Mục lục
Truyện: Thần y vương phi quá kiều mị (full) - Tần Lam Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16

*Ya, thật xin lỗi quá, bà già này quen làm việc tay chân nặng nhọc, lực đạo hơi mạnh chút, người không sao chứ?” Trần ma ma miệng thì xin lỗi mà nét mặt chẳng có chút thành tâm nào.

Tần Lam Nguyệt sau khi đứng dậy, đôi mày liền nhíu lại.

Bà già này, rõ ràng cố ý dùng sức xô nàng ngã.

Hành động vừa rồi trong mắt người ngoài nhìn vào vốn không có gì quá đáng, nếu nàng vẫn so đo khó tránh khỏi miệng người soi mói, truyền ra khiến nàng mang tiếng nhỏ nhen.

Trần ma ma hình như cũng chắc chắn nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà nín nhịn cho qua.

Tần Lam Nguyệt cười lạnh, giơ tay, mạnh mẽ giáng xuống mặt Trần ma ma một cái tát.

Cái tát ấy tuy nàng dùng lực không quá mạnh nhưng cũng chẳng nhẹ chút nào, tiếng bạt tai vang lên khắp trong sân viện như trong trẻo như lanh lảnh khiến ai nấy đều hoảng sợ.

Trần ma ma cảm nhận được cơn đau bỏng rát trên mặt, bà ta liên che mặt lại, mặt đỏ bừng rồi ngay lập tức trắng bệch.

Trong tình cảnh kẻ đần độn mình từng bắt nạt, xoay như chong chóng trong lòng bàn tay dám ra tay đánh mình, mặt mũi bà ta xem như mắt hết, đáy lòng liền nảy sinh oán khí cùng hận ý.

“Rõ chỉ là loại nô tài, đến cả một lời thỉnh tội cũng không biết nói thế nào?” Tần Lam Nguyệt quát lớn, nói: “Dám thô lỗ động chân động tay như thế với bản cung, là ai dạy dỗ ngươi quy tắc ấy hả?”

Điều này Trần ma ma còn nhớ, vốn dĩ do Tần Tuyết Nguyệt đa mưu túc trí, thích ra chủ ý, còn thích gây.

chuyện thị phi, do bà ta chỉ là vì thay nàng ta mà ra mặt, cũng chịu oan ức không ít lần.

“Mấy thứ này sợ là Minh Hồng cũng không dùng đến, mời đem đi cho.”

Tần Lam Nguyệt ném túi vải vào người Trần ma ma.

“Thất Vương phi, là tội của lão nô.” Trần ma ma đáy lòng ngập tràn oán hận, thái độ ngoài mặt lại mềm mỏng: “Là lão nô lỗ mãng, đáng đánh. Xin người nhất định phải nhận lấy túi vải này, đây là chút tâm ý Tam Vương phi dành cho Minh Hồng, người không thể tùy tiện chà đạp được.”

Bà ta thấy Tần Lam Nguyệt chuẩn bị rời đi, vội vội vàng vàng bắt lấy cỗ tay nàng, nắm chặt.

Đồng tử Tần Lam Nguyệt chuyển thành một màu sắc lạnh.

Lực đạo của Trần ma ma cực kì mạnh, hệt như để ăn miếng trả miếng, dồn sức nhiều nhất bóp chặt lấy cổ tay nàng.

Thân thể của nguyên chủ vốn mỏng manh, thật sự rất gầy yếu, cổ tay mảnh mai vừa bị bà ta nắm lấy đã gần như bị chặt đứt.

“Buông tay.” Tần Lam Nguyệt kêu lên.

“Xin Thất Vương phi nhận lấy túi vải này đi ạ.” Trần ma ma càng dùng lực mạnh hơn.

Sắc mặt Tần Lam Nguyệt chợt thay đổi.

Nàng vốn không muốn đả thương người khác, lại càng không muốn vào lúc này gây chuyện thị phi ở đây.

Nhưng, Trần ma ma này ỷ mình sức cường lực tráng, gần như muốn siết đứt tay nàng, cố tình nhằm vào điểm này uy hiếp nàng.

*Ta nói một câu cuối cùng, buông tay.” Tần Lam Nguyệt cao giọng.

Trần ma ma vẫn vậy mà không chịu buông tay.

Cổ tay nàng bị siết đến tím xanh, xương cốt bị chèn ép hẳn thành vết, cơn đau dồn ập đến, cái tay chỉ sợ là sắp phế đến nơi rồi.

Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nghiêm mặt, tay kia nhanh chóng nắm lấy một con dao vùa nhỏ lại mỏng sắc như lá liễu.

Nàng nắm chặt con dao nhỏ, xẹt qua mấy ngón tay của bàn tay Trần ma ma đang giữ lấy cỗ tay nàng.

Ba ngón tay trong nháy mắt bị chặt đứt.

Ngón tay đứt rơi thông xuống nền tuyết trắng, trong nháy mắt hòa vào lẫn giữa những bông hoa tuyết trắng xóa.

Máu chảy như rót, tuôn ra từ những đầu ngón tay đứt đoạn của Trần ma ma, in thành một mảng đỏ tươi nổi bật dưới nền tuyết trắng.

Vừa nhìn thấy máu tươi, chứng sợ máu của Tần Lam Nguyệt lập tức phát tác, nàng vội nhảy lùi về sau mắy bước, ném con dao nhỏ xuống đắt, rút hai tay vào tay áo che giấu sự run rầy sợ hãi.

Trần ma ma chưa kịp hoàn hồn, không dám tin mình vừa bị chặt đứt ba ngón tay.

Ba ngón tay đứt nằm lẳng lặng trên mặt đất, máu tươi như nước không khống chế được mà tuôn ra, máu đỏ không chỉ in thẫm mặt tuyết mà còn nhuốm đẫm xiêm y.

Ngay sau đó, trong sân viện vang lên tiền kêu như lợn bị chọc tiết, thê thảm không kẻ xiết.

Tay đứt ruột xót, cảm giác đứt ngón tay đau đớn đến đáng sợ lan khắp toàn thân, Trần ma ma đau đến mức lăn qua lăn lại lê lết trên mặt đất, vừa lăn lộn vừa kêu rên, tiếng càng lúc càng nhỏ, sức lực càng lúc càng yếu, người cũng vì thế mà lịm dần, bát tỉnh.

Việc này xảy ra trong tích tắc, tựa hồ tất cả mọi người ở đó đều không thể ngờ một kẻ yếu đuối như Tần Lam Nguyệt lại có thể là ra chuyện như vậy.

Bọn họ đầu ngoảnh ra nhìn nhau, khiếp sợ tột cùng, chẳng có kẻ nào dám mở miệng hó hé điều gì.

Tần Lam Nguyệt cố gắng buộc bản thân phải ngay lập tức trần tĩnh lại, quay người dối mặt với ma ma của Cung chính tỉ.

“Ma ma, Thái hoàng thái hậu định chế ra luật lệ, chỉ vì bảo vệ cho bọn chúng chứ không phải để bọn nô tài lợi dụng mà lớn lối lên mặt, điểm này chắc ngươi phải rõ hơn bản cung. Nếu bà ta không vô lễ động thủ với bản cung trước, bản cung cũng sẽ không tức giận mà quá khích như thế.

Nàng vươn tay ra, cổ tay đã bằầm tím không ngừng yếu ớt run rấy, khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.

“Trần ma ma dùng lực quá lớn, vừa rồi siết chặt lầy cổ tay của bản cung, nêu bản cung còn không phản kháng, chỉ sợ cánh tay của ta phải phế bỏ thật rồi, ấy là điều thứ nhát. Thứ hai, Trần ma ma chỉ là hạ nhân, lại dám ngang hàng xô đẩy bản cung, lại còn muốn bẻ gãy cổ tay bản cung, bản cung chỉ tự bảo vệ mình mới làm ra việc bắt đắc dĩ này. Cung chính ti vốn là nơi công chính hàng đầu, thị phi đúng sai, ma ma ắt đã thấy rõ.”

Ma ma khẽ đổi sắc mặt, nhưng lại không hề có ý phản bác.

“Tầm Lam Nguyệt!” Tần Tuyết Nguyệt rít lên như sắp phát điên.

Hôm nay nàng ta vốn dĩ nắm thế chủ động chuẩn bị đến gây sự, chẳng nghĩ tới trộm không được gà còn mắt toi nắm gạo.

Trần ma ma bị chặt đứt ba ngón tay, hôn mê lịm đi, sống chết còn chưa rõ.

Nếu Trần ma ma không may chết đi, rõ ràng nàng ta đã mắt đi một trợ thủ đắc lực.

Tần Lam Nguyệt thấy Tần Tuyết Nguyệt đang đầu trận tuyến mà hoang mang rối loạn, chỉ cười lạnh nói: “Ta khuyên ngươi nên mau mau đưa bà ta tới chỗ đại phu, băng bó kịp thời may ra còn giữ lại được một mạng, nếu mà cầm máu chậm trễ chút thôi, bà ta sẽ mất máu quá nhiều mà chết.”

“Tất nhiên, nếu Tam vương phi cố tình thấy chết không cứu, thậm chí muốn bày trò bỏ đá xuống giếng, Trần ma ma ắt hẳn phải chết mà chẳng nghi ngờ gì nữa. Cũng xin ma ma Cung chỉnh ti làm chứng cho, bản cung vừa rồi do tự vệ mà vô tình làm thương hại đến tính mạng người, ta cũng đã có lời nhân lúc còn kịp hãy đưa người đi chữa trị.”

“Tam vương phi, cứu người quan trọng hơn.” Ma ma trầm giọng nói.

Tần Tuyết Nguyệt giận đến run cả người.

Tần Lam Nguyệt trước mắt nàng ta hoàn toàn không giống với cái người ngu xuẫn yeus đuối ngày trước.

Nàng mừng giận không lộ ra mặt, ánh mắt sắc bén đến khiếp người, thanh âm lạnh như băng, sắc như đao, nàng không hề vô dụng, đần độn, ngu xuẩn, mà là dạ xoa trở về từ địa ngục, đáng sợ lại thâm trầm.

Cái cảm giác đáng sợ đến rùng mình lần trước, tuyệt đối không phải là ảo giác.

Tần Tuyết Nguyệt lặng lẽ cắn chặt hàm răng, nhìn thấy Trần ma ma nằm đó máu chảy không ngừng, biết là không thể trì hoãn thêm nữa, đành phát tay, dẫn đầu rút người rời đi.

Tần Lam Nguyệt đem túi vải kia quẳng cho bà già đi sau cùng: “Đại nương, xiêm y trang sức trong túi này cho ngươi hết.”

Bà ta bị lời nói đùa của nàng chọc phá cho tâm tình bắt an, lo sợ lại liên đới tới việc kiện tụng cáo trạng.

Thật không dễ dàng mới xong được việc lần này, lúc vừa thở dài được một hơi, lại bị Thất vương phi ném cho cái túi vải.

Bà ta không dám tơ tưởng, lúc nghĩ bụng phải trả lại cho Tầm Lam Nguyệt, nàng đã “Phanh”một tiếng, đóng chặt cánh cửa.

“Tam vương phi, người xem.” Bà ta bắt an.

“Ngươi cứ giữ lấy đi.” Tần Tuyết Nguyệt ghét bỏ liếc bà ta một cái: “Chuyện ngày hôm nay ngươi tốt nhất giữ chặt trong bụng, bằng không…”

Bà ta ngàn vạn lần biết ơn, ôm lấy túi vải kia mà biến mắt trong làn tuyết trắng.

Tần Lam Nguyệt tựa người ở cạnh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài biến mắt hết rồi mới nhẹ nhõm thở ra.

Lối vào Lục viện thắm đầy máu tươi, màu sắc chói lọi của máu tràn ngập trong mắt nàng, cơ thể nàng bức bối đạt đến cực độ, nhẹ nhàng ngả xuống nền đắt.

“Nương nương.” Lục Bảo thận trọng mở cửa, vừa nhìn thấy vết máu trên cửa thì giật mình, giọng nói cũng thay đổi: “Ngài không sao chứ? Bị thương ở đâu rồi?”

“Không sao đâu.” Tần Lam Nguyệt xoa xoa chóp mũi đỏ bừng, đông cứng vì lạnh: “Lục Bảo, trước hết hãy rửa sạch vết máu ở cửa đi.”

Nàng nhìn vào đôi mắt đang lo lắng, an ủi: “Đừng lo, máu này không phải của ta, ta không có bị thương.”

Chỉ là bước trước bị máu trên người Minh Hồng kích thích, bước sau bị máu của Trần ma ma dọa sợ, thân thể run cầm cập từng hồi, mắt hút hồn vía.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK