• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: hoameei

Ánh đèn đan xen, trong phòng tương đối yên tĩnh, dường như nghe thấy cả tiếng đá tan trong chén rượu của Lý Tuy An.

Kỷ Nguyễn ngồi song song cùng hắn, chống cằm nhìn cái người đang nằm bò trên bàn Đoàn Trạch Bình.

Tửu lượng của lão Đoàn cũng chẳng ra sao, uống say khóc lóc một trận liền lăn ra ngủ, chốc chốc lại kêu Lâm Thanh, nức nở nấc hai tiếng, nhưng không thấy nước mắt đâu.

"Anh ta đây là......" Kỷ Nguyễn muốn nói lại thôi: "Thất tình?"

Lý Tuy An từ từ nhấp một ngụm rượu: "Còn không phải sao, cả đêm quỷ khóc sói gào, vốn tôi cũng muốn gọi cậu tới đây xem náo nhiệt, cơ mà chậm mất rồi."

"Náo nhiệt?" Kỷ Nguyễn nhướng mày, nhanh nhạy bắt chữ trong câu: "Cũng?"

"Bằng không cậu nghĩ lão Cố đến đây làm gì?" Lý Tuy An cười nói: "Lúc trước lão Đoàn lôi kéo đủ trò hắn cũng không tới (*), hôm nay lại thấy mặt, tôi chắc chắn hắn chính là muốn nhìn xem một tên đàn ông hơn 30 tuổi thất tình là cái dạng gì, để không dẫm vào vết xe đổ ha ha ha ha——"

(*) raw 先前老段攒的所有局他都不来, mình không hiểu câu này.

Lông mày Kỷ Nguyễn nhăn lại, khóe miệng run run, bộ dáng muốn cười lại nhịn xuống, dừng một chút mới nói: "Vậy anh nói thẳng cho tôi không được à?"

"Tôi khẳng định cậu cũng muốn xem chuyện vui mà," Lý Tuy An nói: "Không phải tôi vừa nói lão Cố uống say, cậu liền vội vàng đến sao?"

Tầm mắt hắn dừng trên mặt Kỷ Nguyễn: "Sao, muốn thu thập lịch sử đen phải không?"

"......" Kỷ Nguyễn không nghĩ tới Lý Tuy An liếc mắt một cái đã nhìn ra, có hơi xấu hổ mà cào cào chóp mũi.

Cậu khẽ ho, ấp úng thương lượng: "Gì chứ... Anh đừng nói cho anh ấy nha..."

Âm thanh cậu nhỏ nhẹ, đôi mắt to tròn, dưới ánh đèn đong đưa mập mờ của quầy bar màu mắt lại càng trong trẻo, khiến người đối diện không khỏi cảm thấy mềm lòng.

Giống như bị Cố Tu Nghĩa áp bức đã lâu, muốn phản kháng lại không thể, chỉ có cách không được thông minh lắm ghi lại lịch sử đen của hắn để âm thầm trả thù.

Lý Tuy An thở dài, giọng nói toát ra sự đồng tình: "Tôi là người như vậy sao? Yên tâm..."

Hắn nói nhưng ánh mắt lại xa xăm, như thể đang thấy thứ gì: "Hơn nữa, lão Cố bây giờ khẳng định vui vẻ đến điên rồi, trời ạ phỏng chừng đều...."

"Hả?" Lời này Kỷ Nguyễn không nghe hiểu: "Cái gì ——"

"Thanh Thanh!" Đoàn Trạch Bình đang gục trên bàn bỗng hô to tên của Lâm Thanh, dọa Kỷ Nguyễn nhảy dựng.

"Ấy ấy đừng!" Lý Tuy An cũng kinh ngạc, nhưng không phải vì âm thanh bất ngờ mà là thấy Đoàn Trạch Bình cựa quậy thiếu chút nữa hất văng bình rượu xuống đất, làm hắn phải vội vàng duỗi tay đỡ lấy.

Tuy nói trên sàn đã được trải thảm, nếu bình thủy tinh đập vào ghế hay góc bàn vỡ thì thôi, nhưng nếu va chạm Kỷ Nguyễn chỗ nào, Cố Tu Nghĩa trở về khẳng định sẽ muốn giết hắn.

Lý Tuy An nghĩ đến biểu tình có thể sẽ xuất hiện trên gương mặt của Cố Tu Nghĩa đã thấy khiếp đảm, lập tức dọn sạch những đồ có thể với được trong phạm vi nửa mét của Đoàn Trạch Bình.

Lại thuận tay cầm một cái cốc sạch rót nước cho Kỷ Nguyễn, biết bảo bối nhà lão Cố thân thể quý giá, nào dám cho đá lạnh, chỉ là một cốc nước lọc bình thường nhất.

"Chắc cậu cũng khát nước rồi, uống chút đi."

Kỷ Nguyễn nói cảm ơn rồi nhận cốc nước, trên người cậu vẫn cảm thấy hơi lạnh nên không quá muốn uống, ngón tay niết thành cốc, nghĩ lại lời nói của Lý Tuy An.

Lý Tuy An giống như chỉ thuận miệng nhắc tới, vừa quay đầu liền quên, liếc liếc nhìn tên say rượu trước mặt, thở dài: "Nhìn đi, hơn 30 tuổi mới có mối tình đầu chính là kết cục thế này."

"Mối tình đầu?" Chuyện này quả thật Kỷ Nguyễn không ngờ được.

"Có tiền như vậy cũng có thể độc thân hơn 30 năm, không tin được phải không?" Lý Tuy An tấm tắc lắc đầu: "Cho nên nhắc nhở chúng ta, yêu đương vẫn là nên tranh thủ lúc còn trẻ, nếu không đột nhiên đem tất cả tình cảm dồn nén bao năm đặt trên một người, quá mạo hiểm rồi."

"Gặp được người thích hợp vào đúng thời điểm, đó là tỷ lệ 1/10000," Hắn gõ mặt bàn: "Phần lớn người đều là như thế này, bị lừa tình lại còn lừa tiền."

"—— Nhưng ở điểm này thì lão Cố may mắn hơn hắn nhiều." Lý Tuy An uống một ngụm rượu, nhẹ giọng nói.

Kỷ Nguyễn cong đôi mắt cười thầm, mối tình đầu của Cố Tu Nghĩa sao?

Lại nói, Cố Tu Nghĩa cũng 30, nếu hắn có mối tình đầu, liệu có tốt hơn so với Đoàn Trạch Bình?

Suy nghĩ của Kỷ Nguyễn bay xa, có chút tò mò, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.

Sắc mặt cậu lập tức thay đổi.

Cái ý nghĩ này giống như một tia chớp lóe lên, lập tức đánh tan ảo giác của Kỷ Nguyễn.

Cậu bỗng nhiên ý thức được, vào lúc cậu tưởng tượng bộ dáng Cố Tu Nghĩa khi rơi vào bể tình, mà người kéo hắn xuống lại là chính mình.

Cái suy nghĩ này thật đáng sợ.

Đầu ngón tay Kỷ Nguyễn dần lạnh lẽo.

Cậu rõ ràng hẳn nên thời thời khắc khắc ghi nhớ đây là một cuốn sách ngược tâm thời xưa, cho dù hiện tại Cố Tu Nghĩa đối với cậu thế nào, những biến số trong tương lai không thể nào dùng lí lẽ thông thường để dự đoán.

Cậu chỉ là khi nằm viện được em họ giới thiệu miêu tả đại khái, cậu thậm chí còn chưa từng đọc qua, đối với những tình tiết sẽ xảy ra trong truyện hoàn toàn không biết, cũng không thể biết được nguy cơ nào sẽ đến.

Cho nên cách duy nhất mà cậu có thể dùng để bảo vệ chính mình, đó là kiên định trước mọi việc.

Vậy mà trong nháy mắt, cậu đã tưởng tượng bản thân và Cố Tu Nghĩa phát sinh tình cảm chân thật, thậm chí còn là mối tình đầu của nhau.

Suy nghĩ này khiến da đầu Kỷ Nguyễn tê dại.

Hơn nữa, theo thiết lập tình tiết bạch nguyệt quang trong sách, mối tình đầu của Cố Tu Nghĩa cũng đã sớm thuộc về người khác rồi, khi đó hắn mới 17-18 tuổi, tình cảm nhất định vừa ngây ngô lại mãnh liệt.

Cho nên Cố tổng bây giờ, mới có thể xử lí chuyện tình cảm thành thạo như vậy.

Kỷ Nguyễn bỗng thấy hơi khó chịu.

Không nói rõ là vì sao, chỉ thấy trái tim nặng trĩu, cảm xúc mãnh liệt phập phồng làm cậu thấy nôn nao.

Bàn tay cậu đè trên bụng, hơi lạnh từ chiếc cốc khiến đầu ngón tay cậu cũng trở nên lạnh cóng, dù xoa xoa dạ dày cũng không thấy có chút tác dụng nào.

Cơn khó chịu từ cơ thể lại khiến đầu óc cậu thanh tỉnh hẳn lên, Kỷ Nguyễn đột nhiên có cảm giác may mắn như vừa sống sót sau tai nạn.

May mắn là bản thân tỉnh táo lại kịp lúc, không thể để cảm giác ấm áp của hiện tại đánh lừa mà tiếp tục chìm trong ảo tưởng.

Cậu mới không muốn bị ngược.

Nếu sau này thật sự không nhịn được, cùng lắm thì chạy trốn, cho dù cậu thật sự có một chút tình cảm với Cố Tu Nghĩa, nhưng đặt trước cái mạng nhỏ này của cậu thì tính là cái gì?

Cố Tu Nghĩa tình nguyện đối tốt với cậu, cậu vui vẻ nhận lấy, nếu không muốn cậu liền chạy trốn, dù sao đến hạn hợp đồng cũng phải rời đi, sớm một chút hay trễ một chút cũng không có gì khác nhau.

Truyện ngược thì sao? Kẻ ngốc mới đứng yên chờ bị ngược.

Kỷ Nguyễn âm thầm tự cổ vũ bản thân, cật lực xem nhẹ cảm xúc khó chịu còn sót lại trong lòng.

"Cậu làm sao vậy?" Lý Tuy An thấy Kỷ Nguyễn thật lâu cũng không nói lời nào bèn hỏi.

Kỷ Nguyễn lấy lại tinh thần, vuốt phẳng cảm xúc, nhẹ nhàng xoa dạ dày, dừng một chút mới nói: "Tôi cũng nghe nói, Lâm Thanh đã xin tạm nghỉ học."

Cậu không nhắc đến Cố Tu Nghĩa nữa, chuyển chủ đề về lại Lâm Thanh và Đoàn Trạch Bình.

Lý Tuy An nghe ra ý tứ trong lời nói, hiểu ra cậu tưởng Lâm Thanh bảo lưu là vì chạy trốn, lắc đầu: "Không phải Không phải, là lão Đoàn và Lâm Thanh kết thúc trước, bọn họ tách ra được 1-2 ngày thì Lâm Thanh biến mất."

Kỷ Nguyễn có chút kinh ngạc, Đoàn Trạch Bình nhìn có vẻ rất thích Lâm Thanh, bây giờ còn vì thất tình mà đến quán bar uống say, lúc đó xảy ra chuyện gì mà có thể quyết đoán cắt đứt với Lâm Thanh?

Vẻ mặt của cậu quá mức rõ ràng, giống hệt như đám người Lý Tuy An khi mới nghe tin, hắn cười nói: "Chuyện này mới nghe thì thấy rất lạ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được."

Trong quán bar thường để nhiệt độ thấp, tuy rằng Kỷ Nguyễn đã mặc thêm một chiếc áo khoác lông cừu nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh, dạ dày vốn khó chịu lại càng thêm nghiêm trọng, thường thường co rút một cái.

Cậu kéo khóa cao đến tận cằm, hai tay đút trong túi áo xoa xoa làm ấm bụng, nghe Lý Tuy An tiếp tục nói.

"Lão Đoàn chưa từng yêu, nguyên nhân lớn nhất là quá cố chấp với một hình tượng cụ thể, chỉ thích kiểu người vừa trong sáng lại thanh cao, chẳng khác nào đang miêu tả tiên nữ, bởi vậy khi nhìn thấy Lâm Thanh liền yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà Lâm Thanh từ trước đến nay khi đứng trước mặt hắn đúng là có chút giống như vậy."

Lý Tuy An vừa thưởng thức rượu vừa nói: "Nhưng lão Đoàn cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, Lâm Thanh vẫn luôn ỡm ờ treo hắn một bên, hắn sao có thể không biết? Có đôi khi chỉ là lừa mình dối người, một người muốn đánh một người muốn chịu."

"Sau đó xảy ra chuyện của các cậu, hai người họ không biết cãi nhau cái gì, dù sao thì hình tượng của Lâm Thanh trong lòng hắn cũng hoàn toàn sụp đổ. Cho nên có đôi khi cảm giác lão Đoàn cũng không thật sự thích Lâm Thanh, có lẽ hắn thích là cái hình mẫu ảo tưởng trong lòng kia, đúng lúc nó lại được đặt trên người của Lâm Thanh."

".... Bây giờ xảy ra chuyện mới tỉnh mộng, chẳng qua là trong phút chốc không có cách nào hoàn toàn thoát ra."

Hắn cười nhẹ: "Con người mà, thời điểm tỉnh táo lại mới là lúc khổ sở nhất."

Kỷ Nguyễn bỗng nhiên thông suốt, Lý Tuy An chỉ thuận miệng nói một câu, lại giống như đánh vào trong lòng cậu.

Vậy nên sự khó chịu không sao hiểu được này, cũng là vì cảm giác sau khi bừng tỉnh khỏi ảo tưởng sao?

A... Hình như là như vậy, dạ dày cậu càng ngày càng đau hơn.

Cánh cửa phòng cách đó không xa bị đẩy ra, giọng nói ồn ào của Tống Lĩnh truyền tới, không gian yên tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Kỷ Nguyễn nắm chặt bàn tay, dùng sức đè trên dạ dày, miễng cưỡng ngồi thẳng dậy.

—— Cạch.

Trong tầm tay xuất hiện một ly sữa, tiếng cốc thủy tinh và mặt đá cẩm thạch chạm vào nhau tạo ra một âm thanh lanh lảnh giòn vang.

Kỷ Nguyễn nhìn làn hơi nóng mờ mịt tỏa ra từ cốc sữa bò, suy nghĩ lại lang thang bay xa không có mục tiêu.

"Kỷ Nguyễn." Vẫn luôn là bàn tay to lớn phủ trên gáy cậu, độ ấm khiến Kỷ Nguyễn run rẩy.

Cố Tu Nghĩa khom lưng cúi đầu nhìn cậu, giữa hai mày khẽ nhăn lại, dưới ánh đèn nửa tối nửa sáng đường nét trên khuôn mặt hắn càng được khắc sâu:

"Em khó chịu chỗ nào?"

Kỷ nguyễn ngơ ngẩn mà nhìn vào đôi mắt hắn, thấy được trong đó sự quan tâm không hề che giấu, giống như bị tình cảm đó thiêu đốt, cậu theo bản năng đẩy tay Cố Tu Nghĩa ra.

"Không, không sao..." Cậu tránh khỏi tầm mắt của Cố Tu Nghĩa, bưng cốc sữa lên muốn che giấu biểu cảm trên mặt, nhưng chưa kịp uống dạ dày lại quặn đau: "A!"

Trong nháy mắt Kỷ Nguyễn cảm thấy dạ dày như bị một mũi băng nhọn đâm một cái, lục phủ ngũ tạng đều bị đông cứng, mồ hôi sau lưng túa ra.

Cậu vội vàng đặt cốc xuống trên bàn, sữa nóng văng ra mu bàn tay cũng không có cảm giác, lập tức ôm bụng chống đỡ.

"Kỷ Nguyễn?"

Cố Tu Nghĩa chỉ thấy Kỷ Nguyễn bỗng phản ứng kịch liệt, sau đó giống như đau đến không thể chịu nổi mà khom lưng xuống, sống lưng không ngừng run rẩy.

Hắn ôm chặt lấy Kỷ Nguyễn, bàn tay sờ đến đôi tay cậu đang đè trên dạ dày, cảm thấy tay cậu đã lạnh như băng.

"Dạ dày đau sao? Có phải dạ dày khó chịu không?"

Đột nhiên xảy ra biến cố cũng dọa Tống Lĩnh và Lý Tuy An nhảy dựng.

Tống Lĩnh ghé lại gần bên người Cố Tu Nghĩa nhìn sắc mặt của Kỷ Nguyễn, khuôn mặt cậu đã trắng bệch đến dọa người, lúng túng nói: "Tình... tình huống gì đây? Là ăn phải đồ gì nên đau bụng?"

"Cái rắm!" Lý Tuy An lập tức đánh gãy lời: "Tôi thề, từ lúc cậu ấy đến đây cái gì cũng chưa ăn!"

Lý Tuy An bị dọa một phen, Cố Tu Nghĩa đã giao Kỷ Nguyễn cho hắn trông nom, đứa nhỏ này cơ thể yếu ớt, vạn nhất xảy ra chuyện gì lão Cố nhất định sẽ giết hắn.

Hắn đối mặt với ánh mắt của Cố Tu Nghĩa, nháy mắt rùng mình một cái.

Được rồi, chẳng cần chờ có chuyện gì, bây giờ lão Cố đã muốn giết hắn rồi.

Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn vào trong ngực kiên nhẫn xoa lưng an ủi một hồi, lúc này sống lưng Kỷ Nguyễn mới dần thả lỏng, cằm đặt trên đầu vai hắn khẽ "Ừm" một tiếng.

Hắn lau mồ hôi giúp Kỷ Nguyễn, tầm mắt quét trên bàn nhìn một lần, dừng trên chiếc cốc thủy tinh đựng nước lọc, mu bàn tay chạm trên thành cốc, chỉ thấy lạnh lẽo.

Lý Tuy An nhìn động tác của Cố Tu Nghĩa liền biết hắn suy nghĩ cái gì, lập tức xua tay: "Cậu ấy không uống!"

Hắn không biết khi nào đã lui đến phía sau người Tống Lĩnh, giống như sợ Cố Tu Nghĩa có thể vung một quyền lên mặt hắn bất cứ lúc nào, nói thật nhanh:

"Nước đúng là tôi rót, nhưng một viên đá cũng không bỏ, là một cốc nước không thể bình thường hơn! Hơn nữa cậu ấy còn chưa uống giọt nào, tuyệt đối không phải do cái này!"

Cố Tu Nghĩa bình tĩnh thu hồi tay, tất nhiên hiểu được chuyện này và cốc nước kia không có liên quan gì, tuy rằng dạ dày Kỷ Nguyễn không tốt lắm, nhưng còn chưa đến mức không thể uống được một ngụm nước lạnh, nhất định là có vấn đề khác.

Hắn cúi đầu cẩn thận quan sát trạng thái của Kỷ Nguyễn, có vẻ đã ổn định lại một chút, nhưng nhìn vẫn rất yếu, màu môi nhợt nhạt.

Hắn không muốn trì hoãn thêm nữa, kéo Kỷ Nguyễn sát lại gần trong ngực, ôm ngang bế lên.

"Đi trước."

"A, đúng đúng," Lý Tuy An lau mồ hôi: "Mau đi bệnh viện nhìn xem, nhất định không sẽ có việc gì!"

Ở thời điểm như này tính chuyên nghiệp của Tống Lĩnh thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn, đi sát theo bên người Cố Tu Nghĩa bình tĩnh nói: "Tôi đã gọi tài xế, bây giờ hẳn là đã tới."

Cố Tu Nghĩa ném cho hắn một ánh mắt tán thưởng.

Tống Lĩnh mặt không đổi sắc nhưng trong lòng đã vui đến nở hoa, bên tai phảng phất như nghe thấy tiếng đồng tiền vàng rơi, biết tháng này tiền thưởng lại nhiều thêm rồi.

Cố Tu Nghĩa vội vàng mang Kỷ Nguyễn đến bệnh viện, chỉ hận không thể kiểm tra một lượt từ đầu đến chân cho cậu.

Kỷ Nguyễn ngồi trên ghế dựa trong phòng khám đợi kết quả, cậu biết bản thân không có vấn đề gì lớn, hẳn là do cảm xúc kích động quá mức mới khiến dạ dày đau, trên mạng không phải đều nói dạ dày là cơ quan dễ bị cảm xúc ảnh hưởng nhất sao? (*)

(*) Khi tâm lý căng thẳng, lo lắng, các hormone và chất dẫn truyền thần kinh trong cơ thể sẽ được giải phóng. Điều này gây ảnh hưởng tiêu cực đến nhu động ruột và hoạt động co bóp của dạ dày, dẫn đến hiện tượng đau bụng, ợ chua, đầy hơi...

Thậm chí lúc kiểm tra cậu còn có chút kháng cự, bởi vì đoán được phỏng chừng tra không ra cái gì, sau đó bác sĩ sẽ biết nguyên do vấn đề là ở tâm lí

Nói không chừng Cố Tu Nghĩa còn bởi vì vậy mà truy hỏi cậu phiền não chuyện gì.

Chuyện này có thể nói ra sao?

Dù sao cũng không thể nói là do cậu nghĩ đến về sau có thể bị bạch nguyệt quang của hắn ngược nên tức giận đến đau dạ dày.

Cũng đâu thể nói cậu thiếu chút nữa cho rằng mình thích Cố Tu Nghĩa, cho nên sợ hãi tới mức đau dạ dày?

Cái nào nói ra cũng rất kì quái.

"Aizz..." Kỷ Nguyễn thở dài một tiếng, chống tay lên trán.

Giây tiếp theo bàn tay được người nắm lấy, nhiệt độ cơ thể ấm áp của Cố Tu Nghĩa truyền đến.

Hắn ngồi xổm trước người Kỷ Nguyễn, bàn tay đặt trên bụng cậu ở vị trí dạ dày: "Vẫn còn đau à? Có buồn nôn không? Tôi gọi bác sĩ đến đây nhé?"

Vừa rồi ở trên xe, cả người Kỷ Nguyễn lạnh run, đặc biệt là lòng bàn tay và vùng bụng, còn thường thường run lên, Cố Tu Nghĩa ủ ấm cho cậu một hồi mới đỡ hơn chút.

Thế nên hiện giờ hắn nhìn gà cũng hóa cuốc, Kỷ Nguyễn khẽ than một tiếng hắn liền cảm thấy cậu đang khó chịu.

Không có cách nào, thực sự mỗi lần đứa nhỏ này bị bệnh đều dọa người ta một phen.

"A, cũng không phải......"

Kỷ Nguyễn cào cào chóp mũi, chính cậu cũng không ý thức được vừa nãy mình đã phát ra tiếng, thấy bộ dáng sốt sắng của Cố Tu Nghĩa làm cậu cũng hơi ngượng ngùng.

Trên người đã ấm lại, dạ dày cũng dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ còn hơi âm ỉ khó chịu.

Kỷ Nguyễn cảm thấy mình có thể xuất viện ngay bây giờ, không muốn chiếm dụng tài nguyên của bệnh viện.

"Xin chào," Cửa phòng khám không khóa, bác sĩ đánh tiếng trước rồi mới bước vào, hỏi thăm: "Còn khó chịu không?"

Cố Tu Nghĩa cau chặt mày, nói thay Kỷ Nguyễn: "Có, vừa rồi em ấy đau đến mức kêu ra tiếng."

Kỷ Nguyễn đè nặng giọng nói: "Tôi không có!"

"Vậy sao?" Bác sĩ lập tức cúi đầu xem kết quả kiểm tra, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Không thể nào......"

Ý kiến của Kỷ Nguyễn bị hai người đồng thời xem nhẹ.

Kỷ Nguyễn: "......"

Xấu hổ đến người đều đỏ.

"Không có việc gì." Cố Tu Nghĩa vòng tay vỗ vai Kỷ Nguyễn: "Bị bệnh thì chúng ta phải trị cho khỏi, không cần che giấu."

Bây giờ mặt Kỷ Nguyễn đã đỏ bừng, lông mi thẳng dài run run, đôi mắt cũng rưng rưng ánh nước, nhìn qua trông thật đáng thương, chính là bộ dáng khiến người dễ mềm lòng nhất.

Cậu kéo tay áo Cố Tu Nghĩa, cắn môi nhỏ giọng nói: "Tôi thật sự không khó chịu, chúng ta về nhà đi..."

Cố Tu Nghĩa lại cho rằng cậu đang cậy mạnh, ngón tay quét nhẹ qua đuôi mắt câu: "Ngoan chút nào."

Bác sĩ chắp hai tay sau lưng, đi tới quan sát trạng thái của Kỷ Nguyễn: "Theo lý thuyết thì hiện tại cậu ấy hẳn là tốt rồi, chỉ là cảm lạnh bình thường dẫn đến dạ dày khó chịu, vừa rồi uống nước ấm lại uống thuốc, đổi thành mấy người trẻ tuổi khác giờ đã sớm mừng rỡ chạy được rồi."

Kỷ Nguyễn cả kinh: "Bị lạnh bụng?...... Chỉ là như vậy sao?"

Móng vuốt của Cố Tu Nghĩa vẫn thường thường xoa bụng cậu một cái, Kỷ Nguyễn hất bay tay hắn ra, nhưng chỉ được một lúc lại mò lên.

Bác sĩ liếc mắt nhìn động tác nhỏ của hai người, lắc đầu đi rót cho mình một cốc cà phê.

"Đúng vậy, bây giờ thời tiết lúc nóng lúc lạnh, cậu nhìn sang khoa nhi bên cạnh mà xem," Bác sĩ khoát tay: "Tất cả đều là triệu chứng giống vậy, đều là trời lạnh không chú ý giữ ấm, trẻ con bụng dạ yếu ớt, cũng không phải bệnh gì lớn."

......

Chỉ như vậy?

Sao có thể?

Kỷ Nguyễn không thể tin được.

Chẳng lẽ cậu không phải bởi vì quá đa sầu đa cảm sao? Vừa rồi ở quán bar cậu thật sự rất buồn phiền đó!

Tuy rằng hiện tại đã không thấy buồn nữa....

Nhưng sao cậu có thể cùng bệnh với bên khoa nhi cách vách được?

Kỷ Nguyễn không thể tiếp thu, thậm chí tình nguyện là do nguyên nhân tâm lí.

Cố Tu Nghĩa lại hoàn toàn không cảm thấy Kỷ Nguyễn và những bạn nhỏ kia bị bệnh giống nhau là điều gì kì lạ, ngược lại thấy yên tâm hơn không ít, nhưng vẫn có chút để ý.

Hắn nắm lấy tay Kỷ Nguyễn nắn bóp: "Vậy nằm viện đi."

!?

Hắn đang nói cái gì?

Kỷ Nguyễn vội vàng túm áo Cố Tu Nghĩa, mặt đầy xấu hổ: "Tôi khỏe rồi!"

Bác sĩ đang cầm bình giữ ấm cũng phải dừng lại, đứng cách một khoảng mà Kỷ Nguyễn còn cả thể cảm nhận được vẻ nghẹn lời của ông.

"Này, cậu người nhà này...." Bác sĩ muốn nói lại thôi: "Không cần nằm viện đâu, cho dù người bệnh có thể chất yếu đi nữa thì về nhà ngủ một giấc, chú ý giữ ấm, buổi sáng lại uống thuốc liền tuyệt đối không có chuyện gì nữa."

Ông tiến lên hai bước chỉ tay ra ngoài cửa, bộ dáng sứt đầu mẻ trán: "Cậu nhìn xem giường bệnh của chúng tôi có bao nhiêu đâu, khoa nhi bên cạnh còn rất nhiều người, thượng thổ hạ tả, nhiều người còn phải ra hành lang ngủ, nào có thể hào phóng như vậy?"

Kỷ Nguyễn nhắm mắt, cậu thực sự không muốn nghe thêm "khoa nhi bên cạnh" thêm lần nào nữa.

Bác sĩ nhìn hai người trước mặt như bệnh thần kinh, ánh mắt hiện rõ sự ngờ vực.

Người nhà cùng bệnh nhân này đều thật quái dị, một người không tin mình bị bệnh, một người lại cho rằng bệnh vô cùng nghiêm trọng phải nằm viện.

Thời buổi này ai thấy phòng bệnh cũng phải chạy đường vòng, ông chưa từng gặp qua người nào vội vàng để người nhà nằm viện như vậy.

Kỷ Nguyễn không thể nhịn được nữa, bắt lấy tay áo Cố Tu Nghĩa: "Chúng ta trở về di, bệnh viện cũng không phải nhà anh mở..."

Sau đó cậu thấy Cố Tu Nghĩa quay đầu lại nhìn, khuôn mặt bình tĩnh bỗng lộ ra biểu cảm khó mà miêu tả được.


"Xin lỗi." Hắn nói.


"?"


"Tôi quên mất."


Hắn đã quên đây là một bệnh viện công lập.


Đúng là không phải nhà hắn mở.


"......!?"


Kỷ Nguyễn im lặng đỡ trán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK