Vẻ mặt Hách Dĩ Mạt thành khẩn mà xin lỗi, thậm chí bởi vì khom lưng khom mà cả người đều có vẻ như lung lay sắp đổ, nhưng quả thật là đã giành được không ít phiếu đồng tình.
Ngừng lại một chút, cô ta lại tiếp tục nói: “Tôi sẽ đến sở Bảo vệ môi trường biểu đạt lòng biết ơn chân. thành của mình với những công nhân vệ sinh đã giúp tôi tìm nhẫn, hơn nữa tôi sẽ quyên góp hết toàn bộ thu nhập từ công việc năm nay của mình, công nhân vệ sinh có thể bằng công tác chứng minh mỗi ngày miễn phí lĩnh một phần bữa sáng”
Khi phóng viên đăng video lên mạng, rất nhiều người đều cảm thấy Hách Dĩ Mạt xử lý khủng hoảng rất tốt, thậm chí fan cô ta còn không ngừng đăng bài để kép thiện cảm người qua đường.
Thế cho nên có không ít người cảm thấy đây thực sự là một hiểu lầm.
Mà khi Hách Dĩ Mạt tới sở Bảo vệ môi trường cảm ơn cũng là lấy thanh thế to lớn, thậm chí còn có không ít phóng viên đều lại đây.
Bên sở bảo vệ môi trường, sở trường sắp xếp những công nhân vệ sinh ngày đó hỗ trợ tìm kiếm nhẫn từng người một bắt tay với Hách Dĩ Mạt, hơn nữa còn nhận lấp món quà biểu đạt lòng biết ơn của Hách Dĩ Mạt
Chị Từ cầm món quà mà trong lòng vui rạo rực, món quà này ngoài trừ một triệu năm trăm ngàn tiền mặt, thì còn có một chiếc áo lông, nhìn nhãn hiệu, giá tiền phải hơn ba triệu.
“Y Mộc, tại sao em không đi nhận quà vậy?” Chị Từ tỷ nhìn Lăng Y Mộc ngồi một mình trên ghế nói.
“Em không cần.” Lăng Y Mộc mỉm cười nói.
“Chiếc áo lông này hơn ba triệu lận đấy, còn có bao lì xì một triệu rưỡi, cũng gần bằng một phần tư lương rồi! Tại sao em không cần?” Chị Từ khuyên nhủ.
Chỉ là Lăng Y Mộc vẫn là lắc đầu.
“Ôi, đứa nhỏ này, chỉ cần đi ngang qua sân khấu, cầm đồ đi là được rồi.” Chị Từ, trực tiếp lôi kéo Lăng Y Mộc đi ra bên ngoài.
“Không cần, chị Từ, thật sự không cần.” Lăng Y Mộc nói. Thế nhưng cô còn chưa kịp thoát khỏi tay của chị Từ, cả người cô đã bị kéo ra bên ngoài. “Còn có một người chưa nhận quà!” Chi Từ nói.
Tức khắc camera của những phóng viên lại nhắm ngay Lăng Y Mộc. Lăng Y Mộc dường như là theo bản năng lấy tay che những ống kính kia.
Những ống kính này khiến cô nhớ tới lúc trước khi ở bên ngoài tòa án, bị những cánh truyền thông đó liều mạng mà chụp, đám phóng viên này cầm microphone dồn dập phỏng vấn cô. Mà khi đó Tiểu Thiên Định ở đâu… Đôi mắt của Lăng Y Mộc thấy được Tiêu Thiên Định đang đứng ở ngoài ống kính camera.
Ba năm trước đây ở trong ngục giam, người đàn ông kia lạnh lùng đứng ở nơi đó, khi Hách Dĩ Mạt nói muốn phế bỏ tay cô, anh ta đứng ở trên cao nhìn xuống ngón tay cô loang lổ vết máu, dùng đôi môi lạnh băng nó nói một chữ “Được”.
Ba năm sau trong hội sơ, lúc cô sắp bị tra tất đến mức hít thở không nổi, Hách Dĩ Mạt nói phải rời đi để gặp Dịch Quân Phi, anh ta vẫn lạnh nhạt nói một tiếng “Được”.
Có một số việc cho dù đã qua ba năm nhưng vẫn giống hệt nhau. Lăng Y Mộc buông thõng tay, nỗi lòng cô dần dần ổn định lại.
Thời điểm Tiêu Thiên Định nhìn thấy Lăng Y Mộc có hơi giật mình, dẫu sao thì so với tình huống gặp mặt lần trước, lúc này đây, hiển nhiên là lú này đây, có thể cẩn thận quan sát đối phương kỹ hơn.