Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, cuộn mình ở trong chăn, rầu rĩ trả lời: “Không được, tôi phải nghỉ ngơi, anh đi sớm về sớm.”

Doãn Tư Thần nghe câu trả lời như vậy, trong mắt anh hiện lên sự thất vọng, bất quá lập tức đáp lại: “Được rồi, cô đi ngủ sớm một chút.”

Nói xong Doãn Tư Thần xoay người ra khỏi phòng. Cố Hề Hề nhìn thấy anh đã rời đi nhưng lại không ngủ được, nhịn không được bò dậy, chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa lúc thấy tiểu A lái xe chở Doãn Tư Thần rời đi.

“Muộn như vậy mà còn ăn mặc lòe loẹt..” Cố Hề Hề nhịn không được lẩm bẩm: “Nói cái gì mà mang tôi đi cùng, chỉ là khách khí đúng không? Cố Hề Hề, mày đang nghĩ gì vậy? Doãn Tư Thần và mày chỉ là vợ chồng hợp đồng mà thôi, anh ta muốn gặp ai, ra ngoài lúc nào thì liên quan gì đến mày.”

Cố Hề Hề càng nghĩ như vậy càng rầu rĩ hơn. Leo lên giường, lăn qua lăn lại rất lâu mới ngủ được.

Tuy trước lúc ngủ có hờn dỗi nhưng nửa đêm ngủ say thì cái gối ấm lớn lại quay trở lại.

À, thím trương, bà thật tốt! Có phải bà biết đêm nay tôi cảm thấy lạnh cho nên mang gối ấm lớn đến đây đúng không?

Buổi sáng rời giường, Cố Hề Hề vừa xuống lầu liền nghe thấy tiếng Tiểu A nói với thím Trương: “Thím Trương, đây là Hải Dương Chi Tâm, tối qua Tổng giám đốc đột nhiên gọi cho tôi bảo tôi đến đón cậu ấy. Nói là có buổi đấu giá quan trọng, bộ Hải Dương Chi Tâm này giá ba trăm ngàn đô đấy!”

Vẻ mặt thím Trương đầy ý cười: “Thì ra là vì thiếu phu nhân!”

Cả người Cố Hề Hề dán lên bức tường, cô không cố ý nghe trộm bọn họ nói chuyện. Thì ra tối qua anh ta đi hội đấu giá mua Hải Dương Chi Tâm, mà không phải đi gặp người nào đó..

Trong lòng Cố Hề Hề không hiểu sao lại cảm thấy ngọt ngào.

Nháy mắt đã đến chủ nhật rồi. Hôm nay là ngày đón Chủ tịch Hàn quốc và phu nhân đến.

Sáng sớm trong nhà tất bật như gà bay chó sủa. À thật ra chỉ có một mình Cố Hề Hề giống như gà bay chó sủa thôi, những người khác đâu vào đấy làm việc của mình.

“Thiếu phu nhân, đừng gấp, từ từ ăn thôi, vẫn còn kịp giờ mà.” Thím Trương vừa bưng cốc sữa nóng qua vừa tranh thủ khuyên Cố Hề Hề đang ăn sáng.

“Ôi, quá phiền toái, có thể không làm móng được không?” Cố Hề Hề không nhịn được oán giận, Doãn Tư Thần không nói sớm hôm nay sẽ đi nghênh đón, mình còn tưởng là ngày mai.

“Không được đâu thiếu phu nhân, móng tay và trang sức phải đồng bộ.” Người làm móng khẩn trương nói: “Trang sức đẹp như vậy tôi chưa bao giờ thấy, thiếu phu nhân thật có phúc khí!”

Cố Hề Hề muốn thổ huyết. Nếu cô sớm biết Doãn Tư Thần mua cho cô bộ Hải Dương Chi Tâm cần làm cả móng tay để đồng bộ thì nói gì cô cũng không chọn nó.

Hơn nữa không phải chỉ ở thành phố N đón chủ tịch và phu nhân thôi sao?

Sao lại đến thành phố S nghênh đón? Thành phố N cũng có sân bay mà?

Nếu không phải vì cần đến thành phố S, mình cũng không cần khẩn trương như vậy. Từ thành phố N đến thành phố S lái xe còn mất 3 giờ!

Doãn Tư Thần đi xuống lầu liền nhìn thấy hình ảnh tất bật gà bay chó sủa như vậy.

Chuyên viên đang làm tóc cho Cố Hề Hề, người làm móng quỳ dưới đất làm móng cho Cố Hề Hề, thím Trương thì đang chuẩn bị đồ ăn cho cô. Một đám người vội vã xoay quanh Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề nghe thấy tiếng bước chân của Doãn Tư Thần từ đằng sau, lập tức lắc lắc bàn tay phải: “Sắp xong rồi, chờ tôi một chút!”

Doãn Tư Thần nhướn mày: “Không kịp rồi, vừa ngồi trên xe vừa làm.”

Doãn thiếu gia ra lệnh một tiếng, cả đám người kéo nhau rời đi. Cố Hề Hề bị kéo lên trên chiếc xe Hummer dài, không đợi phục hồi tinh thần đám người kia đã kéo tới, tiếp tục phục vụ cho cô.

Aaaa, Cố Hề Hề rất muốn hét lên, chỉ đi đón khách thôi mà, khoa trương đến mức này sao? Nhìn bộ dạng hiện tại của cô mà xem, bộ trang sức Hải Dương Chi Tâm giá ba trăm ngàn đô, giá trị đồng bộ cũng đến một trăm vạn, chỉ tính đôi giày dành cho phụ nữ có thai dưới chân cô tất cả đều là hàng thủ công may tỉ mỉ từng chút, một giá cũng đến mấy chục vạn rồi.

Cố Hề Hề cảm thấy không còn là chính mình nữa rồi.

“Doãn Tư Thần, tôi có thể không cần chuẩn bị như thế này không?” Cố Hề Hề bất đắc dĩ nhìn Doãn Tư Thần: “Tôi không quen.”

Doãn Tư Thần ngồi phía đối diện vẫn đang cúi đầu xem báo cáo: “Ăn mặc quá tùy tiện, em cảm thấy đó là tôn trọng chủ tịch và phu nhân sao?”

“Nhưng mà.. tôi thật sự không quen.” Cố Hề Hề dùng ánh mắt đáng thương nhìn Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần ngẩng đầu liền thấy ánh mắt cô ngập nước nhìn anh, biểu tình cực kì giống con chuột đồng nhỏ.

Hai mắt Doãn Tư Thần híp lại, đôi môi nhếch lên. Mấy cô gái đang sửa soạn cho Cố Hề Hề bị nụ cười của Doãn Tư Thần làm cho ngừng lại, không hẹn mà cùng dừng lại việc trong tay.

Doãn Tư Thần vốn thuộc kiểu không cười đã tuấn tú, cười càng đẹp trai hơn. Nụ cười nhẹ của anh làm cho mấy cô gái này kinh diễm, trái tim đập thình thịch.

Doãn Tư Thần nhìn thấy ánh mắt của mấy cô gái này nhìn mình, nháy mắt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Xuống xe.”

Mấy người phụ nữ kia giống như đang ở mùa xuân tháng ba nháy mắt rơi vào mùa đông khắc nghiệt, đồng loạt rùng mình, nhao nhao cúi đầu xuống. Xe dừng lại, cửa xe mở ra, mấy người phụ nữ kia đều phải xuống xe.

Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần cho phép mình không cần trang phục lộng lẫy, thở phào nhẹ nhõm, định cởi bộ Hải Dương Chi Tâm xuống, nghĩ nghĩ vì bộ trang sức này quá đẹp, thôi, giữ lại cái vòng cổ vậy.

Doãn Tư Thần để máy tính trên tay xuống, nhìn Cố Hề Hề gỡ xuống bộ Hải Dương Chi Tâm khiến bao cô gái nằm mộng cũng muốn có được, sau đó lại nhìn thấy cô buông xõa tóc, tự lấy tay làm lược tết tóc.

Nhìn cô như thế, tuy ít đi một chút vẻ trang trọng nhưng lại xinh đẹp hơn mấy phần.

Cố Hề Hề thấy trong đống trang sức có một cặp đồng hồ hiệu Vacheron Constantin, đây là đồng hồ tình nhân. Cô cảm thấy đồng hồ này rất hợp với bộ quần áo hôm nay của mình, nhưng một mình cô làm sao có thể đeo vào chiếc đồng hồ này.

Khi cô đang suy nghĩ với chiếc đồng hồ thì nghe thấy giọng nói của Doãn Tư Thần vang lên trên đỉnh đầu: “Đưa cổ tay cho tôi.”

Cố Hề Hề sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Doãn Tư Thần đang rất gần trước mắt mình.

Anh.. anh muốn làm gì? Vì sao anh đột nhiên đến gần?

Không đợi Cố Hề Hề phản ứng lại, Doãn Tư Thần đã chủ động kéo cổ tay cô, đeo đồng hồ vào cho cô.

À, thì ra là muốn đeo đồng hồ cho cô.

Một giây sau, Doãn Tư Thần lập tức cởi đồng hồ trên tay anh ra, không thèm liếc nhìn mà tiện tay vứt đi, lại đưa cổ tay đến trước mặt Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Doãn Tư Thần, đây là ý gì?

Ánh mắt Doãn Tư Thần nhẹ nhàng đảo qua chiếc đồng hồ nam cùng cặp với đồng hồ Cố Hề Hề đang đeo, sau đó nhíu mày nhìn cô.

Muốn đeo đồng hồ đôi với cô sao? Cũng phải, hôm nay cô cùng anh đóng vai vợ chồng son ân ái, đeo đồng hồ đôi là bình thường.

Rốt cuộc Cố Hề Hề cũng phản ứng lại, nhanh chóng cầm đồng hồ lên, vụng về đeo cho anh. Cổ tay của anh lớn hơn cổ tay cô nhiều, Cố Hề Hề luống cuống chân tay, ngón tay vô ý chạm vào cổ tay anh.

Doãn Tư Thần híp mắt, nhìn xuống ngón tay xinh xắn trắng mịn của Cố Hề Hề.

Rõ ràng là một cô gái ngốc nghếch, nhưng mà anh không hề có một chút gì là không vui.. Nếu bình thường bên cạnh anh là một người ngốc như vậy, nói không chừng sớm đã bị ăn mắng chửi rất nhiều rồi.

Doãn Tư Thần tùy ý để Cố Hề Hề đeo đồng hồ cho anh, sau đó kéo cổ tay Cố Hề Hề, cùng cổ tay của anh song song một chỗ.

Ừ, nhìn không tệ.

Cố Hề Hề hơi quẫn bách, hôm nay Doãn Tư Thần diễn xuất hơi sớm, nhưng mình lại không thấy cảm giác thâm tình, không cách nào sắm vai đang yêu.

Đột nhiên Doãn Tư Thần vươn tay, tách tách chụp cảnh hai người mang đồng hồ đôi.

“Từ giờ trở đi chúng ta phải sắm vai vợ chồng ân ái. Nhớ, không được phá hỏng.” Doãn Tư Thần thấy vẻ mờ mịt của Cố Hề Hề, lập tức nhắc nhở: “Đây là hợp đồng mấy trăm triệu, làm hỏng nó em nên biết hậu quả!”

Nghe Doãn Tư Thần nói vậy, trong lòng Cố Hề Hề hiện lên sự thất vọng.

Có gì mà thất vọng chứ? Rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì vậy? Đang diễn thôi mà!

Doãn Tư Thần kết hôn với mày một là vì đứa bé, hai là vì bản hợp đồng này.

Cố Hề Hề cười cười, nụ cười có biết bao miễn cưỡng. Đúng vậy, mấy ngày nay đối tốt với cô bất quá cũng chỉ vì đứa bé, bất quá để cô phối hợp cho tốt, diễn thật tốt vai này.

Doãn Tư Thần, anh yên tâm, tôi sẽ không làm hỏng buổi ký hợp đồng của anh.

Doãn Tư Thần chụp hình không chút nghĩ ngợi đã tải lên blog cá nhân của anh.

Trong nháy mắt blog của anh muốn long trời lở đất. Trời ạ, đường đường là người thừa kế tập đoàn tài chính Doãn Thị Doãn Tư Thần, lần đầu tiên lên blog cá nhân khoe ân ái.

Vô số fan và truyền thông đều đang suy đoán, người cùng mang đồng hồ tình nhân với Doãn Tư Thần là ai.

Doãn Tư Thần đại khái cũng không nghĩ tới, chỉ hưng phấn tiện tay tải lên blog vậy mà có thể trong vòng một tiếng câu đến triệu lượt xem.

Rốt cuộc cũng đến điểm hẹn ở thành phố S. Ngay lúc xuống xe, suýt chút nữa Cố Hề Hề bị choáng ngợp.

Trước mặt là tòa cao ốc 88 tầng cao vút tầng mây, dòng chữ cực lớn dưới ánh mặt trời phát sáng: Tập đoàn tài chính Doãn thị.

Cố Hề Hề nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn, cổ sắp phát mệt giống như không thể nhìn thấy tầng cao nhất ở nơi nào.

Quản gia Doãn gia đứng dưới lầu rất lâu, nhìn thấy Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề tới, lập tức ra chào hỏi: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.”

Doãn Tư Thần gật đầu đi về phía trước. Cố Hề Hề hoàn toàn ngây người đứng tại chỗ rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK