• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lỵ quỳ xuống đất, trong tay ôm máy tính, vừa khóc vừa viết bài xin lỗi, nói rằng những bài đăng trước đó đều là giả mạo và bịa đặt, vì ghen tị với ngoại hình của Chu Tuệ nên mới dội nước bẩn lên người cô.

Tên béo không đọc một chữ, hắn vẫn ôm cánh tay đứng phía sau, thỉnh thoảng cho cô ta một cú đá: "Mẹ mày, viết nghiêm túc vào!"

Trần Lỵ sợ hãi, vừa run rẩy, vừa sửa lỗi chính tả vừa viết, sau khi sửa xong mới đọc cho đám tên béo nghe, cho đến khi bọn hắn hài lòng mới tiếp tục viết.

Trương Phong Vũ bị đè trên bàn trà, mái tóc được cố định bằng keo xịt tóc bị mấy tên đàn em Hình Minh làm thành một mớ cỏ dại lộn xộn, áo lông cũng bị giật ra, khóe miệng tím tái, là do Hình Minh đánh.

Trước khi Hình Minh đến gần, cậu ta muốn đánh lén Hình Minh, nhưng không ngờ Hình Minh phản ứng nhanh hơn, đánh cậu ta đồng thời nghiêng đầu, sau đó bóp cổ cậu ta ấn vào tường, cho cậu ta một cú đấm thực sự.

Chỉ với cú đấm đó, Trương Phong Vũ đã ngơ ngác nửa tiếng, đầu vẫn còn choáng váng.

"Nhất định là anh ép buộc cô ấy, cô ấy không thể thích anh..." Cậu ta oán hận trừng mắt nhìn Hình Minh, "Anh chờ đó, chỉ cần tôi đi ra ngoài, tôi sẽ tìm người bắt tất cả các anh..."

Lời còn chưa dứt, Hình Minh đã đá vào mặt cậu ta.

Trương Phong Vũ không biết mình cắn vào lưỡi hay bị đá vào mũi, mặt đầy máu, cậu ta đưa tay ra sờ sờ, tức giận đến mức đứng dậy lao về phía Hình Minh.

Tên béo lấy dao bên hông ra hỏi Hình Minh: "Chơi chết hắn?"

Hình Minh cắn điếu thuốc, giọng nói mơ hồ: "Mấy ngày nay ít gây chuyện."

Trương Phong Vũ nghe hiểu ý đám người, trong lòng cậu ta sợ hãi, miệng vẫn rất cứng: "Tôi nói cho anh biết, chị gái tôi là ngôi sao, ba mẹ tôi..."



"Nói nhảm lắm thế?" Tên béo kề dao vào cổ cậu ta, trực tiếp cắt ra một vết máu, "Nói không chừng chị mày tao cũng chơi qua rồi, mày nghĩ bọn tao sợ sao?"

Cổ truyền đến đau đớn rõ ràng, Trương Phong Vũ nuốt nước bọt, lúc này cậu ta thật sự biết sợ, lấy ví tiền trong túi áo khoác ra: "Tiền này cho anh, bên ngoài có xe, tất cả đều cho anh, buông tôi ra, tôi trở về sẽ không nói gì..."

"Chỉ có người chết mới không biết nói." Tên béo nắm cổ áo cậu ta kéo ra ngoài, Trương Phong Vũ vội vàng túm lấy khăn bàn, kêu rên khóc lóc không còn giống với bộ dạng thiếu gia giàu có ban nãy.

Tên đàn em canh cửa gọi điện thoại vào, nói bọn cớm đến rồi, Hình Minh cắn điếu thuốc nhìn Trần Lỵ, người phụ nữ lạnh cóng đến mức run rẩy, đã đăng đi đăng lại bài xin lỗi, tên béo cũng chụp ảnh khỏa thân của cô ta, để cho cô ta không có khả năng tiếp tục đăng bài lên, Trần Lỵ đương nhiên không dám, khóc lóc nói sẽ không bao giờ như thế nữa.

Trần Lỵ được thả ra, nhưng Trương Phong Vũ bị tên béo kéo lên xe, trước khi lên xe Hình Minh một cước đá cậu ta xuống.

"Anh Minh! Thằng nhóc đó trở về nhất định sẽ trả thù chúng ta!"

Tên béo cũng cau mày nói: "Đúng vậy, anh cứ để thằng đó đi, trở về gặp chuyện không may thì phải làm như thế nào?"

"Cậu ta không dám giở thủ đoạn gì." Hình Minh châm một điếu thuốc trên đầu ngón tay, xuyên qua cửa sổ xe, anh có thể nhìn thấy vài cảnh sát vũ trang đang xuống xe, có người kéo Trương Phong Vũ lên hỏi chuyện.

Trong đêm, khuôn mặt người đàn ông quay lại, làn da ngăm đen, đôi mắt to sáng, chính là Tống Duy Lượng.

"Bọn họ... Bọn họ..." Trương Phong Vũ sợ hãi, cậu ta vừa bị đá ra khỏi xe, cậu ta còn tưởng rằng mình sắp chết, liền kéo cánh tay Tống Duy Lượng nói: "Bọn họ lái xe đi, chính là xe phía trước, anh mau phái người đuổi theo..."

"Đừng nói nhảm nữa." Tống Duy lượng vỗ vỗ bả vai cậu ta, "Vì tính mạng của cậu, tôi khuyên cậu lát nữa khi khai khẩu cung, không nên nói lung tung."

"Cái, cái gì?" Trương Phong Vũ trợn tròn mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK