"Nè...Bạch Tử Ngôn anh làm gì ở trong đó mà lâu vậy?"
Đáp lại cô vẫn không một tiếng trả lời, tâm trạng cô đột nhiên trầm xuống, cô nghi ngờ nhìn vào cánh cửa sau đó lại cố gắng nghe thật kĩ xem
"Có nghe tôi nói gì không vậy? Bạch Tử Ngôn?"
Tay cô bắt đầu không tự chủ được mà gõ lên cửa, tiếng rõ cửa vang khắp nhà sau đó là một loạt câu nói của Diệp Tử Ái
"Anh có bị làm sao không vậy? Nếu anh không trả lời là tôi xông vào đó nha! Bạch Tử Ngôn anh nghe thấy không?"
Sự kiên nhẫn cuối cùng cũng không còn Diệp Tử Ái bắt đầu nắm chốt cửa chuẩn bị tư thế mở đúng lúc này bên trong lại đồng điệu mở cửa ra, cả người Diệp Tử Ái mất đà ngã về phía trước. Đôi mắt mở to đầy bất ngờ chỉ kịp kêu lên một tiếng
"Á..."
Bạch Tử Ngôn bên trong không chịu nổi tiếng ồn của cô mới mở cửa toan định nói thì lại bị cô ngã vào người, theo phản xạ tự nhiên anh lập tức ôm lấy eo cô đỡ lấy, tầm mắt nhìn xuống cô gái nhỏ trong lòng ngực anh đầy vẻ ngạc nhiên, cô gái này cứ hết lần này đến lần khác đụng chạm vào cơ thể anh như vậy thì hỏi làm sao anh không nổi thú tính đàn ông cơ chứ?
Diệp Tử Ái tưởng như sắp bị té ra sàn nhà thì may mắn cô bám vào được thứ gì đó rắn chắc nhưng lại có chút ướt? Sau khi trấn an được bản thân rồi cô mới từ từ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy gương mặt Bạch Tử Ngôn đang nhìn chằm chằm vào cô kế tiếp đó cô di chuyển tầm mắt xuống dưới thì thấy hai tay mình đang chạm vào cơ ngực trần của anh. Cơ thể Bạch Tử Ngôn lúc này chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm màu trắng ngang hông, cả người còn đọng lại chút nước! Hình như là anh ta mới tắm xong?
Đầu cô đột nhiên bị ai đó đánh vào choang một tiếng sau đó cô hốt hoảng toan đứng thẳng dậy thì lại bị Bạch Tử Ngôn siết chặt chiếc eo nhỏ không để cô trốn đi, giọng nói ma quỷ ghé sát vào vành tai mẫn cảm của cô mà đùa nghịch
"Em nôn nóng vậy sao? Lại còn tính xông vào nữa cơ..."
Cô chỉ là nghi ngờ anh ta xảy ra chuyện gì thôi mà! lỡ như anh ta nằm trong đó thì cô biết phải làm sao? Ai biết được rằng anh lại còn tự nhiên như không ở nhà cô đi tắm?
"Tôi tưởng anh xảy ra chuyện gì nên mới tính xem thử thôi"
Vậy sao? Hai tay Bạch Tử Ngôn bắt đầu hư hỏng xúc tác dưới vòng eo nhỏ nhắn của cô làm anh cảm thấy nóng rát dần di chuyển lần mò vào trong áo của cô vuốt nhẹ tấm lưng nhẵn nhụi mềm mại. Vẻ mặt gian xảo không chút đàng hoàng tiếp tục trêu ghẹo cô
"Lo lắng cho tôi vậy sao? Hửm?"
Cả cơ thể cô bị anh làm cho căng cứng tựa như sợi dây đàn sắp đứt làm đôi, hai tay chống trước ngực anh cũng theo tự nhiên phản kháng đẩy ra
"Ai lo cho anh chứ? Mau thả tôi ra..."
Chậc chậc
"Em cũng thật là khiến người ta cảm thấy đau lòng! Rõ ràng là rất lo cho tôi còn cứng đầu không nhận...em xem như vậy có đáng bị phạt không?
Phạt? Ách...không phải chứ? Cô cũng đâu còn nhỏ nhắn gì mà phạt...Đôi mắt xinh đẹp giờ đây phản kháng giận dữ nhìn anh quát
"Phạt gì ở đây? Anh đừng có mà nói mấy lời vô lí đó nữa...À mà khoan sao anh lại tự tiện tắm ở nhà tôi như vậy? Có ý gì đây"
Bạch Tử Ngôn không có ý tức giận ngược lại còn bày bộ dạng đầy khiêu khích nói, bàn tay vẫn tiếp tục cảm thụ da thịt cô không ý định dừng lại
"Tại em khơi lửa nhưng lại không dập tắt nên tôi đành phải vô hạ hỏa chứ làm sao nữa? Không phải muốn tôi bắt em chịu trách nhiệm chứ?"
Diệp Tử Ái lúc này cũng không để ý đến bàn tay trêu ghẹo của anh ta mà chỉ tập trung vào sự tức giận, cô thật không hiểu được là anh ta có phải đang cố tình chọc cô tức điên lên không mà cứ hết lần này đến lần khác làm cô mất hết sự bình tĩnh vốn có. Từ lúc gặp anh đến giờ chưa lần nào là cô được yên ổn cả! Đúng là xúi quẩy mà. Đột nhiên phía dưới thân cô đang cảm nhận thấy một vật cứng rắn nào đó chạm vào mình cô hoảng loạn, khuôn mặt đỏ bừng ấp úng nói
"Nhưng mà anh cũng không nên chỉ quấn một chiếc khăn mà đi ra đây chứ"
Bạch Tử Ngôn cũng biết là cơ thể mình đã có phản ứng với cô nên cũng không vội nói, vẻ mặt bình thản liền không giữ cơ thể cô nữa nhẹ nhàng thả ra, miệng nhấn mạnh từng câu
"Tôi không có thói quen mặc quần áo lúc ngủ!"
Cô nhìn anh đầy vẻ khó hiểu sau đó lại thấy anh đi đến phòng ngủ của cô lúc này cô mới ngộ ra ý đồ của anh ta liền hốt hoảng chạy đến ngăn cản
"Anh không phải là sẽ ngủ ở đây luôn chứ?"
Bạch Tử Ngôn vờ đi sự ngăn cản của cô nhẹ lướt qua người cô nằm xuống chiếc giường êm ái mà bấy lâu nay chỉ thuộc về cô nói
"Đúng vậy! Em nghĩ xem trời cũng đã tối như vậy rồi...mà tôi lại để xe ở trường của em đích thân cõng em đi bộ về, giờ này buổi lễ cũng đã tàn tiệc cổng trường cũng đóng...tôi chỉ đành ngủ lại ở đây một đêm thôi"
Diệp Tử Ái nghe xong như không thể đứng vững được nữa loạng choạng lùi về sau vịn cánh cửa, một tay đỡ lấy trán. Cô bất lực thật sự!
Thấy bộ dạng này của cô Bạch Tử Ngôn thầm cười sau đó còn tự nhiên nói tiếp "Đêm nay tôi ngủ trên giường còn em nếu không ngại có thể nằm bên cạnh tôi...hoặc là ngủ ở dưới sàn"
Nằm mơ đi! Anh ta là ai mà dám đến giành giường ngủ của cô còn bắt cô ngủ ở dưới sàn? Thiên lí ở đâu cơ chứ!
Diệp Tử Ái không nhịn nổi nữa hung hăng đi đến đạp anh ta xuống dưới giường thô bạo nói "Anh mới là người ngủ ở dưới sàn...Còn nếu anh không đồng ý thì mời anh mau biến đi chỗ khác giùm tôi, tôi cảm ơn!"
Bị đạp một cái xuống đất Bạch Tử Ngôn bất mãn nhìn cô, sao một cô gái nhỏ nhắn như vậy mà lúc nào cũng mạnh bạo, không có một ý tứ gì thục nữ cả! Nhưng mà càng như vậy thì anh càng thích...haha
Nói rồi cô tiện thể mở tủ lấy chăn với gối dư còn lấy thêm bộ quần áo của em họ cô trước lúc đi Mỹ đã để quên ở đây quăng xuống đất cũng may là lúc trước nó sống ở đây nếu không cả đêm ngủ với cái tên quần không áo trống như thế này chắc cô tức chết mất! Diệp Tử Ái lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Tử Ngôn nói
"Anh mau mặc quần áo này vào tạm đi đây là quần áo của em họ tôi...còn nữa nếu anh muốn ngủ ở đây thì hãy an phận nằm ở dưới đất, còn không đồng ý nữa thì mời anh đi ra khỏi nhà tôi càng sớm càng tốt"
Để lại mọi thứ Diệp Tử Ái ngước mặt đi ra ngoài bộ dạng đầy sự chán ghét. Bạch Tử Ngôn không giận còn khẽ nhìn cô lắc đầu cười. Cô gái này quả là rất cá tính nha!
***
Tưởng đâu sau khi tắm xong anh ta sẽ đi ra khỏi nhà cô ai ngờ khi bước trở lại vào phòng đã thấy Bạch Tử Ngôn ngoan ngoãn nằm dưới đất còn gối đầu nhắm mắt ngủ ngon lành. Điều này khiến Diệp Tử Ái tức đến lộn ruột cô không nghĩ rằng mặt anh lại dày như vậy vẫn cố chấp ở đây!
Dậm dậm chân mấy cái cô thầm mắng anh sau đó lau khô tóc còn đang ướt khó chịu nằm lên giường. Cảm giác có thêm một người đàn ông ngủ chung một phòng quả thực là cô không quen, tâm trạng cực kì hồi hộp mà không hiểu sao. Vậy mà anh ta vẫn có thể ngủ được! À mà đúng rồi người như anh ta sao có cảm giác xa lạ với phụ nữ được chứ...không biết đã ăn nằm với bao nhiêu cô rồi cũng nên, nghĩ đến đây Diệp Tử Ái liền nghiến răng quay mặt sang nhìn dưới đất xem bộ dạng của anh ta thế nào ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt đang hướng lên nhìn cô làm chút xíu nữa cô giật mình ngã ra đất.
"Anh chưa ngủ sao?"
Bạch Tử Ngôn cũng muốn đi ngủ lắm nhưng mà đây là lần đầu tiên anh nằm dưới đất! Từ trước đến nay chưa bao giờ anh ngủ ở nhà của phụ nữ còn phải nằm trên sàn nhà lạnh lẽo cứng ngắt như thế này thì làm sao anh có thể ngủ nổi? Từ khi cô bước vào phòng là anh đã cảm nhận được mùi hương thơm dịu nhẹ xộc vào mũi anh lan tỏa ra từng tế bào trong cơ thể anh đã vậy mọi chuyển động của cô anh đều biết tất cả
"Tôi không ngủ được!"
Ách ách
Diệp Tử Ái ngơ ngác nhìn Bạch Tử Ngôn, vậy sao lúc nãy cô thấy anh đang nhắm mắt ngủ cơ mà? Người đàn ông này bị gì vậy?
"Sao lúc nãy tôi còn tưởng anh ngủ rồi!"
"Em thử nằm dưới đất này xem có ngủ nổi không?...Đã vậy còn có một người phụ nữ xinh đẹp thế này nằm bên cạnh sao tôi đành ngủ một mình chứ!" Bạch Tử Ngôn dùng ánh mắt xuyên thấu nhìn Diệp Tử Ái
Bộ dạng anh ta bắt đầu không đàng hoàng rồi đó nhưng mà đêm nay anh ta sẽ phải nằm dưới đất cả đêm để xem anh còn có thể bày vẻ mặt đào hoa vậy được nữa không. Đáng đời! cô nhoẻn miệng cười tươi nhìn anh không chút thương xót lại càng không để tâm đến lời nói trêu ghẹo của anh chỉ lạnh lùng đáp lại
"Thế thì chúc anh may mắn! Tôi đi ngủ đây, mặc kệ anh"
Thấy cô sắp phớt lờ mình Bạch Tử Ngôn liền ngồi bật dậy leo lên giường nằm gọn gẽ sau đó còn nhìn cô đầy vẻ khiêu khích
"Em sao có thể bỏ mặc nằm dưới đất được chứ? Đêm nay tôi sẽ ngủ ở trên đây, mặc kệ em có phản đối gì!"
Hơ Hơ
Diệp Tử Ái trừng mắt nhìn anh đầy giận dữ còn có đạo lí này nữa sao? Cô thật không thể nhịn nổi sự tùy tiện này của anh được không lẽ đó giờ anh toàn như vậy với các cô gái khác à? Quá đáng...rất quá đáng
"Anh mau cút xuống dưới cho tôi"
Bạch Tử Ngôn vờ như không nghe thấy còn định nhắm mắt an dưỡng ngủ. Ngay lập tức một liên hoàn đánh kèm theo đá của cô làm anh trở tay không kịp vội bật dậy bất mãn nói
"Em làm gì vậy? Em có thấy mình quá đáng không?"
Diệp Tử Ái dùng gối ngủ nhắm thẳng vào anh đánh không chút thương tiếc miệng không ngừng quát lớn " Anh mới là quá đáng...còn dám đòi ngủ cùng giường với tôi? Mơ đi...tên biến thái nhà anh"
Câu cuối cùng cô đạp mạnh một cái khiến Bạch Tử Ngôn ngã xuống đất lần hai!
Lần này anh cũng không thể nào tin nổi một người như anh lại bị một cô gái đá xuống đất tận hai lần? Nếu tin này truyền ra ngoài thì ai còn dám tin một Bạch Tổng cao ngạo uy quyền như anh nữa chứ? Đúng là quá mất mặt đi...nhưng mà dù sao anh cũng không có ý định đôi co với cô thấy sự phản đối như vậy sao anh có thể để mình bị đá lần 3 chứ? Đêm nay thật sự là anh phải nằm dưới sàn đất lạnh lẽo này rồi!
"Được rồi! xem như tôi thua em..."
Nói rồi Bạch Tử Ngôn ngoan ngoãn ôm chiếc gối nhỏ, một thân cao lớn lại nằm vật ra sàn một cách không tự nguyện ai nhìn vào cũng thấy thương nhưng với Diệp Tử Ái thì lại thấy rất hả dạ cô vui vẻ nằm lại trên giường rồi đắp kín chăn ngủ.
Nhưng cho dù cô cố gắng ngủ đến bao nhiêu thì lại thất bại bấy nhiêu, trong đầu cô không hiểu sao lại cứ ong ong về câu nói của Bạch Tử Ngôn hồi tối "Em biết cô ấy...bởi vì người tôi rung động chính là em". Hết quay trái rồi quay phải trằn trọc cả đêm vẫn không tài nằm nhắm mắt được!
Đang nhắm mắt ổn định lại tinh thần bắt đầu đi ngủ thì đột nhiên chiếc giường cô đang nằm lại lún xuống như có một sức nặng nào đó nằm lên ngay sau đó một bàn tay to lớn vòng qua eo cô kéo cả cơ thể cô lại tựa vào vòng ngực ấm áp, Diệp Tử Ái hoảng loạn không dám mở mắt la lên vì cô biết người ở phía sau cô là Bạch Tử Ngôn!
Trong bóng đêm tĩnh mịch một thân ảnh to lớn đang bao trùm lấy thân thể bé nhỏ mỏng manh của cô, gương mặt anh tựa vào vai cô quấn lấy mái tóc thơm ngát tham lam mà hít lấy, cả đêm anh không thể nào chợp mắt nổi lại có chút đau lưng nên liền không ngần ngại leo lên giường cô nằm bên cạnh ôm lấy cô. Chiếc giường êm ái cùng sự mềm mại của đường cong trên cơ thể cô làm anh cảm thấy rất dễ chịu. Anh thừa biết rằng cô chưa ngủ vì hơi thở của cô không đều có lúc lại nín thở! khó khăn lắm anh mới không để mình bật cười trước sự cam chịu của cô chắc là cô sợ anh sẽ làm gì đó với cô nữa nên không dám kháng cự lại. Cô gái này cũng thông minh quá chứ! Nhưng mà càng chịu đựng thì anh càng muốn nhân cơ hội này trả thù cho khi nãy cô dám đạp anh ngã đến hai lần.
Vẻ mặt tà mị ẩn hiện trong bóng đêm tựa như một ác ma đầy nguy hiểm, ghé sát vào vành tai mẫn cảm của cô Bạch Tử Ngôn không ngại liếm lát xung quanh, đôi tay thô ráp cũng không an phận bắt đầu lần mò vào trong áo ngủ của cô thỏa sức du ngoạn
Diệp Tử Ái trừng mắt lớn cô cắn răng ngăn không cho bản thân phải thét lên, cái tên biến thái này dám ngang nhiên đêm khuya chiếm tiện nghi của cô! Thật tức chết mà nếu như bây giờ cô phản kháng có phải sẽ giống như lần trước càng tăng thêm thú tính chiếm hữu của anh ta không?
Chết tiệt!
Sao cô lại ngu ngốc để sói ở trong nhà cơ chứ mà con sói này lại còn tà ác hung hăng nữa! Bây giờ Diệp Tử Ái đang rất hối hận khi để anh ta ở lại trong nhà của mình! Giờ đây đôi môi tà mị của anh bắt đầu hôn sau gáy cô gặm nhắm tựa như một con thú đang thưởng thức mồi ngon. Diệp Tử Ái ngứa ngáy cựa quậy sau đó như không còn chịu đựng được sự tấn công của anh nữa cô bất mãn toan quay sang quát
"Anh..."
Lời nói phía sau ngay lập tức bị Bạch Tử Ngôn chiếm lấy nuốt trọn trong cổ họng chỉ để lại vài tiếng ú ớ không rõ của cô
"Ưm..."
Chiếc áo ngủ sớm đã xộc xệch giờ đây còn bị anh thuận tay kéo lên phía trên để lộ làn da nhẵn nhụi trắng mịn dưới ánh đèn ngủ khung cảnh này lập tức lọt vào mắt anh, cơn thú tính trong cơ thể dần không khống chế nổi liền hung hăng hôn khắp cơ thể cô
"Bạch Tử Ngôn...dừng lại đi"
Diệp Tử Ái khó khăn lên tiếng, loại cảm giác này rất ngứa ngáy khó chịu không hiểu vì sao cơ thể cô bắt đầu phản kháng uốn éo né tránh nụ hôn của anh. Xúc cảm dưới làn da của cô càng thêm kích thích Bạch Tử Ngôn di chuyển dần lên phía trên tham lam mút lấy chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh khiêu gợi bàn tay thành thục khám phá hết trên cơ thể cô không chút thương tiếc, giọng nói thô ráp đã sớm khàn đặc vì nhuốm màu dục vọng khó khăn nói
"Tử Ái...Tôi cần em! Hãy để em thuộc về tôi đêm nay được không?"
Đầu Diệp Tử Ái lúc này như đang ở chín tầng mây loại chuyện như thế này cô chưa từng trải qua càng không có kinh nghiệm chỉ bất lực vũng vẫy đẩy anh ra. Nhưng sức lực của cô thì làm sao mà chống lại được thân hình cao lớn đang đè áp lên cô cơ chứ!
"Anh đừng có làm bậy...Mau buông tôi ra đi...xin anh đó Bạch Tử Ngôn "
Lời nói đầy tuyệt vọng như cố gắng đánh thức bản thân của Bạch Tử Ngôn nhưng lần này anh đã đi quá xa rồi không thể nào dừng lại được! Ngay cả bản thân anh lúc này cũng không thể nào ngăn được mình chiếm lấy cô.
Cơ thể tuyệt đẹp ẩn hiển dưới bóng tối Bạch Tử Ngôn cuốn lấy đôi môi căng mọng của cô thỏa sức trêu đùa, chẳng mấy chốc chiếc áo ngủ cũng bị anh cởi ra quăng xuống đất không chút thương tiếc. Chiếc áo lót màu đen viền ren đầy quyến rũ đập ngay vào mắt anh nó đang bao trùm lấy hai đôi đồi bồng cao ngút tuyệt đẹp. Diệp Tử Ái như không còn thứ gì che đậy liền kêu lên một tiếng
"Á..."
Hai tay theo phản xạ che chắn trước ngực "Sao anh lại vô sỉ như vậy? Anh có biết là anh đang làm gì không?"
Bạch Tử Ngôn hung hăng bắt lấy tay cô cố định trên đầu, gương mặt cường ngạo lạnh lẽo cúi sát xuống gần môi cô lướt nhẹ như không
"Tôi biết là bây giờ em đang rất tức giận nhưng em yên tâm đi một lát nữa thôi em sẽ cảm thấy thích cảm giác này"
"Hạ lưu" Diệp Tử Ái cắn răng tức giận nhìn anh mắng một tiếng
Bạch Tử Ngôn không giận còn cười bàn tay trêu đùa vuốt nhẹ thân thể tuyệt mỹ của cô "Để tôi cho em biết như thế nào là hạ lưu"
Nói rồi anh hung hăng chiếm lấy môi cô ra sức mút lấy, đôi môi anh đào bị anh làm cho đau rát cô cố gắng cắn chặt răng để anh không thể nào chen vào miệng cô được nhưng làm sao anh không biết ý đồ của cô được chỉ một vài động tác dưới tay đã khiến cô trừng mắt thét lên ngay lập khi cô mở miệng anh đã ngang ngược len lỏi vào cảm thụ vị ngọt ngào của cô
"Ưm...Đáng chết!..Ưm"
Diệp Tử Ái bất lực phản kháng trong vô vọng, đôi mắt long lanh nhìn vào không trung lúc này ở khóe mắt dâng lên một tầng sương mỏng sau đó là một giọt nước xinh đẹp rơi xuống
Bạch Tử Ngôn đột nhiên ngẩn người anh nhìn vào người con gái nằm bất động dưới thân không chút phản ứng, đáy lòng đột nhiên trùng xuống. Cô lại khóc sao? Lần trước cô cũng đã khóc khi anh sắp cưỡng ép cô và đến lần này cũng vậy! Anh thật sự rất khó chịu sao cô phải khóc chứ? Thuộc về anh cô chán ghét như vậy sao? Ngay khi anh sắp có được cô thì cô lại không chút biểu cảm thờ ơ nhìn anh! Cảm giác này còn khó chịu hơn gấp bội lần.
Bạch Tử Ngôn chần chừ giơ tay lên lau đi giọt nước mắt của cô, anh không còn hung hăng vồ lấy cô như trước nữa mà một lần nữa lại nhẹ nhàng cẩn thận
"Tôi xin lỗi!...Em đừng khóc, nhìn bộ dạng này của em tôi thật sự không cam lòng"
Diệp Tử Ái trách móc đánh vào ngực anh trút hết sự bực tức lúc nãy "Tại sao anh cứ phải ép buộc tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai với anh sao? Tại sao hết lần này đến lần khác đều làm tôi rơi nước mắt chứ?"