Những lúc Trường Nam ra khỏi nhà, cũng là lúc nam chính và nữ chính có cơ hội gặp nhau, theo những tình tiết có trong cốt truyện vốn có. Quang Thành suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà chỉ học đạo và dọn dẹp nhà cửa. Người chủ động đến tìm y bắt chuyện là cô gái nhà bên.
Sau đó nữ chính biết được Quang Thành chỉ là " công cụ " để biết pháp sư đạt được mục tiêu đen tối của mình thì tìm cách nói với nam chính. Nhưng Quang Thành đã bị bỏ bùa, không thể phản bội lại sư phụ nếu không sẽ bị bùa phép quật cho đến chết. Đến khi sư phụ của y hiến tế " người đệ tử duy nhất " của mình.
Mọi chuyện không có gì bất thường khiến Trường Nam rất an tâm. Thời hạn cậu rời khỏi thế giới này cũng gần tới, vài tháng nữa là cậu kết thúc nhiệm vụ.
Trường Nam không có gì để bận lòng, hôm sau có nhã hứng theo Quang Thành đi chợ. Trường Nam đặc biệt đi chợ cùng y vì hôm nay là sinh thần của Quang Thành. Quang Thành vốn dĩ quên đi ngày mình được sinh ra trên cõi đời, đối với y ngày đó không có gì đáng ăn mừng hay cần nhớ đến làm gì. Nhưng hôm nay, Trường Nam đặc biệt hào hứng thay y.
Trường Nam gõ đầu Quang Thành: " Sao lại không đáng nhớ đến, ngày mình được sinh ra rất có ý nghĩa đó. Vì cậu đã trưởng thành nên nguồn năng lượng trong người cậu sẽ trở nên điên cuồng hơn, mọi sự cố gắng của cậu sẽ thành công thôi ".
Quang Thành cười khổ: " Tôi được sinh vào giờ ngày không tốt nên họ mới vứt bỏ tôi đi. Vốn dĩ tôi không nên được sinh ra, sinh ra là đồ bỏ đi không ai cần rồi ".
Trường Nam nhìn đôi mắt ẩn ẩn buồn của y, xót xa mà xoa đầu Quang Thành, giọng cứng rắn: " Ai nói không ai cần, không phải bây giờ cậu là người tôi cần sao? Cậu bây giờ là đệ tử duy nhất của tôi, nếu không có cậu ai sẽ nối nghiệp tôi ". Trường Nam vỗ vai Quang Thành khẳng định: " Vì vậy cậu rất quan trọng với tôi ".
Trường Nam: Vì có cậu tôi mới hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ được trở nơi tôi thuộc về.
Quang Thành mỉm cười nhưng trong mắt lại rưng rưng: " Phải, bây giờ cũng có người cần tôi, thương yêu tôi là sư phụ rồi ".
Trường Nam lên giọng cố nhấn mạnh ý: " Nhưng cũng đừng quên sự nghiêm khắc của tôi, mọi điều tôi làm cho cậu chỉ vì muốn tốt cho cậu, cậu mà chống ý tôi sẽ trừng phạt thẳng tay ".
Quang Thành gật đầu: " Tôi nhất định không để sư phụ thất vọng ".
Trường Nam cười nhạt nhưng suy nghĩ lại vô cùng nguy hiểm: Cậu thử cải lời tôi một lần xem!? Nếu cậu dám phật ý tôi, đừng trách sao tôi ác.
Trường Nam đưa cho Quang Thành một tờ danh sách các món đồ cần mua, sau đó bản thân ghé vào một hàng quán ăn điểm tâm sáng. Trước khi đi, Trường Nam còn dặn thêm: " Hôm nay là sinh thần cậu, nếu cậu thích gì thì cứ mua ". Cậu dặn vậy thôi chứ cậu biết chỗ tiền đó vừa đủ mua thức ăn, không dư không thiếu.
Trường Nam ngồi được một lúc thì có một cô gái bước đến nhẹ nhàng nói với cậu: " Có thể cho tôi ngồi chung được không? ".
Trường Nam đang ăn thì ngẩng mặt lên nhìn người trước mắt. Một thiếu nữ trẻ tuổi, xinh đẹp với nụ cười tươi tắn. Cậu gật đầu đồng ý, hệ thống nhắc nhở cậu người trước mắt là nữ chính, cậu sững người không biết vì sao nữ chính lại tìm mình.
Trường Nam nghi ngờ nhìn cô gái: " cho hỏi cô là ai? ".
Cô gái giới thiệu bản thân một chút: " Tôi tên Thanh Thanh, tôi là hàng xóm mới của thầy, dạo gần đây tôi bận chuyện không qua chào hỏi thầy, thất lễ rồi ".
" Rất vui được gặp cô ". Trường Nam lịch sự đáp lại, giây sao hệ thống thông báo một tin chấn động làm cậu ngừng đũa: [ Nữ chính nói dối, lần gặp giữa cậu và nữ chính cũng không có trong tình tiết. Trên người cậu hình như có một thứ gì đó theo dõi ]
Trường Nam kinh động trong lòng, mắt nhìn thẳng vào cô gái xinh tươi đối diện. Trong phút giây cậu không biết nên làm thế nào. Sau đó cậu ngỏ ý: " Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, để tôi trả tiền cho bữa ăn này ".
Cô gái ngồi xuống, không ngại ngùng: " Cảm ơn, cho hỏi thầy đã bao tuổi rồi? ".
Trường Nam ngại ngùng, nói với giọng không chắc: " Cũng hơn 30 tuổi rồi ".
Cô gái cười mỉm: " Vậy mà tôi cứ nghĩ thầy còn trẻ lắm, tôi sống cùng anh tôi, anh tôi cũng mới qua 20 ". Cô với tay lấy đũa, muỗng để ăn nhưng không tới, Trường Nam thấy vậy liền lấy dùm cô, còn không quên lau giúp đũa muỗng qua một lần bằng khăn giấy.
Cô gái nhận lấy muỗng đũa, tò mò hỏi: " Không biết thầy đã có vợ con chưa ".
Trường Nam: " Tôi chỉ có một người đệ tử, không có ngời thân ".
Cô gái tỏ vẻ bất ngờ, luyên thuyên nói: " Một người đàn ông tốt như thầy sao lại còn ở một mình thế? Theo tôi nghĩ, chắc phải nhiều cô gái trong làng ưng thầy lắm nhỉ ".
Trường Nam cười ngại đáp: " Ai lại muốn lấy một thầy pháp chứ? ".
Cô gái chống cằm, nhìn cậu bằng ánh mắt ẩn ý: " Sao lại không? Chắc hẵn cũng phải có ít nhất một người..".
Cô gái chưa nói hết câu thì Quang Thành từ đâu đi vào, ngắt ngang lời cô gái: " Thầy, tôi mua xong đồ rồi ".
Trường Nam kéo Quang Thành ngồi xuống ghế gần cô gái: " Ăn chút gì đó rồi về ".
Quang Thành cau mày nhìn lướt qua cô gái: " Nhưng chúng ta còn có việc ở nhà ".
Trường Nam xua tay phủ định: " Không sao, ở lại ăn đi, để tôi về nhà làm trước là được ". Nói xong cậu đứng dậy, ra quầy tính tiền gọi thêm một tô cho y.
Quang Thành đứng dậy theo sau Trường Nam, nghiêm túc nói: " Tôi không ăn đâu, đừng gọi món...".
Trường Nam nhướng mày, thách y dám nói lời từ chối: " Có chắc là không ăn chứ? Sáng đến giờ cậu còn chưa có gì vào bụng, việc ở nhà rất bận. Cậu không có sức chắc chắn làm không nổi đâu ".
Quang Thành níu tay cậu khi cậu muốn rời đi khỏi quán. Trường Nam mỉm cười xua đi cái lo trong lòng y: " Tôi về nhà làm việc trước, cậu ở lại ăn rồi về sao cũng được. Ngồi với hàng xóm mới chúng ta một chút đi ". Cậu đưa mắt về cô gái đang ngồi, chỉ điểm cho Quang Thành.
Quang Thành ngoái đầu nhìn Thanh Thanh ở phía sau, chủ quán cũng đã đem ra một tô hủ tiếu mì to, gọi y vào ăn: " Cậu trai trẻ, mau vào ăn kẻo nguội ".
Trường Nam vỗ vai Quang Thành: " Mau vào ăn đi, cô gái kia là hàng xóm mới chúng ta. Vào nói chuyện một chút nhưng đừng quên còn có việc ở nhà ".
Quang Thành theo lời Trường Nam vào ngồi chung bàn ăn với Thanh Thanh. Thanh Thanh nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của y, đùa rằng: " Sao hôm nay cậu xa lánh tôi thế? Tôi có làm gì sai khiến cậu khó chịu? ".
Quang Thành lạnh nhạt trả lời: " Khi nãy cô nói gì với sư phụ tôi? ". Thanh Thanh nhún vai: " Chẳng có gì cả, cậu có vẻ nhạy cảm nhỉ? Cậu sợ tôi sẽ nói ra, cậu thích..".
Quang Thành trừng mắt nhìn Thanh Thanh cảnh cáo cái miệng hay nói của cô, Thanh Thanh im lặng không nói nữa, nhưng sự im lặng chỉ kéo dài vài giây, Thanh Thanh lại tiếp tục nói: " Sư phụ của cậu đúng là đẹp thật, nhưng không bằng anh hai của tôi ".
Quang Thành vẻ mặt lạnh như băng, đơn giản trả lời: " Đó là chuyện của cô, tôi không quan tâm. Đừng nói lung tung trước mặt sư phụ tôi, nếu không đừng qua nhà tôi mượn đồ nữa ". Quang Thành thấy thật lạ, cô gái này cứ một chút là chạy qua nhà y mượn đồ. Cô ta cứ qua lại mãi mỗi lúc sư phụ đi vắng.
Thanh Thanh tỏ vẻ sợ hãi: " Ây kìa, cậu lại xù lông như con mèo hoang vậy, chưa chạm đã nhe răng muốn cắn người rồi ".
Quang Thành không quan tâm cô. Gần đây Thanh Thanh chủ động bắt chuyện với Quang Thành, y không biết mục đích của cô là gì. Nhưng không biết bằng cách nào lại nhìn ra bí mật của y, còn biết rõ thông tin của y. Mặc dù y chưa từng nói gì với Thanh Thanh
Quang Thành thấy cô gái trước mắt không đơn giản, tiếp cận y là có mục đích riêng muốn tránh cô thật xa.
Thanh Thanh cười ẩn ý: " tôi có vài chuyện về sư phụ cậu...không phải, về cậu đúng hơn ".
Quang Thành đứng dậy không quan tâm Thanh Thanh định rời đi.
Thanh Thanh: " Tôi biết những chuyện mà sư phụ cậu đã giấu cậu, bí mật đó liên quan đến cậu, nếu cậu không biết sớm e là...". Thanh Thanh hạ thấp giọng: " E là mèo hoang sẽ chẳng còn vươn vuốt nữa ".
Quang Thành nhìn cô gái bí hiểm trước mắt, cô ta luôn nói năng kì lạ và ẩn ý, như muốn thu hút được sự tò mò của y. Quang Thành nghĩ nếu tin vào người phụ nữ này chắc chắn không có gì tốt đẹp. Y thẳng thừng trả lời: " Mèo có còn vươn vuốt được nữa hay không liên quan gì đến cô? ".
Thanh Thanh điềm đạm trả lời: " Vì sư phụ cậu và tôi có chung mục tiêu ".
Quang Thành dừng lại một lúc: " Chung mục tiêu? Sao cô biết ".
Thanh Thanh cười ẩn ý: " Không phải vì nhờ có cậu sao? ".
__
....
Quang Thành về nhà khá trưa, nhưng vừa về liền vào bếp phụ Trường Nam.
Trường Nam nhận ra vẻ mặt khác lạ của Quang Thành ngay khi y vừa bước vào cửa. Thật sự thì Quang Thành rất tệ trong việc che giấu cảm xúc. Biểu cảm của y rõ ràng đang lo lắng lại, uẩn khúc vì điều gì đó.
Trường Nam cũng không biết nói gì với Quang Thành, theo lời hệ thống, Thanh Thanh vẫn chưa tiết lộ tất cả sự thật. Có vẻ Thanh Thanh cũng có bí mật của mình sau chuyện này, muốn mượn Quang Thành để chống lại cậu.
Nhưng xin lỗi, cậu chính là người chơi trong trò này, tất cả đều nằm trong bàn tay của cậu. Trường Nam về nhà đã gỡ bùa chú mà Thanh Thanh ám lên người mình, sau đó còn đáp trả bằng một loại bùa khác xem như lời cảnh cáo.
Trường Nam cất giọng phá tan bầu không khí im ắng: " Cậu uống chút nước đi, tôi để trên bàn đấy ".
Quang Thành lấy trên bàn ly nước đục, có chút cặn xám dưới đáy ly, y hỏi: " Đây là cái gì? ".
Trường Nam tự nhiên trả lời: " Nước cậu uống thường ngày thôi ".
Quang Thành nhìn ly nước mà lòng thấp thỏm không yên: Mỗi ngày sư phụ đều cho mình uống ly nước này, liệu sư phụ có muốn hại mình không? Đây đều là nước phép nhưng mình không biết là phép gì.
Quang Thành nữa tin nữa ngờ, y không tin cậu lại hại mình, uống hết ly nước. Bình thường không hỏi không nói, cậu nói y làm gì thì y làm theo đó, vậy mà hôm nay lại hỏi cậu. Trường Nam hơi đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn bình tĩnh bày đồ cúng lên bàn. Cậu phải cẩn thận hơn, Quang Thành trông có vẻ nghe lời nhưng không phải là kẻ ngốc.
Hơn nữa sức mạnh bị kiềm hãm trong người Quang Thành ngày càng lớn, nếu Trường Nam không sớm gia tăng pháp lực e là không chống đỡ nổi, Quang Thành đột ngột chịu nguồn năng lượng khổng lồ chắc chắn cũng nguy hiểm.
Quang Thành nhân lúc y đang cúng lễ thì lẻn vào phòng cậu. Lục lọi mọi học tủ trong phòng nhưng không thấy thứ mà Thanh Thanh nói. Quang Thành biết tự tiện lục lọi đồ người khác là sai nhưng chỉ có cách này mới chứng minh được lời Thanh Thanh nói là sai.
Nhưng sự thật rõ ràng, cậu tìm ra một cuốn sách cổ cũ trong tủ quần áo, được Trường Nam giấu kĩ. Quang Thành thật sự không tin mình đã tìm được gì, y lật cuốn sách ra.
Vào ngày xuất hiện huyết nguyệt, không sao. Lấy đủ huyết năm nam, năm nữ sinh vào giờ Mão tháng âm vẽ trận đồ. Đặc biệt, vật hiến tế phải là người sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm...
Đọc đến đây chân tay y như rụng rời không cầm nỗi cuốn sách. Vậy những lời cô gái kia nói là thật sao?