• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dẫn dắt buổi lễ thời gian đang giới thiệu về buổi ra mắt bộ sưu tập mới. Đây chính là bộ sưu tập đầu tay của nhà thiết kế Rachel. Ánh đèn bắt đầu tập trung hết vào sân khấu, khán giả bên dưới cũng bắt đầu im lặng chú ý. những cô người mẫu mặc trên người những bộ trang phục lộng lẫy nhưng lại thanh thoát trông vô cùng thoải mái. Thần thái cùng dáng đi đều thể hiện hết giá trị, ý nghĩa mà nhà nhà thiết kế muốn gửi gắm đến

Phía hàng ghế đầu Bạch Tử Ngôn ôm lấy Tiểu Hành nhỏ trong vòng tay, ánh mắt không mấy hứng thú lắm chỉ lướt nhẹ qua nhưng dần dần anh lại cảm thấy những bộ trang phục này lại mang một nét gì đó rất khác biệt rất riêng, không quá cầu kì, phức tạp mà còn tinh tế thanh tao tạo cho mắt người xem không chút rối loạn. Hơi hướng về phía sân khấu, ánh đèn le lói trắng sáng bắt đầu tập trung lại một chỗ sau đó một người con gái mang bộ váy cuối cùng cũng như đẹp nhất trong bộ sưu tập bắt đầu bước ra, mọi sự chú ý cùng kinh ngạc của nhiều người xung quanh đều đổ dồn về vị trí ấy. Cô gái này quả thật như một nàng tiên đi lạc dưới trần, bộ váy suông dài đuôi cá ôm trọn vòng eo thanh mảnh cùng đường cong quyến rũ. Gương mặt đều toát lên sự ủy mị tao nhã mà thuần khiết trong sáng vô cùng!

Không khí như ngưng lại nơi đáy mắt Bạch Tử Ngôn, cả thế giới chợt tối sầm xuống chỉ còn lại ánh sáng chiếu gọi lên khuôn mặt người con gái ấy! Tử Ái? Tim anh chợt quặn đau một lúc, hô hấp dần khó khăn hơn! Người đang ở trên sàn diễn ấy chính là cô! Nhưng tại sao?

Gương mặt lạnh như băng không chút phản ứng đăm đăm nhìn lên phía trước, 5 năm trước cô đột nhiên mất tích khiến anh gần như điên loạn, anh dùng đủ mọi cách để tìm cô để rồi biết được lần cuối cùng nơi cô đến lại là chỗ của Vu Dịch, lòng anh như chết lặng đi sau đó không còn thấy bóng dáng cô nữa! Sao cô lại đối xử với anh như vậy? Bỏ trốn cùng người đàn ông khác còn không màng đến đứa con ruột của mình! Tất cả mọi người xung quanh đều nói rằng cô vẫn còn yêu Vu Dịch nên chạy đến bên cạnh hắn ta! Nhưng chính cô là người đã chấp nhận lời cầu hôn của anh kia mà? Vậy lí do gì mà cô lại mất đi tăm hơi suốt 5 năm để giờ đây anh lại thấy cô ở nơi này?

Tia mắt hiện rõ sự u ám cùng nỗi hận, anh thật sự không tin vào mắt mình! Vết thương lại một lần nữa được đâm sâu, suốt khoảng thời gian qua không có cô tựa như là một sự tra tấn kinh khủng nhất đối với anh, lúc nào cũng là hình bóng của cô! Anh hận...Hai bàn tay không biết đã nắm chặt lại từ lúc nào đến mức gân xanh nỗi lên dùng đôi mắt hình dao găm chỉ thẳng vào người con gái ở trên

Diệp Tử Ái trong lòng hồi hộp và tràn đầy lo lắng bước chân thật vững vàng đi trên sàn diễn cô hít một hơi thật sâu nhìn xuống phía khán giả cùng nhà đánh giá nở nụ cười kinh diễm như hoa nở dưới ánh nắng mặt trời, tia chớp tắt của đèn chụp cùng máy ảnh có chút làm cô thấy mất phương hướng hơi bối rối né tránh đi nhưng lúc này lại vô tình nhìn vào đôi mắt của một người đàn ông xa lạ, anh ta trông rất lạnh lùng lại chẳng hề có ý cười còn tỏa ra luồng khí lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô như muốn ăn tươi nuốt sống! Diệp Tử Ái không hiểu là ý nghĩa của đôi mắt đó là gì nhưng gương mặt của anh có vẻ như rất quen...cô không nhớ rõ!


"A...cô xinh đẹp kìa" Tiểu Hành chợt kêu lên

Bạch Tử Ngôn nhìn xuống đứa nhỏ trong lòng đầy khó hiểu?

"Con vừa nói gì?"

"Là cô xinh đẹp lúc nãy đã giúp con đó ba"

Một câu nói hồn nhiên của Tiểu Hành càng khiến lòng anh chợt nặng nề hơn, cô gặp nó rồi sao?

Diêp Tử Ái đầu bắt đầu cảm thấy đau như ngàn mũi kim châm vào đại não, tại sao khi nhìn người đàn ông đó thì trong lòng liền đau đớn như vậy? Cánh nhà báo cùng phóng viên vẫn tiếp tục chụp ảnh liên tục, quay lại hiện thực cô cố gắng trấn an bản thân liền tập trung về phía trước gượng gạo cười tươi.

"Và tôi xin trân trọng giới thiệu nhà thiết kế xinh đẹp đại tài của chúng ra cô Rachel"

Rachel? Mi tâm chau lại một điểm sau đó giãn ra cười khẩy...

Người dẫn chương trình đến bên cạnh trên tay còn cầm bó hoa xinh đẹp tặng cho Diệp Tử Ái, đón lấy bó hoa hồng đỏ rực cô cúi đầu nhẹ nhàng chào mọi người sau đó cất giọng nói

"Cảm ơn tất cả mọi người đã dành một chút thời gian quý báu của mình để đến xem bộ sưu tập của tôi, đây là công sức, kinh nghiệm và cả sự cố gắng rất lâu trong nhiều năm qua để có thể mang đến cho quý vị đây chiêm ngưỡng những bộ cánh đẹp nhất! Tôi chân thành cảm ơn một lần nữa..."

Tiếng vỗ tay vang vọng khắp phòng chỉ riêng một nơi nhỏ đang u uất một nỗi lạnh lẽo không hề phản ứng theo chỉ nhàn nhã ngắm nhìn cô!

Cuối cùng thì buổi trình diễn cũng kết thúc cô mệt mỏi vào phòng thay đồ, nhìn lên chiếc gương sáng đèn không hiểu sao gương mặt người đàn ông đó lại hiện ra! Tại sao anh ta lại nhìn cô với ánh mắt như vậy? Cô đã từng gặp anh ta rồi sao? Trong đầu chợt đau nhói cô ôm chặt lấy hai bên tai cúi người xuống cắn răng chịu đựng cơn đau nhức.

Không! Mỗi khi nhớ đến gương mặt đó là cô bắt đầu tái phát bệnh của mình, mồ hôi trên trán cũng lấm tấm không ít, sau một lúc trấn tỉnh lại cô mới nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, trong gương lúc này không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô còn có thêm một người khác đang đứng ở phía cửa! Từ góc độ này rất dễ dàng quan sát hết cả căn phòng

Diệp Tử Ái hốt hoảng ngồi bật dậy quay ra sau lưng

"Anh là ai? Sao lại vào được đây!"

Dáng người cao lớn lại thư thái không chút muốn trả lời cô chỉ chậm rãi tiến lại gần. Người đàn ông này chính là người khi nãy đã nhìn cô một cách kì lạ, tại sao anh ta lại ở đây?

Bạch Tử Ngôn đứng trước mặt cô, dường như anh đang ngắm thật kĩ gương mặt này, rõ ràng đường nét cùng thần thái đều là của Diệp Tử Ái! Lồng ngực chợt căng cứng lại, có chút kinh ngạc xen lẫn ý cười nhỏ nhưng đã bị anh thu lại ngay lập tức

"Cô Rachel?"

"Phải! Là tôi..."

Một câu nói như bóp nát trái tim anh, cô không nhận ra anh là ai sao? Người đang đứng sừng sững trước mặt cô đây mà cô lại không hề biết? Không lẽ cô thật sự đã quên mất anh? Lửa hận bùng phát qua tia mắt lạnh lẽo

"Diệp Tử Ái ngay cả tôi mà em cũng không nhận ra sao?"

Hả? Tại sao anh ta lại biết tên tiếng trung của cô? Đôi mắt to tròn lấp lánh phản chiếu gương mặt anh đầy vẻ kinh ngạc, giọng không hề ổn định

"Anh là ai? Sao lại biết tên tiếng trung của tôi?"

Cái gì? Cô đang đùa anh sao? Mi tâm chau lại nhăn nhúm tại một điểm, nhìn cô không hề chớp mắt, Diệp Tử Ái đang đứng trước mặt anh đây giờ không chút nhận ra anh? Bắt đầu gương mặt hiện lên sự nghi hoặc mờ ám

"Em lại định giở trò mất trí nhớ với tôi đấy à? Đừng nói là em đã quên mất tôi là ai?"

Chuyện gì đang diễn ra? Anh ta lại biết cô mất trí nhớ? Thật sự là cô không hề nhớ ra người đàn ông này là ai! Bước chân liền lùi về phía sau cảnh giác

"Tôi thật sự không quen biết anh!"

"Diệp Tử Ái...đến giờ phút này rồi mà em còn định lừa gạt tôi đến bao giờ hả?" Sự tức giận kìm nén rất lâu nay đã bùng phát anh hung hăng nắm lấy cổ tay cô rồi trực tiếp đẩy ra tới bàn trang điểm. Cơ thể mỏng manh bị bao vây lấy, sau lưng đụng trúng vào mặt bàn liền dâng lên cảm giác đau, cả người cũng ngã về phía sau né tránh anh

"Anh làm cái gì vậy? Tôi...tôi thật sự là không quen biết anh mà?"

Hừ! Bỏ rơi anh và Tiểu Hành đi mất biệt 5 năm giờ đây khi gặp lại anh thì cô lại phủi băng mất mối quan hệ trước đây! Thật sự khiến người ta căm ghét

Sự bạo dạng cùng hành động của anh khiến Diệp Tử Ái hoảng sợ cố gắng đẩy anh ta ra nhưng không thể nào thoát ra được

"Em diễn kịch cũng giỏi thật đấy! Bỏ trốn theo hắn ta sang tận đây rồi khi nhìn thấy tôi lại thay đổi sắc mặt như vậy! Có phải em sống rất hạnh phúc rồi nên không thèm nhớ về quá khứ quên hết tất thảy mọi chuyện? Diệp Tử Ái tôi thật phải nể phục em...có thể vứt bỏ hết mọi thứ bắt đầu lại một cuộc sống mới! Em xem tôi là cái gì?" Giọng nói lạnh lẽo như dao găm cắt vào tim cô, câu cuối cùng anh không thể nào nhẫn nhịn được mà gào lên

Diệp Tử Ái lắc đầu mạnh mẽ, cô thật sự không hiểu người đàn ông này đang nói cái gì! Tại sao lại nói mấy lời cay nghiến sắc nhọn như vậy?

"Anh nhận nhầm người rồi...tôi không biết anh" Dùng hết sức lực của mình để đẩy anh ta ra sau đó đầy sự khó hiểu cùng bực tức "Tôi không biết là anh vào đây bằng cách nào nhưng đây là khu vực dành riêng cho nội bộ, nếu như anh là khán giả đến xem hoặc phóng viên thì mong anh ra ngoài...nếu không tôi gọi bảo vệ đến!"


Lại còn dám đuổi anh? Cô thật đúng là gan to, giả vờ không quen biết anh rồi còn lạnh nhạt như vậy thật là muốn anh tức chết sao?


Kìm lại hơi thở nóng giận của mình, anh trở lại với gương mặt bình thản đến mức đáng sợ, từ tốn đút tay vào túi quần rồi nhìn cô


"Nếu em có thể vờ như không quen biết tôi như vậy thì cũng được thôi nhưng mà...diễn kịch thì diễn cho trót đừng để tôi phát hiện ra sơ hở nào của em! Vì giờ đây em sẽ không thoát khỏi tôi thêm một lần nào nữa đâu Diệp Tử Ái...à không! Là cô R -a-ch-e-l" Dứt câu sau đó nhìn cô lướt qua một tia cười khẩy rồi lạnh lùng quay người bước ra ngoài


Trống ngực cùng nhịp thở đã rối loạn đến mức khiến Diệp Tử Ái ngồi hẳn xuống đất. Người đàn ông này là có ý gì? Lời khi nãy đều là châm chọc cô. Nhưng cảm giác khi nhìn vào gương mặt anh ta lại quen thuộc đến lạ kì! Không lẽ trước kia cô và anh đã từng gặp nhau hay đã xảy ra vấn đề gì đó khiến anh tức giận đến tìm cô như vậy? Cơ thể vốn rã rời còn thêm mấy chuyện khó hiểu này càng khiến sức lực tiêu hao không ít!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK