• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tuệ buổi tối trở về còn chưa ăn cơm, ba mẹ cô có lẽ lát nữa sẽ về nhà, cô lấy phần sủi cảo ba người về phòng, bật nhạc, khóa cửa, sau đó ngồi lên thảm cùng ăn với Hình Minh.

"Lần cuối cùng anh ăn sủi cảo là khi nào?" Cô thấp giọng hỏi.

"Tối hôm qua."

Chu Tuệ: "..."

Cô đem sủi cảo từ đĩa mình sang đĩa anh: "Ý em hỏi là, lần cuối ăn cùng với gia đình ấy."

"Mười tám tuổi." Hình Minh hơi dừng lại, mặt mày không thay đổi.

Năm đó, em gái anh mất tích, mẹ anh đột ngột qua đời, mà anh, người không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cầm ảnh em gái một mình từ thành phố Vân lặn lội đến biên giới.

"Bọn họ đều...?" Chu Tuệ ngạc nhiên hỏi.

"Khi anh mười hai tuổi, ba anh bị xuất huyết não do uống rượu quá nhiều." Hình Minh chưa từng nói về quá khứ của mình trước mặt người ngoài, ký ức đó đôi khi ám ảnh anh như một cơn ác mộng, sau này... Sau này, anh dần dần không thể nhớ được, anh không thể nhớ ba mình trông như thế nào, bao gồm cả mẹ anh.

Về ký ức đó, anh nhắm mắt lại, chỉ còn hết tấm vải trắng này đến tấm vải trắng khác.



"Em gái anh mất tích khi anh mười tám tuổi, mẹ anh vì đi tìm con bé, hôm ấy trời mưa, bà ấy vô tình giẫm bước hụt rơi xuống dưới nắp hố ga." Anh nuốt sủi cảo xuống, giơ tay cầm cốc lên nhấp một ngụm, thần sắc trên mặt nhàn nhạt, "Bà ấy nói cho dù có chết cũng sẽ tìm được em gái, nhưng đáng tiếc bà ấy chết cũng không tìm được."

"Sủi cảo của mẹ em làm không ngon." Chu Tuệ không đầu không đuôi nói: "Lần sau chúng ta ăn chè trôi nước, sủi cảo chua quá, em muốn ăn chè trôi nước, chè trôi nước rất ngọt, thật ra em cũng biết làm chè trôi nước, trước đây em từng học qua..."

"Anh không sao, đã mười năm rồi." Hình Minh xoa đầu cô, "Chè trôi nước, lần sau ăn đi."

"Được." Chu Tuệ vô vị ăn hai miếng sủi cảo, nhưng nước mắt trong hốc mắt lại không ngăn được, từng giọt từng giọt rơi lộp độp trên mu bàn tay.

Cô không thể tưởng tượng được, Hình Minh đã sống một mình như thế nào trong cả thập kỷ, anh nói những ký ức thống khổ kia một cách hời hợt, nhưng Chu Tuệ vẫn nhìn thấy sự chán nản ẩn giấu dưới đôi mắt đen của anh, anh không sinh ra đã lạnh lùng như vậy, trước những tai họa đó, anh hẳn là một cậu bé thích cười, hiếu thảo với ba mẹ và yêu thương em gái mình.

Tuy nhiên, mọi thứ tốt đẹp đã bị phá hủy.

Bao gồm cả chính anh.

Hình Minh duỗi tay ôm cô vào lòng: "Dưới gầm giường có một cái túi, lát nữa em nhớ lấy ra."

"Vâng." Cô dựa vào vai anh, lau nước mắt, "Tiền anh cho em lần trước, em cất rồi, coi như là tiền hỏi cưới của anh."

Khóe môi Hình Minh khẽ kéo nhẹ: "Nóng lòng muốn cưới anh như vậy à?"



Chu Tuệ đẩy anh, đứng dậy dọn dẹp đĩa thức ăn anh đã ăn, vừa mở cửa, vừa vặn đối diện với ánh mắt Chu An, cô bé còn nhỏ, nghiêng đầu, nhìn thấy Hình Minh trong phòng, Chu Tuệ che miệng Chu An đẩy cô bé ra ngoài: "Đừng nói với ba mẹ, biết không?"

Chu An gật gật đầu.

Ba mẹ Chu vừa từ bên ngoài trở về, đang rửa tay trong nhà vệ sinh, khi nhìn thấy Chu Tuệ thì hỏi: "Sao trong phòng lại bật nhạc lớn như vậy, An An đã gọi con nửa ngày."

"À, đột nhiên muốn nghe nhạc." Chu Tuệ làm một động tác "suỵt" với Chu An, cầm lấy cái đĩa rồi đặt vào bếp để dọn dẹp.

Khi cô trở về phòng, Chu An không biết từ lúc nào đã đi vào rồi, trong tay cầm lọ kẹo lớn màu đỏ mình thu hoạch vào năm mới, đưa cho Hình Minh, sau đó còn làm động tác ‘suỵt’ với Hình Minh.

Hình Minh mỉm cười lấy một viên kẹo, vỗ vỗ đầu cô bé, Chu An vui vẻ đi ra ngoài.

"Vị gì vậy?" Chu Tuệ khóa cửa lại, thấp giọng hỏi.

"Dâu." Hình Minh xé vỏ kẹo rồi cho vào miệng.

"An An cho anh ăn... A..." Chu Tuệ còn chưa nói xong, đã bị Hình Minh phong ấn, anh câu lấy lưỡi cô, mút mạnh, nặng nề mút liếm, cổ họng tràn ngập tiếng thở dốc gợi cảm, "Ưm."

"Anh đang ăn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK