Kiều Kỳ nghe vậy, tức khắc cười. Ha hả, muốn dùng nhan sắc để dụ lấy cổ phần của Kiều Kỳ? Đúng là một lựa chọn dại dột mà..
Kiều Kỳ chính là công tử phong lưu thứ thiệt, chứ không phải loại dế nhũi như Doãn Tư Dược. Trong mắt Kiều Kỳ thì phụ nữ chỉ là đồ chơi, muốn nắm được anh bằng nhan sắc và sự mồi chài, đúng là tìm đường chết rồi!
Vẻ mặt Kiều Kỳ không quan tâm: “Giờ chỉ cần biết cô ta muốn cái gì là được, anh đây không phải thằng ngốc. Nhưng cậu vừa nói vậy thì anh lại càng hứng thú muốn cho cô ta một vai diễn nhỏ trong phim, vả lại anh đã hứa với Mộc Nhược Na rồi, để cho cô ấy được báo thù cho hả dạ.”
Nghe lời này, Doãn Tư Thần chợt nhớ đến Cố Hề Hề, nghĩ lại từ hôm đó sau khi trở về rồi bận xử lý một đống công việc, cho tới giờ anh vẫn chưa gặp cô, tức thì trong đáy mắt tràn ngập nỗi nhớ nhung.
“Thượng Kha bị cậu đuổi về rồi hả?” Kiều Kỳ lấy bật lửa châm mồi cho một cây thuốc lá rồi đưa cho Doãn Tư Thần, Doãn Tư Thần do dự một chút rồi từ chối.
Từ lúc Cố Hề Hề mang thai, anh từ từ giảm hút thuốc, rồi cai hẳn. Anh lo lắng khói thuốc sẽ không tốt cho Cố Hề Hề và đứa con.
“Ừ, giờ chắc đã về tới nhà.” Doãn Tư Thần lấy kẹo cao su ra nhai nhóp nhép, đây là thần dược giúp anh cai thuốc lá.
“Xem ra còn gian nan lắm đây!” Kiều Kỳ nhìn nhìn Doãn Tư Thần nói: “Được rồi, cứ để anh xuống xe ở đây, anh còn phải ghé đoàn phim một chuyến đã, à mà nhà đầu tư này, chừng nào cậu mới chịu ghé thăm đoàn phim của chúng tôi?”
Khoé miệng Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nhếch lên: “Đúng thời điểm thì sẽ đến.”
* * *
Trong ba ngày liên tục thì việc thử vai diễn ra rất sôi nổi. Cùng thời điểm này có nhiều đoàn phim khác đến thành phố N, cho nên sau khi hoàn tất việc tuyển chọn diễn viên thì gấp rút khua chiêng gõ mõ khởi động máy.
Ai nói thành phố N lại là nơi đô thị phồn hoa tấp nập bậc nhất đất nước này, không những vậy mà phong cảnh lại hữu tình, khó trách nơi đây luôn là lựa chọn hàng đầu của các nhà làm phim, nếu không phải thành N thì cũng là thành phố S.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na là đại diện của nhà sản xuất, vì vậy nên sau màn tuyển chọn diễn viên thì hai người không phải làm gì cả, toàn bộ công việc đều giao cho người khác.
Hai cô nàng của chúng ta chỉ cần thư thả ngồi đọc kịch bản, đây là một câu chuyện điển hình về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, hiển nhiên không thiếu các màn cẩu huyết nhức nhối.
Nhiễm Tịch Vi nhờ hiến thân cho Kiều Kỳ, nên tuy không có được vị trí nữ chính thì cũng được sắp xếp một vai nữ thứ, là vai một người hầu, vai này đất diễn khá nhiều nên có không ít lời thoại.
Cảnh quay ngày hôm nay là lúc người hầu này vô tình phát hiện chủ nhân có vụng trộm với anh họ, nên bị người chủ nhân tức giận đánh mắng.
Cố Hề Hề vác cái bụng tròn trịa ngồi ở ghế, cùng với đạo diễn nhìn vào hình ảnh qua máy quay.
Thật trùng hợp là nhân vật chủ nhân vụng trộm với anh họ kia là do Mộc Nhược Na thủ vai. Cố Hề Hề nhìn Mộc Nhược Na hóa trang tinh xảo, thướt tha lả lướt bước đi thì nhịn không được mà cười khúc khích.
Mộc Nhược Na đã lên sàn thì không phải dạng vừa nha! Ngũ quan xinh đẹp, dáng người yểu điệu, vòng một lại đầy đặn gợi cảm, đúng chuẩn tiểu tam quốc dân!
Đạo diễn ra hiệu diễn, Mộc Nhược Na lập tức hất ly trà rơi xuống đất bể tan, nước trà nóng văng lên mặt người hầu do Nhiễm Tịch Vi thủ vai. Cô chỉ ngón tay vào Nhiễm Tịch Vi mà gào thét: “Con bé này không biết trời cao đất dày! Đến nước này còn già mồm? Người đâu, vả vô miệng nó!”
Giây tiếp theo, một người hầu khác từ bên cạnh Mộc Nhược Na vọt đến, giơ tay tát Nhiễm Tịch Vi một cái thật mạnh!
Nhiễm Tịch Vi xưa nay chưa từng chịu ủy khuất như vậy, giờ lại bị tát trước mặt tất cả mọi người, tức khắc nổi điên, thậm chí quên mất đang đóng phim mà đứng lên bụm mặt đẩy đối phương: “Cô dám đánh tôi?”
“Cắt!”
Đạo diễn tức giận hét lên: “Sao lại thế này? Làm cái gì vậy hả? Rốt cuộc cô còn muốn đóng hay không?”
Nhiễm Tịch Vi giật mình, lúc này mới nhớ ra cô ta đến đây là để đóng phim.. Đáng chết!
Nhân vật này có cảnh bị ăn tát sao? Sao lúc đọc kịch bản lại không thấy chứ?
Nhiễm Tịch Vi trong lúc đang buồn bực thì vô ý ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt hả hê của Mộc Nhược Na, cô ta đã hiểu ra ngay! Đây rõ ràng là báo thù riêng!
Mộc Nhược Na vẫn tiếp tục nhìn Nhiễm Tịch Vi với thái độ khiêu khích như muốn nói: Đúng vậy, tôi chính là báo thù riêng, thì sao? Cô không phải thích làm bạch liên hoa ư? Cho cô cơ hội trở thành bạch liên hoa cho đã đi!
Nhiễm Tịch Vi tức giận run người! Nhưng cô ta không thể phản kháng.. ngoại trừ nhẫn nhịn thì cô ta không còn cách nào khác!
Nhiễm Tịch Vi vội vàng chạy đến xin lỗi đạo diễn: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi quên kịch bản!”
Đạo diễn lúc này mới hậm hực nói: “Diễn lại lần nữa!”
Cố Hề Hề ngồi một bên thấy dáng vẻ đắc ý của Mộc Nhược Na, thì nhịn không được mà lắc đầu cười cười. Thảo nào hôm nay cô thấy Mộc Nhược Na đi gặp biên kịch từ rất sớm để yêu cầu thêm một cảnh quay, hóa ra là cảnh này!
Mộc Nhược Na là đại diện của nhà sản xuất, lại còn là diễn viên khách mời, nếu cô yêu cầu thêm một cảnh diễn thì biên kịch có thể từ chối sao?
Cảnh này phải diễn đi diễn lại rất nhiều lần, ước chừng Mộc Nhược Na ném hơn mười mấy cái ly trà, Nhiễm Tịch Vi cũng ăn mười mấy cái tát thì rốt cuộc mới đạt.
Tới thời điểm này thì cả đoàn phim đã nhận ra, rõ ràng cô diễn viên này đắc tội nhà làm phim rồi! Rõ ràng đang bị chỉnh đó nha!
Mọi người đều hiểu nhưng không ai dám nói, đây chính là người đại diện của tổng công ty, ai dám đắc tội chứ?
Hoàn thành được cảnh quay này, Mộc Nhược Na lả lướt tiến đến ngồi cạnh Cố Hề Hề, cười hì hì: “Thấy tôi báo thù cho cậu, vui vẻ chưa nào?”
Cố Hề Hề bật cười: “Chứ không phải cậu đang báo thù cho chính mình hả?”
Ánh mắt Mộc Nhược Na sắc bén, nói: “Chỉ nhìn đến gương mặt kia của Nhiễm Tịch Vi, là tôi chỉ hận không thể xé nát cái điệu bộ đáng yêu điềm đạm giả tạo đó! Tuy tôi đã dứt khoát với Thượng Kha, nhưng nhớ đến Thượng Kha từng vì loại phụ nữ này mà trói nhốt tôi ở nhà kho, thù này không thể không trả mà!”
Nói xong câu đó, Mộc Nhược Na đột nhiên hớn hở nhìn bụng của Cố Hề Hề rồi nói: “Nhưng mà con trai nuôi này, mấy lời vừa rồi của mẹ nuôi thì con đừng tưởng thiệt nhé! Mẹ nuôi của con vốn là người rất nhân hậu đó!”
Cố Hề Hề phụt cười một tiếng: “Đừng náo loạn nữa được không?” Cố Hề Hề vừa cười vừa nói: “Có người nhân hậu giống cậu sao? Cậu không nhìn xem mặt Nhiễm Tịch Vi bị đánh đỏ ửng thành bộ dáng gì rồi?”
Mộc Nhược Na chớp chớp mắt, nói: “Cậu có muốn đi xem trò vui không?”
“Trò gì?” Cố Hề Hề nghi hoặc.
Mộc Nhược Na kéo Cố Hề Hề đến phía sau phòng trang điểm, vì trường quay chỉ dựng lên tạm thời cho nên phòng trang điểm này thực chất là một cái lều dựng tạm.
Hai người lén lén bước ra phía sau, Cố Hề Hề rất tò mò nên có vẻ nôn nóng nhìn nhìn, Mộc Nhược Na ra hiệu im lặng, sau đó lặng lẽ vén một góc lều lên nhìn vào bên trong.
À ha! Đúng là có một màn hay ho!
Cố Hề Hề nghĩ trăm ngàn lần cũng sẽ không ngờ có thể nhìn thấy.. ạch.. một màn kịch liệt thế này!
Nhiễm Tịch Vi đang bị một người đàn ông dáng người vừa lùn vừa thô kệch ôm chầm lấy, bàn tay ông ta sờ soạng thân thể Nhiễm Tịch Vi một cách tùy tiện thô bạo.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na ngẩn ngơ nhìn nhau, không lẽ khẩu vị của Nhiễm Tịch Vi đã.. hạ thấp đến như vậy?
Trước mặt có thật sự là tình địch một thời của Cố Hề Hề không?
Nếu là Doãn Tư Thần, thì việc Nhiễm Tịch Vi si mê và quyết tâm chiếm lấy anh là chuyện không có gì phải ngạc nhiên, ai kêu anh lại là một người đàn ông hội đủ các yếu tố để mê hoặc phụ nữ cơ chứ?
Sau đó cô ta dời mục tiêu qua Doãn Tư Dược thì tạm phần nào hiểu được. Tuy Doãn Tư Dược ăn chơi trác táng, nhưng khuôn mặt và vóc dáng đều kế thừa huyết thống của Doãn gia, mặc dù không mang vẻ yêu nghiệt như Doãn Tư Thần, nhưng so với những người bình thường thì vẫn là một người đàn ông tương đối hấp dẫn.
Còn ông chú hói đầu lùn xủn như cây củ cải trước mặt thì phải lý giải thế nào?
Nhiễm Tịch Vi ỡm ờ nằm e ấp trong lồng ngực của ông chú hói đầu, không ngừng rên rỉ: “Anh Chu, anh đừng có gấp vậy mà! Nơi này là.. phòng trang điểm! Sẽ có người tới đó! Chờ tối nay..”
Tiếng nói đứt quãng của Nhiễm Tịch Vi truyền ra đầy ái muội, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na chớp chớp mắt ngẩn ngơ. Mộc Nhược Na tất nhiên không bỏ lỡ một màn này, liền lấy di động ra chụp lại toàn bộ cảnh tượng oanh tạc.
Ông chú hói đầu kia nghe Nhiễm Tịch Vi nói vậy, vẻ mặt không cam lòng duỗi tay ra mạnh bạo bóp vào ngực cô ta, rồi nói: “Yêu tinh nhỏ thật biết trêu chọc đai gia ta đây!”
Vẻ mặt Nhiễm Tịch Vi lơ đãng, thoáng chút phong tình nhìn thoáng qua đối phương, nói: “Anh Chu, anh có nhớ lần trước em nói chuyện cổ phần..”
Ông chú hói đầu cười ha hả, nói: “Không phải anh nói rồi sao? Chỉ cần em làm anh hài lòng, thì cổ phần sẽ được chuyển nhượng sang tên của em!”
Ánh mắt Nhiễm Tịch Vi loé sáng, dựa cả thân thể nóng bỏng vào người ông chú hói đầu, giọng nói nũng nịu: “Đêm nay.. em ở phòng chờ anh nhé?”
Ông chú hói đầu quả nhiên vừa lòng, lấy tay vỗ vỗ vào mông Nhiễm Tịch Vi rồi mới rời khỏi.
Chờ khi ông ta đi hẳn thì vẻ mặt phong tình vạn chủng của Nhiễm Tịch Vi đã hoàn toàn biến mất, nháy mắt trở nên dữ tợn. Cô ta lấy tay chà xát những chỗ bị người đàn ông hói đầu kia sờ soạng, vẻ mặt cô ta rõ ràng là kinh tởm tới cực điểm, nhưng vừa rồi vẫn tươi cười chào đón đối phương.
Chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Cô ta còn nhắc tới cổ phần, là có ý tứ gì?
Vì không muốn bị phát hiện nên khi ông chú hói đầu kia bỏ đi, Mộc Nhược Na lập tức tắt di động rồi kéo Cố Hề Hề rời khỏi. Hai người vừa đi ra thì thoáng nhìn thấy ông chú đầu hói kia.
Mộc Nhược Na nhíu mày nói: “Người này nhìn quen quá, hình như tôi gặp ở đâu rồi.”
Bộ dáng Cố Hề Hề suy tư: “Tôi cũng thấy quen lắm, nhất là cái tướng mập mập lùn lùn!”
Hai cô gái suy tư cả buổi, một tia sáng bỗng dưng loé lên trong trí óc Cố Hề Hề, cô vội vàng kéo tay Mộc Nhược Na một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ ra rồi! Ông ta là một cổ đông của tập đoàn Doãn thị, lúc tôi tham dự đại hội cổ đông có gặp ông ta! Nhưng sao ông ta lại ở đây với Nhiễm Tịch Vi?”
Nét mặt Mộc Nhược Na đột nhiên biến sắc, nói: “Xem ra Nhiễm Tịch Vi này là muốn nhắm vào tập đoàn Doãn thị?”