Sơ đã có khởi sắc hơn một tí. Cô ngồi tựa lưng vào sô pha, hai mắt mệt mỏi nhắm nghiền.

Cảm nhận được có một vòng tay rắn chắc ôm lấy, Chu Tịnh Sơ bị Tống Lãnh Thần nhấc bổng lên cao.

"Anh..." Chu Tịnh Sơ chớp chớp mi mắt, khuôn mặt đẹp như tượng cứ thế xuất hiện, cô khó hiểu vì hành động của Tống Lãnh Thần.

Tống Lãnh Thần không nói gì, anh bế cô đi lên lầu rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Đặt cô xuống giường một cách chậm rãi, song cũng kéo chăn đắp cho cô.

"Ngủ đi." Tống Lãnh Thần biết Chu Tịnh Sơ đã mệt, anh vặn nhỏ đèn lại rồi chỉnh lại tư thế cho cô, để cô có thể ngủ ngon hơn.

Hôm nay Chu Tịnh Sơ quá mệt mỏi, cộng với việc bị đau dạ dày một lúc lấu nên giờ đây cả người đã không còn chút sức lực nào. Cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến, cô không chờ đợi thêm nữa liền nhắm mắt lại và từ từ đi vào giấc ngủ an lành.

Phải chi ngày nào Tống Lãnh Thần cũng đối xử với cô có tính người như thế này thì tốt biết mấy.

Thấy Chu Tịnh Sơ không phòng bị đã ngủ ngay, Tống Lãnh Thần nhìn cô chăm chú. Cũng chẳng biết người phụ nữ này đã cho anh ăn trúng bùa mê gì mà anh lại lưu luyến cô đến như vậy. Không những thế mà anh còn bắt đầu quan tâm cô, thấy cô đau lại bứt rứt trong lòng.

Tống Lãnh Thần không hiểu cảm giác của bản thân là gì, nó rất xa lạ và khác biệt với những xúc cảm trước đây mà anh đã từng có. Liệu đây có phải là một dấu hiệu của chuyện gì không?

Chiều nay Tống Lãnh Thần vốn định trở về ăn cơm với Chu Tịnh Sơ, nhưng vì tình hình của Cao Tố Cẩm vẫn chưa khả quan lắm nên anh mới sang thăm hỏi, rồi cũng ở lại ăn cơm với Tống gia. Anh cứ nghĩ Chu Tịnh Sơ đã dùng bữa chiều xong rồi, vậy mà nào ngờ cô vẫn đợi anh.

Lúc anh thấy một bàn ăn được chuẩn bị xong xuôi, khi ấy lòng anh vừa cảm động vừa xót xa. Anh vui vì Chu Tịnh Sơ vẫn còn chờ đợi anh nhưng lại đau lòng khi chứng kiến căn bệnh đau dạ dày của cô đã tái phát.

Tự hứa với lòng, sau này anh nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa đâu!

...

Chu Tịnh Sơ bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm cho thức giấc, cô nhất thời không thích nghi được với ánh sáng của Mặt Trời nên đã híp nhẹ đôi mắt, rồi mới từ mở ra nhẹ nhàng.

Nhìn sang vị trí bên cạnh, Tống Lãnh Thần vốn không có ở đây. Đưa mắt theo dõi xung quanh căn phòng, Chu Tịnh Sơ biết anh không có mặt tại nơi này.

Có lẽ anh đã đến Tống thị rồi cũng nên. Chu Tịnh Sơ từ từ ngồi dậy, cô đưa tay vén nhẹ mái tóc của mình và đi xuống giường, từ đêm qua đến giờ vẫn mặc chiếc áo sơ mi của Tống Lãnh Thần, giờ cũng nên cởi bỏ rồi.

"Em tỉnh rồi à, còn đau không?"

Bỗng một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía sau khiến Chu Tịnh Sơ thảng thốt, cô xoay người nhanh lại mới thấy kẻ vừa đặt ra câu hỏi với mình không ai khác ngoài Tống Lãnh Thần. Anh vẫn chưa rời khỏi nhà sao, hiện tại trời cũng đã sáng rồi mà?

Tống Lãnh Thần nhìn ra sự bất ngờ trong mắt Chu Tịnh Sơ thì cười khổ, anh biết là anh đã dù dọa cô rồi.

"Em vẫn ổn?" Tống Lãnh Thần từ tốn hỏi lần nữa.

Bây giờ Chu Tịnh Sơ mới hoàn hồn, "Tôi ổn."

Tống Lãnh Thần đi vào, anh đặt tô cháo trên tay mình xuống rồi nói:

"Nào, em mau ăn đi."

"Hả?" Khi nãy không để ý, giờ Chu Tịnh Sơ mới thấy trên tay anh là một tô cháo nghi ngút khói. Anh là đang quan tâm cô đấy sao?

"Ăn đi kẻo lại bị đau dạ dày thêm thì khổ." Thấy bộ dạng chật vật của cô một lần đã đủ, Tống Lãnh Thần không muốn chuyện như tối hôm qua xảy ra nữa đâu.

Chu Tịnh Sơ chớp mắt liên tục vài cái, cô khó hiểu vì hành động này của anh, từ bao giờ anh lại quan tâm cô vậy chứ?

Nói gì thì nói, cô cũng không thể từ chối ý tốt của Tống Lãnh Thần được, nếu mà làm anh giận thì thôi rồi, cả tháng cô không thể xuống giường được mất.

"Tôi vào vệ sinh cá nhân rồi sẽ ra ăn ngay." Chu Tịnh Sơ không từ chối, cô chỉ đang hẹn lại mà thôi.

"Được." Tống Lãnh Thần gật đầu, anh không rời đi mà lại ngồi xuống chờ đợi.

Sáng nay anh đã dậy sớm và đích thân vào bếp nấu cháo cho cô, anh muốn thấy được biểu cảm của cô khi ăn món ăn đầu tiên mà anh làm ra. Có khi nào sẽ cảm động đến phát khóc không nhỉ?

Nghĩ đến điều đó bất giác đôi môi kiêu ngạo bỗng nhếch lên, Tống Lãnh Thần sảng khoái hẳn ra.

Tuy quá trình nấu hơi gian nan một tí nhưng cũng không sao, Chu Tịnh Sơ khen ngon và thích là được.

Lát sau Chu Tịnh Sơ từ phòng tắm đi ra, cô ngồi xuống ghế rồi nhìn tô cháo thịt trên bàn, mùi hương phát ra từ cháo đúng là kích thích vị giác thật, nhưng ăn vào sẽ như thế nào thì chưa biết được.

"Cảm ơn anh." Được một lão đại như Tống Lãnh Thần chuẩn bị cháo, dù sao Chu Tịnh Sơ cũng nên nói cảm ơn một câu.

"Em ăn đi." Tống Lãnh Thần cười.

Chu Tịnh Sơ nghe theo, cô cầm thìa lên rồi múc cháo và cho vào miệng mình. Giây tiếp theo cô như đứng hình.

Tống Lãnh Thần thấy biểu cảm của cô quá lạ thì liền hỏi:

"Sao vậy?"

"Cháo này là do anh nấu à?" Chu Tịnh Sơ không trả lời mà còn hỏi ngược lại anh một câu.

"Đúng vậy, có ngon không?" Tống Lãnh Thần vênh mặt.

"À ừm, ngon lắm." Chu Tịnh Sơ thầm than trong lòng, có trời mới biết vừa nếm thử món cháo này cô đã muốn nôn ra như thế nào. Cháo của anh nấu mặn quá, thịt bằm miếng to miếng nhỏ, nói chung là rất tệ.


Đây là món ăn tệ nhất mà cô từng ăn từ trước đến nay.


Chu Tịnh Sơ vừa nếm thử đã hỏi đây có phải là cháo do anh nấu không, nếu anh nói không thì cô sẽ phun ra ngay tức khắc, nhưng anh lại nói phải, giờ đây có cho cô mượn gan hùm mật gấu cô cũng chẳng dám làm như vậy.


Nhìn thấy anh hí hửng, Chu Tịnh Sơ biết anh đang muốn nghe lời khen từ miệng cô. Cô mà không khen ngợi mà thay vào đó là chê bai thì có lẽ người đàn ông này xé xác cô cũng nên. Đáng sợ quá, cô không dám đâu!


Nghĩ như thế cho nên dù có khó nuốt cách mấy cô cũng phải cố gắng ăn hết. Không những vậy mà cô còn không được bộc lộ chút cảm xúc khó chịu nào trên mặt, bởi Tống Lãnh Thần không thích điều này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK