“Chu choa, xem ra cũng có lúc cậu chịu buông xuôi, chấp nhận bại trận đó nghe. Lại còn bại trước miệng của một cô gái xinh đẹp nữa chứ.”
Vu Khiết Thiên bất thình lình hiện thân, bật tính năng chuyên nghiệp dễ dàng đứng dựa lưng vào tường một góc 45 độ. Đang ra sức chọc ghẹo Âu Thiếu Thượng bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạ theo bản thân ngay lập tức ngoảnh đầu ra phía sau. Hai người bốn mắt nhìn nhau liền khiến cho Bạch Khả Châu mắt chữ a mồm chữ o.
Cái dáng đứng 45 độ khó có ai thực hiện được vậy mà người đàn ông hiện diện trước mặt cô lại dẻo dai đứng một cách trót lọt. Nhìn thôi cũng cảm thấy đau cột sống giùm.
Anh thân thiện nhe răng ra cười, đưa hai ngón tay lên chào cô. Bạch Khả Châu bất giác cũng đưa hai ngón tay lên chào anh nhưng nụ cười trên môi lại là một nụ cười gượng gạo.
“Vô không gõ cửa mà bất lịch sự đấy có biết không?” - Âu Thiếu Thượng dùng ánh mắt hình viên đạn liếc xéo Vu Khiết Thiên một cái, sau đó tự nhiên tuôn ra một câu nói gây sát thương cực khủng khiếp đến Vu Khiết Thiên “Đồ bất lịch sự.”
Vu Khiết Thiên cứng họng, phẫn nộ đến mặt đen như cái đít nồi “Nè, có phải cậu muốn gây sự phải không? Có giỏi thì nhào vô tôi với cậu chơi tay đôi nè.”
“Đồ trẻ trâu, cậu nghĩ rằng cậu sẽ có cửa thắng được tôi à?” - Âu Thiếu Thượng thản nhiên “tặng” cho anh thêm một câu nữa mà chẳng thèm bận tâm đến cảm xúc dữ dội như núi lửa phun trào của anh.
“Mày chết mày rồi!!” - Anh không chần chừ liền lao thẳng vào Âu Thiếu Thượng, vung tay lên cao, một mạch tung một nấm đấm thép vào mặt hắn.
“Hai người bình tĩnh lại đi.”
Bạch Khả Châu anh dũng xông ra ngăn cản Vu Khiết Thiên. Được một cô gái trẻ đích thân đứng ra can ngăn vô tình làm cho trái tim anh dao động. Anh hạ tầm mắt nhìn xuống, đôi mắt màu xanh lấp lánh của Bạch Khả Châu như chứa cả đại dương rộng lớn ngoài kia một phát đánh úp vào trái tim yếu đuối.
Người đàn ông ngồi trên sofa đằng kia liếc sơ qua cũng biết Vu Khiết Thiên đã vô tình phải lòng Bạch Khả Châu. Tránh việc chủ căn nhà trở thành kẻ được ăn cẩu lương miễn phí hắn liền lên tiếng phá tan bầu không khí vây quanh hai con người kia.
“Cậu tới đây có chuyện gì vậy? Nói lẹ lên.”
Bạch Khả Châu thành công thoát khỏi vòng vây mê hoặc của Vu Khiết Thiên. Cô lùi ra sau vài bước, có hơi lúng túng khi vừa nãy đứng quá gần anh. Biết hai người sắp nói chuyện cô nhận thấy bản thân ngay lúc này không nên ở lại làm phiền, vả lại tiếp tục ở đây cũng không phải là một phương án hay cho lắm nên Bạch Khả Châu mau chóng rút lui.
“V...Vậ...Vậy hai người cứ nói chuyện thoải mái đi. Tôi đi ra ngoài tránh làm phiền.”
“Vậy cảm phiền cô rót cho tên này một ly nước đá được không? Cậu ta không uống trà được.”
Cô chỉ vừa mới chạm tay vào tay nắm cửa thì hắn đã lanh lẹ nhờ vả. Bạch Khả Châu gật đầu đồng ý, sau đó đi vào nhà bếp rót cho Vu Khiết Thiên một ly nước đá như lời Âu Thiếu Thượng nói. Rót nước đá vào ly xong Bạch Khả Châu nhanh nhẹn trở lại phòng khi nãy đưa nước.
Cửa phòng chỉ được khép hờ cô định đẩy cửa bước vào nhưng những lời nói từ bên trong phòng truyền vào tai giữa chừng làm cho Bạch Khả Châu ngơ ngác.
“Cậu định giữ cô ta tới bao giờ?” - Vu Khiết Thiên vắt chéo chân, hỏi Âu Thiến Thượng một câu mà anh tò mò mong có được lời giải đáp nhất.
“Giữ bao lâu thì tuỳ tôi. Không phải việc cậu có thể quản.” - Hắn nghiêm giọng đáp. Cứ hết người này đến người khác hỏi về việc hắn sẽ giữ cô bên cạnh bao lâu làm cho hắn cảm thấy không được thoải mái.
“Tôi cũng nể cậu thật đó. Ít có ai lại chấp nhận giữ con gái của kẻ đã giết anh trai mình lâu như cậu đâu.” - Vu Khiết Thiên thẳng thắn nói ra điều bản thân nghĩ, nào biết được anh đã vô tình chạm vào vết đau trong lòng Âu Thiếu Thượng.
“Nể tình chúng ta quen biết nhiều năm tôi không để bụng lần này nhưng tốt nhất cậu nên quản cái miệng của cậu cho tốt vào. Coi chừng cái miệng hại cái thân!!!” - Cả cơ thể Âu Thiếu Thượng tỏa ra một luồn sát khí bứt chết người. Lời hắn vừa nói không đơn giản chỉ là một câu nói đùa, một khi anh dám nói tới việc năm xưa nữa hắn sẽ không khách khí mà tổn hại đến anh.
Vu Khiết Thiên chưa từng biết sợ ai là gì, cho dù người đó có là Âu Thiếu Thượng đi chăng nữa.
“Cái miệng của tôi chẳng bao giờ nói sai. Năm xưa, Bạch Tước thẳng tay cho người giết chết Âu Thuần Dương. Bây giờ, cậu lại giúp đỡ con gái của lão ta?!!!”
Âu Thiếu Thượng hít thở từng hơi nặng nề, hắn không muốn bàn về chuyện này nhưng hắn không có tư cách cấm đoán những lời Vu Khiết Thiên muốn nói. Vì ngay cả bản thân hắn cũng đang tự hỏi vì sao lại ra tay cứu con gái của kẻ ác độc, tàn nhẫn giết anh trai hắn.
“Ha, Thiếu Thượng tôi không biết hiện tại cậu đang suy nghĩ gì trong đầu nhưng cả Âu gia và cả anh em chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận việc cậu giúp đỡ cô ta một lần nào nữa!”
*Choảng!!!*
Âm thanh thủy tinh vỡ từ bên ngoài cửa truyền vào phòng, sau đó là tiếng bước chân chạy dồn dập lên trên lầu. Hai người đàn ông ngồi trong phòng không một động thái bất ngờ trước âm thanh vừa rồi, dường như đã biết trước việc cô sẽ nghe thấy hết cuộc nói chuyện vừa rồi.
“Đây là chuyện của cậu, tự mình giải quyết đi.”
Vu Khiết Thiên thở dài não nề, một hơi uống hết tách trà đã nguội ngắt ở trên bàn. Anh xoay lưng, rời khỏi vùng biển Cankla Miz. Nói đúng hơn Vu Khiết Thiên không muốn bản thân chung một bầu không khí với con gái của kẻ thù.
Sau khi Vu Khiết Thiên ra về Âu Thiếu Thượng vẫn trầm mặc ngồi tại vị trí cũ, không hề xi nhê một bước đặt chân ra khỏi phòng. Đôi mắt hắn lại chứa đựng nhiều tầng cảm xúc khác nhau, thay phiên cáu xé suy nghĩ của hắn.
Hình ảnh ngày hôm qua Bạch Khả Châu khóc thương xin lỗi, hình ảnh cô đón nhận cái ôm của hắn vùi vào lòng hắn mà khóc cứ lần lượt xuất hiện trong đầu.
Giờ phút này, hắn không biết nên làm gì mới gọi là đúng, mới gọi là hợp tình hợp lý.