• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục đục trong bếp một hồi lâu cô mới tìm được một ít bánh sandwich trong tủ lạnh, cho bánh vào lò vi sóng hâm nóng lại, sau đó cô cẩn thận đem ra cho Lâm Khả Nguyệt, chia đều mỗi người hai cái. Cả hai đang vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với nhau đột nhiên Hàn Nhất Vĩ từ bên ngoài trở về, xuất hiện trước mặt hai người liền khiến cho bầu không khí vốn dĩ vui vẻ cũng tan biến đi.

“Sao cô lại ở đây?!” Hàn Nhất Vĩ đanh mày nhìn thẳng về phía Lâm Khả Nguyệt hỏi.

Cô ấy vẫn giữ nét mặt không chút biểu cảm với anh, bình tĩnh ăn hết miếng sandwich còn dang dở. Nhìn thấy biểu hiện xem đối phương như không tồn tại của Lâm Khả Nguyệt khiến cho Hàn Nhất Vĩ tức điên lên. Anh sốt sắng đi tới muốn lôi Lâm Khả Nguyệt ra khỏi Bạch gia nhưng giữa chừng lại bị Bạch Khả Châu đứng ra ngăn cản.

“Là tôi kêu cô ấy tới đây.” Bạch Khả Châu nhẹ nhàng đẩy cánh tay Hàn Nhất Vĩ tránh xa khỏi người Lâm Khả Nguyệt.

Cha cô bị bắt vào tù chưa được bao lâu, mẹ cô cũng chỉ vừa mới chấp nhận ký giấy để cô làm dâu nhà họ Hàn cách đây vài tiếng trước, trừ khi hôn lễ được diễn ra, có đăng ký giấy kết hôn hợp pháp, giữa hai người họ mới có quyền được can thiệp vào cuộc sống của người còn lại.

Nhưng nhìn vào cách anh cho vệ sĩ ở Hàn gia canh chừng cô, có hành động như bản thân mình là chủ của Bạch gia cô thật chẳng thể chấp nhận được. Bạch Khả Châu dịu dàng nói nhưng lời lẽ có phần gay gắt “Xin nhắc lại đây là dinh thự thuộc quyền sở hữu của Bạch gia. Anh cũng nên nhớ rõ anh là đại thiếu gia của Hàn gia, tôi là nhị tiểu thư Bạch gia, dinh thự Bạch gia là nhà tôi và việc ai đó có mặt trong nhà tôi hoàn toàn đã có sự chấp nhận của tôi thì người ngoài như anh không có quyền lên tiếng ở đây!!!”

Hàn Nhất Vĩ hơi sững người trước lời cô nói nhưng sau đó anh liền lấy lại được dáng vẻ bình thường.

Lâm Khả Nguyệt ăn hết miếng sandwich cuối cùng còn sót lại trên đĩa, trịnh trọng lui ghế ra phía sau, quật cường đối diện với Hàn Nhất Vĩ.

Cô không muốn vì sự xuất hiện của bản thân mà làm liên lụy đến Bạch Khả Châu.



“Tôi và anh sẽ còn gặp lại nhau!” Lâm Khả Nguyệt nói một câu khó hiểu, quay qua nói lời tạm biệt với Bạch Khả Châu, rồi rời khỏi Bạch gia trước con mắt đằng đằng sát khí của Hàn Nhất Vĩ.

“Em đi theo tôi.”

Sau khi Lâm Khả Nguyệt lái xe ra khỏi khu vực Bạch gia anh liền tức giận đùng đùng kéo Bạch Khả Châu lên trên phòng của cô, thẳng tay quăng cô vào phòng.

“Trước khi hôn lễ được tổ chức thì cảm phiền em hãy ở trong đây.”

Nói xong, anh đóng sầm cửa lại.

Như vậy chẳng khác nào là đang giam cầm cô chứ?!

Bạch Khả Châu thở dài, chẳng thèm bận tâm đến lời anh nói, bây giờ cô chỉ nghĩ “Giam thì giam đi rồi cũng tới lúc anh phải thả tôi ra mà thôi.” Cô ngồi vào bàn trang điểm, chán nản chống tay lên cằm, ngón tay trỏ cứ liên tục vẽ một vòng tròn nhỏ lên trên tấm bìa nhật ký cứng của Bạch Ánh Linh, trong đầu lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Thời gian trôi qua tích tắc từng giây, từng phút, từng giờ dần giúp Bạch Khả Châu tự có quyết định đúng đắn cho riêng mình. Mặc dù bị giam cầm nhưng Hàn Nhất Vĩ mỗi buổi vẫn thường xuyên đem cơm vào, thông qua việc đó cũng giúp cho anh quan sát cô đang trông ra sao.

Ngày tháng gấp rút trôi qua, vài lần ở trong phòng cô có loáng thoáng nghe được một vài người hầu vô phòng dọn dẹp có luyên thuyên với nhau về việc Hàn Nhất Vĩ đang rất bận rộn trong việc chuẩn bị đám cưới cho hai người họ. Từ khách mời của hai gia tộc, địa điểm, thời gian, thiệp cưới, nhẫn cưới, luôn cả váy cưới anh cũng tự mình quyết định nốt.

Tốt thôi, như vậy khỏi mắc công vắt óc đi lựa từng cái...

Mấy hôm sau, ngay giờ Hàn Nhất Vĩ đem cơm vào cho cô nhưng trong tay chẳng cầm theo đồ ăn, bỗng nhiên lại nói một câu “Chuẩn bị đồ đi chút nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm.”

Bạch Khả Châu như bắt được sao liền lật đật xuống giường sửa soạn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài với anh. Địa điểm Hàn Nhất Vĩ lựa chọn để hai người dùng bữa trưa ngày hôm nay là một nhà hàng năm sao khá nổi tiếng của thành phố Vesli. Anh đã đặt bàn, chọn món ăn từ trước cho nên lúc tới nơi chỉ việc khai báo tên với nhân viên, sau khi xác nhận thành công sẽ được nhân viên đưa tới tận bàn.

“Em còn gọi món gì nữa không?” Hàn Nhất Vĩ ngồi vào bàn, đột nhiên nói với giọng điệu mềm mại khiến cho cô cảm thấy anh như đang cố gắng lấy lòng cô.

Bạch Khả Châu lướt mắt nhanh quanh bàn ăn, lắc đầu nhẹ. Suốt buổi ăn cả hai cũng chỉ tập trung ăn và ăn, dù biết hôm nay Hàn Nhất Vĩ chịu dẫn cô đi ra ngoài là có điều muốn nói nhưng thật sự lúc này cô không muốn nghe gì hết. Lấy cớ đi vệ sinh Bạch Khả Châu mới thoát được khỏi anh chừng vài phút.



Lặng lẽ đi dọc trên hành lang bên ngoài phòng ăn, vì do cô vừa cúi đầu vừa đi nên vô tình có đụng trúng một người đàn ông.

“Tôi xin lỗi.”

Chàng trai lịch sự cúi người xin lỗi cô rồi ngẩng người lên hỏi han “Cô có bị làm sao không?”

Hai người vừa nhìn thấy nhau thì ngay lập tức đứng bất động.

Tuy cô chưa từng gặp mặt người đàn ông này nhưng dựa theo giọng nói cô có thể đảm bảo người trước mặt mình là người đã từng ở trong phòng nói chuyện riêng với Âu Thiếu Thượng - Lục Diễn Phong.

Còn anh, cũng hoàn toàn giống như cô, cũng chưa từng gặp mặt đối phương ở ngoài đời lần nào nhưng có đôi lần đã từng nhìn thấy cô tỏa sáng xuất hiện trên các bài báo lớn, cũng biết được cô là con gái của Bạch Tước.

Hai người cứ đứng chồng ngồng nhìn nhau cho tới khi có một người phục vụ đẩy xe đồ ăn qua mới khiến cho hai người lấy lại ý thức.

Không làm gì mờ ám nhưng hai người cứ lúng ta lúng túng, khó lòng mà lên tiếng trước, vẫn là Lục Diễn Phong tinh tế mở lời trước “Cô có gặp Âu Thiếu Thượng chưa?”

“Vài tuần trước tôi có gặp anh ấy.” Bạch Khả Châu ngập ngừng đáp lời.

Dù cho hai người mới gặp, chưa có thời gian trò chuyện nhiều nhưng chẳng hiểu sao cả hai lại có cảm giác đối phương biết hết tất cả những gì người kia làm. Vì có cảm giác như vậy nên Lục Diễn Phong không hề vòng vo, vào ngay thẳng vấn đề muốn cho cô biết.

“Tôi biết việc Âu Thiếu Thượng làm vậy với cha cô mà không chịu nói trước một tiếng nào với cô thì cũng được coi là quá đáng, vì dẫu sao hai người cùng là người yêu của nhau...” Nói tới đây thì Lục Diễn Phong ngưng lại vài nhịp, âm thầm quan sát sâu cảm xúc của Bạch Khả Châu rồi mới tiếp lời.

Khoé môi Bạch Khả Châu khẽ cong nhẹ lên, cô biết dù trước dù sau thì Lục Diễn Phong cũng sẽ nói vậy, trong lúc lắng nghe cô cũng đã soạn câu trả lời sẵn trong đầu nhưng chưa kịp nói lên thì Lục Diễn Phong đã nói tiếp lời dang dở.

“Không phải vì tôi là bạn bè mà tôi nói giúp cho hắn nhưng hắn làm vậy tất cả cũng chỉ vì cô mà thôi!!!”



“Vì tôi?” Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh.

Lục Diễn Phong trông thấy biểu cảm ngạc nhiên chân thật từ cô trong lòng anh tự nhiên có cảm giác tội lỗi. Anh hơi cúi đầu, chầm chậm nói ra toàn bộ lý do khiến cho Âu Thiếu Thượng phải tàn nhẫn làm như vậy với gia đình cô.


“Chắc cô cũng biết anh em trong bang phái không ai chấp nhận việc cô và Âu Thiếu Thượng quen nhau, cũng vì cô là con gái của Bạch Tước, là người đã giết chết Âu Thuần Dương - người anh vô cùng quan trọng trong ký ức của chúng tôi.”


“Vì để cho cô không bị mọi anh em chú ý tới, hay định kiến và để cho hai người có một con đường tươi sáng hơn trong tương lai hắn đã rất đắn đo khi viết đơn kiện cha cô. Tên đó cũng chỉ vì cô, vì muốn được ở bên cạnh cô nên mới phải tự tay dọn sạch gai nhọn, và cha cô là vấn đề lớn cần phải giải quyết.”


Những gì Lục Diễn Phong đang nói cho cô nghe lúc này nằm ngoài dự đoán của cô. Bất giác tim cô đập nhanh bất thường, đây là cảm giác của hạnh phúc, đâu đó len lỏi cảm giác ân hận vì bản thân đã có một khoảng thời gian ngắn hiểu lầm Âu Thiếu Thượng.


“Tôi và những anh em khác ai ai cũng đã biết được việc cô phải chịu đựng. Cho nên làm ơn trước khi mọi việc không thể cứu vãn hãy hiểu cho hắn, sau khi việc cha cô được giải quyết xong thì hai người hãy lập tức bỏ trốn nhau đi.”


Nghe xong những gì Lục Diễn Phong nói trong đầu Bạch Khả Châu bây giờ chỉ muốn bỏ chạy ra khỏi đây thật nhanh để đến bên cạnh Âu Thiếu Thượng, muốn sà vào lòng hắn, muốn nói với hắn rằng cô đã hiểu ra mọi chuyện, cô sẽ không trách hắn nữa...


“Đề nghị anh tránh xa vợ tôi ra.”


Hàn Nhất Vĩ gấp gáp từ phía sau hai người đi tới, anh nắm lấy bắp tay cô kéo ra sau lưng mình, lạnh lùng đối chất với Lục Diễn Phong “Biến đi!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK