“Nhi thần thân thể yếu đuối, thời gian dài không ăn gì sẽ ngất xỉu, sợ đột nhiên ngất xỉu ảnh hưởng đến tâm tình mọi người, mới chuẩn bị một ít điểm tâm.”
Tần Lam Nguyệt không kiêu không ngạo nói: “Nhưng nhi thần không hạ độc.”
"Còn muốn giảo biện."
Khuôn mặt của hoàng hậu ngưng tụ một lớp băng lạnh.
Bà ta nhìn hai ma ma vừa rồi lặng lẽ rời đi đã trở về, gật đầu lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã không thừa nhận, vậy đừng trách bản cung không khách khí, người đâu soát toàn thân.”
"Dạ."
Hai ma ma lĩnh mệnh.
Tần Lam Nguyệt vô tình cảm giác được một cỗ hàn ý.
Hai ma ma này, ánh mắt rất không thân thiện.
Khi họ đến gần, Tần Nguyệt Nguyệt theo phản xạ có điều kiện lui về sau hai bước, tránh để cho hai ma ma tiếp cận cơ thể.
"Thất vương phi, đắc tội rồi, người để chúng nô tỳ kiểm tra đi."
Giọng nói của hai ma ma âm u lạnh như băng: "Chỉ có kiểm tra rõ ràng mới có thể chứng minh Thất vương phi người trong sạch.”
Có mùi hương khó chịu trên cơ thể của họ.
Mùi hương khó chịu đó là thuốc độc.
Trên người hai bà tử này có giấu thuốc độc.
Tần Lam Nguyệt liếc hoàng hậu một cái.
Trên mặt hoàng hậu lạnh lẽo, đáy mắt lại có một cỗ tối tăm làm cho người ta kinh hãi.
Hai ma ma đều là người của hoàng hậu, họ làm chuyện gì hẳn là đã được hoàng hậu cho phép.
Nói cách khác, thứ bất lợi với nàng chính là thái độ của hoàng hậu.
Hoàng hậu từng bước bò tới vị trí này, không biết đã đạp lên bao nhiêu xương trắng lẫn máu tươi mới đạt được cái vị trí vốn chưa từng dễ dàng để có được.
Nếu Thập hoàng tử chết ở chỗ này, Hoàng thượng tức giận trách tội, hoàng hậu không gánh được.
Nữ nhân này, muốn tìm một người thế tôi.
Mà người thế tội này chính là nàng vừa chủ động đứng ra.
“Thất vương phi, người trốn cái gì vậy?”
Ma ma nói: “Nếu người không phải là hung thủ, hãy thành thực để cho chúng nô tỳ kiểm tra."
"Đúng vậy, Thất vương phi, đắc tội rồi."
Hai ma ma tráng kiện một trái một phải ép nàng lại.
Tần Lam Nguyệt lấy lại bình tĩnh, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối không thể để cho hai bà tử này đến gần.
Khi một bà tử muốn chạm vào nàng, ánh mắt nàng căng thẳng, vươn tay ra hung hăng tung ra một cái tát.
Tiếng bạt tai vang vọng khắp đại điện, bà tử sợ ngây người, hoàng hậu cũng sợ ngây người.
Bà tử còn lại tức giận xông lên, muốn bắt lấy nàng, Tần Lam Nguyệt tìm đúng góc độ, dùng khuỷu tay đập vào huyệt quan nguyên của bà ta.
Huyệt quan nguyên nằm ở cổ, có thể gây hôn mê, có thể được sử dụng để phòng thân.
Lực đạo của Tần Lam Nguyệt không đủ, không thể trực tiếp đánh người ngất xỉu, bà tử bị đánh vào huyệt quan nguyên kéo nàng hai cái, đẩy nàng ngã xuống đất không thể nhúc nhích.
Bà tử bị ăn tát cũng phản ứng lại, lúc xông lên Tần Lam Nguyệt giơ chân lên một cước đá về phía bụng của bà tử.
Lực đạo của nàng không lớn, nhưng nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Hai bà tử, một người không thể nhúc nhích, một người bụng đau không thôi.
Người ở bốn phía trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nghĩ tới sẽ có một màn như vậy.
Càng không nghĩ tới, Tần Lam Nguyệt so với lời đồn còn điên hơn, còn không có đầu óc hơn.
Hoàng hậu không dám tin nhìn hai ma ma bị đánh, càng không thể tin được, Tần Lam Nguyệt dám lộng hành như vậy.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp.com
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK