• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tịnh Sơ nghe được lời ám muội này liền hoảng sợ lắc đầu, cô vừa định đứng dậy thì chẳng hiểu sao cơ thể lại chẳng có chút sức lực nào. Chu Tịnh Sơ nhận ra sự khác thường trên cơ thể mình, cô tựa vào ghế sô pha rồi đưa ra suy đoán:

"Lạc Quân Bách, anh đã bỏ xuân dược trong nước?"

Chu Tịnh Sơ không muốn tin nhưng cô đã đoán ra được, bởi tự dưng cô cảm thấy cả người nóng lên bất thường, thân thể cứ thế mà mềm nhũn.

"Đúng vậy." Lạc Quân Bách lại cười, không ngờ trong lúc giận dữ Chu Tịnh Sơ đã gọi thẳng tên hắn, nhưng không sao, hắn không chấp nhất.

"Anh..." Chu Tịnh Sơ đưa ánh mắt như muốn giết người nhìn Lạc Quân Bách, cô không ngờ một lão đại như hắn lại làm ra loại chuyện bỉ ổi thế này.

Lạc Quân Bách vẫn tỏ ra bình thường hơn bao giờ hết, lúc này bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng động cơ. Ý cười trên mặt Lạc Quân Bách ngày càng đậm, hắn nói:


"Lát nữa tôi sẽ để lại không gian riêng tư cho hai người, cô cứ yên tâm."

Chu Tịnh Sơ tức giận không nói nên lời, lúc này Tống Lãnh Thần cũng vừa bước vào, anh lãnh đạm hỏi:

"Có chuyện gấp gì mà gọi mình đến vậy?"

Bấy giờ Tống Lãnh Thần mới để ý thấy Chu Tịnh Sơ ngồi trên ghế, đôi mày cương nghị khẽ chau lại. Anh đoán ra được ý tứ của Lạc Quân Bách, hóa ra hắn hối thúc anh đến đây gấp là vì chuyện này. Nhìn biểu cảm trên mặt của Chu Tịnh Sơ, Tống Lãnh Thần biết cô đã bị hạ xuân dược.

Ai bảo Lạc Quân Bách làm ra chuyện này chứ, có cần phải nhiệt tình như thế không?

"Người anh em, từ nay về sau cô ấy chính là của cậu." Lạc Quân Bách đưa mắt nhìn Chu Tịnh Sơ rồi lại nhìn sang Tống Lãnh Thần, hắn cảm thấy bản thân đã làm ra việc rất đáng được khen ngợi.

Nhưng nào ngờ Tống Lãnh Thần lại từ chối:

"Ai sai cậu làm thế, mình đã nói không cần rồi mà."

"Mình là đang muốn tốt cho cậu."

"Mình thì không muốn bị dục vọng sai khiến, không có dục vọng mình vẫn có thể sống tốt."

"Được, nếu cậu nói thế thì cứ để Chu tiểu thư đây cho người khác xử lý. Dù sao lúc nãy tớ đã cho cô ấy sử dụng một loại thuốc rất mạnh, nếu không được giải kịp thời thì hậu quả nghiêm trọng nhất sẽ đến, là chết!"

Lạc Quân Bách nói xong liền vỗ tay lên vai Tống Lãnh Thần, hắn lách người rời đi ngay sau đó nhưng vẫn không quên nói vọng lại:

"Mình thấy sự ánh mắt cậu đã thay đổi, nếu lỡ động tình rồi thì cứ tự nhiên. Tổ chức có việc, mình đi trước đây."

Chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng động cơ, Lạc Quân Bách đã rời khỏi biệt thự. Quả thật Lạc Quân Bách nói không sai tí nào, khi nhìn Chu Tịnh Sơ ngồi vật vã trên ghế thì Tống Lãnh Thần đã có phản ứng.

Anh không hiểu là vì sao Chu Tịnh Sơ vẫn chưa làm gì đến nhưng lại chính cô đã tác động khiến cho nơi nào đó trong cơ thể của Tống Lãnh Thần cảm thấy rạo rực. Ban đầu Tống Lãnh Thần không có ý định sẽ cùng Chu Tịnh Sơ phát sinh quan hệ lần thứ hai, nhưng giờ đây anh lại thay đổi suy nghĩ.

Bước đến gần Chu Tịnh Sơ, anh ngồi xuống cạnh cô, tuy nhiên vẫn chưa đụng gì đến Chu Tịnh Sơ mà chỉ nhìn cô chăm chú.

Chu Tịnh Sơ bị thuốc khống chế nên càng ngày càng trở nên khó chịu, sự bình tĩnh còn sót lại trong đầu đã thôi thúc cô không được khuất phục. Chu Tịnh Sơ lùi về sau một chút, cô đưa ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt bằng sự dè dặt.

"Đừng lại gần tôi..."

Chu Tịnh Sơ mặc váy ngắn, dưới hạ thân lúc này truyền đến cảm giác khao khát mãnh liệt, vì không chịu đựng được nên đã dùng hai chân cọ vào nhau. Bàn tay cũng đưa lên cởi từng cúc áo, chiếc sơ mi trắng đã được mở toang, khuôn ngực ẩn hiện cứ phập phồng lên xuống mãi. Tống Lãnh Thần nhìn thấy cảnh này, lửa trong người anh dường như dâng lên gấp bội.

Chỉ là anh cảm thấy ngần người bởi câu nói này của Chu Tịnh Sơ, vì sao trên mặt lại bộc lộ tia bài xích đối với anh như vậy chứ? Chỉ hôm trước thôi vẫn rất ngoan ngoãn nhào vào lòng anh mà, bây giờ cớ gì lại thay đổi nhanh như vậy?

"Chu Tịnh Sơ, có muốn không?" Tống Lãnh Thần vốn không thích ép buộc người khác, dù sao hiện tại Chu Tịnh Sơ cũng gấp, anh không vội nên cứ thong thả.

"Không..." Chu Tịnh Sơ ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác để bản thân không bị mất khống chế, vì để lấy lại bình tĩnh nên cô đã không ngần ngại mà dùng móng tay bấm chặt vào da thịt mình.

Đuôi mày Tống Lãnh Thần vì hành động của cô mà cau chặt lại, anh không nghĩ cô sẽ quật cường như thế đấy. Anh biết Chu Tịnh Sơ không giả vờ, bởi một khi đã trúng xuân dược loại mình thì ít ai có thể kiềm chế được bản thân. Nhìn mà xem, cặp đùi của Chu Tịnh Sơ vẫn đang chuyển động đấy thôi. Thuốc giải ở bên cạnh cô, vậy tại sao cô lại không biết điều chứ?

Tống Lãnh Thần cảm thấy khá thú vị, nhìn móng tay đã khảm sâu vào da thịt hồng hào kia, Tống Lãnh Thần không nhịn được liền đưa tay ra ngăn cản.

Một cảm giác ấm áp bao lấy bàn tay Chu Tịnh Sơ, cô liền quay đầu sang nhìn, lại bắt gặp ánh mắt sâu hun hút của Tống Lãnh Thần. Một tay khác của Tống Lãnh Thần liền chạm vào má của Chu Tịnh Sơ, nhẹ nhàng mơn trớn.

Vốn chút lý trí vẫn còn sót lại trong đầu nhưng khi Tống Lãnh Thần đã chạm vào mặt Chu Tịnh Sơ thì cô liền trở nên mơ màng, ánh mắt chứa đựng sự ham muốn mãnh liệt với Tống Lãnh Thần.

Chu Tịnh Sơ tự ý nhích lại gần Tống Lãnh Thần, hai tay cũng tự nhiên quấn lấy cổ anh, ánh mắt đê mê: "Tôi muốn... ưm..."

Tống Lãnh Thần vẫn chưa kịp làm gì thì Chu Tịnh Sơ đã hôn vào môi anh, vừa hôn vừa mút, cái lưỡi cố tình tách môi anh ra, nhưng anh chỉ biết ngồi yên mà không đáp trả.

Đây là nụ hôn đầu của Tống Lãnh Thần và cũng là lần đầu tiên anh bị cưỡng hôn, hôm trước ân ái với Chu Tịnh Sơ anh không hề đụng đến môi cô, cũng có lẽ là do anh kĩ tính nên mới như thế. Chu Tịnh Sơ hành động quá nhanh, nhanh đến mức Tống Lãnh Thần không thể ngờ đến. Lúc môi cô vừa chạm vào môi anh thì anh đã có ý định đẩy cô ra, nhưng chẳng hiểu sao chiếc lưỡi thơm tho của cô đã khiến lòng anh xao động.

Tống Lãnh Thần không những không xô Chu Tịnh Sơ ra mà còn ôm lấy lưng cô, từ bị động biến thành chủ động và hôn cô ngấu nghiến. Hóa ra cảm giác hôn nhau là thế này, thật sự rất dễ chịu.

Chu Tịnh Sơ vẫn đang say đắm bởi nụ hôn mà Tống Lãnh Thần dành cho mình thì bỗng dưng anh đã buông môi cô ra, Chu Tịnh Sơ như bị mất mát thứ gì đó, ánh mắt lộ rõ tia không vui.


"Đừng đi..." Chu Tịnh Sơ thấy Tống Lãnh Thần có ý định đứng dậy liền ngăn cản, giờ đây cô đã hoàn toàn bị thuốc khống chế, bản thân đang nói gì làm gì cũng không hay.


Tống Lãnh Thần nghe được âm thanh mềm nhũn của Chu Tịnh Sơ thì thấy thích thú lắm, anh đưa tay và bế lấy cô lên, khẽ cười:


"Nơi này không thích hợp, tôi đưa cô lên phòng."


Tống Lãnh Thần tiêu sái bước từng bước đi lên, ánh mắt lộ rõ tia thích thú. Vừa bước vào phòng thì Tống Lãnh Thần đã đặt Chu Tịnh Sơ xuống giường, không ngờ Chu Tịnh Sơ đã nhanh hơn anh một bước, cô giữ chặt cổ anh và kéo xuống, đôi môi ngọt ngào chạm nhẹ vào môi Tống Lãnh Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK