• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: hoameei

Trong nhà hàng của công viên khó có cảnh yên lặng, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười nói hân hoan lẫn với tiếng nhạc của các trò chơi bên ngoài truyền vào.

Bộ dáng nghe điện thoại của Kỷ Nguyễn rất bình tĩnh, chỉ nhìn vẻ mặt thì không thể đoán được đầu dây bên kia đang nói gì.

Nhóm bạn cùng phòng tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm Kỷ Nguyễn, vô thức nín thở, bàn của bọn họ bỗng yên tĩnh khác thường, trái ngược hoàn toàn bối cảnh xung quanh.

"Ừm... Được... Em biết rồi, đàn chị.... Không sao...."

Kỷ Nguyễn cười rồi cúp máy, Hàn Tiểu Lâm vội vàng hỏi: "Thế nào? Chị Tử Chương nói gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là muốn nói xin lỗi với tớ." Kỷ Nguyễn xoa lỗ tai, âm thanh nhộn nhịp ở đây đối với cậu quá mức ồn ào, nhất là khi ở trong nhà như vậy lại càng thấy khó chịu.

Tần Sơn cào gáy: "Chỉ vậy thôi sao?"

Trong suy nghĩ của cậu, chị Tử Chương không phải là người chỉ biết nói miệng, tuy rằng việc này chị ấy không làm sai cái gì, nhưng với tính cách của đàn chị nhất định sẽ bắt Lâm Thanh phải đứng trước mặt Kỷ Nguyễn nói xin lỗi.

Kỷ Nguyễn cười, nói: "Chị ấy hẹn gặp mặt, trịnh trọng tỏ vẻ muốn cho tớ một kết quả vừa lòng, có lẽ là muốn Lâm Thanh tự mình đến đây."

Tần Sơn lộ ra vẻ mặt quả nhiên: "Vậy mới phải chứ."

Hàn Tiểu Lâm ôm cánh tay: "Trực tiếp xin lỗi thôi thì sao đủ, ít nhất cũng không thể để anh ta lấp liếm chuyện này qua đi. Tớ thật sự không nhìn nổi dáng vẻ giả bộ thanh cao kia của anh ta."

Kỷ Nguyễn khẽ nhéo vành tai, chậm rì rì nói: "Đàn chị nói sẽ đưa ra kết quả thì nhất định sẽ có kết quả, đến lúc đó rồi lại xem sao —— Ơ?"

Cậu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự, giống như đang nhìn xuyên qua đồ vật.

Hàn Tiểu Lâm cũng phản ứng lại: "Sao nhạc lại tắt rồi? Có trục trặc gì sao?"

Lý Ngộ ngó ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh: "Không phải,.... không tắt, mà là âm thanh nhỏ đi."

Hàn Tiểu Lâm cẩn thận nghe: "Đúng đúng đúng, nhỏ đi rất nhiều."

Cố Tu Nghĩa vẫn luôn cúi đầu nhìn di động, giống như đang nhắn tin với người nào, nghe vậy thì ngẩng đầu nói: "Còn ồn nữa không?"

Tần Sơn vui vẻ hớn hở: "Khá tốt khá tốt, như này mới thích hợp, vừa nãy thực sự có hơi ầm ĩ, sợ là ngay cả mấy người điều khiển âm thanh cũng không chịu nổi rồi ha ha ha ha."

Lý Ngộ cười theo, uống miếng nước rồi nói: "Tớ còn thắc mắc giọng bị làm sao, hóa ra từ nãy đến giờ toàn rống lên mới nghe thấy, thế mà không phát hiện."

Âm thanh cuối cùng cũng ở trong mức bình thường, Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, phút chốc mọi người không ai lên tiếng, không khí yên tĩnh quỷ dị.

Kỷ Nguyễn theo bản năng quay đầu, phát hiện Cố Tu Nghĩa vẫn luôn nhìn mình, giống như lời của bọn Tần Sơn đều không tính, nhất định phải đợi câu xác nhận của cậu mới được.

Ngoại hình Cố Tu Nghĩa từ hình dáng lông mày đến gương mặt đều rất gọn gàng sạch sẽ, nói một cách cảm tính hơn chính là lạnh nhạt (*).

(*) raw 薄情: bạc tình, bạc bẽo trong tình yêu, nhưng mình thấy dùng nghĩa này thì oan cho anh Cố quá, tại ảnh đã yêu ai đâu mà phụ người ta, nên có thể hiểu nhẹ nhàng hơn là người vô tâm, lãnh đạm, ít tình cảm (: mỏng, ít ỏi, lạnh nhạt; : tình cảm, tình yêu, cảm xúc)

Điều này Kỷ Nguyễn đã nhận ra ngay từ lần đầu tiên gặp hắn, mà cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng hiện tại, cậu có thể bắt được một tia cảm xúc mềm mại trên gương mặt này, không quá rõ ràng, khiến người khác khó mà phân biệt được.

Trên thực tế gần đây Kỷ Nguyễn luôn có cảm giác như vậy, đặc biệt là những lúc chỉ có hai người ở cạnh nhau, Cố Tu Nghĩa giống như chỉ tùy ý nói chuyện, rồi lại giống như lộ ra những cảm xúc đầy ẩn ý.

Loại ánh mắt này khiến Kỷ Nguyễn thấy không được tự nhiên, cậu bối rối liếm môi: ".... Bây giờ được rồi."

Dường như Cố Tu Nghĩa không để ý tới sự hoảng hốt của Kỷ Nguyễn, chỉ gật đầu rồi lại nhìn di động, gửi một tin nhắn cuối cùng, sau đó tắt màn hình.

[ Được rồi. ]

Hắn nhìn về phía Kỷ Nguyễn, bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, không lại xoa tai nữa.

Hắn cầm ly trà sữa lạnh ngắt trong tay Kỷ Nguyễn, hỏi: "Cô ấy nói khi nào gặp mặt?"

Trong mắt Kỷ Nguyễn chỉ có trà sữa, tầm mắt lưu luyến không rời nhìn theo ly trà sữa đang dần rời xa.

Cố Tu Nghĩa không thể không nâng cằm cậu quay về, để hai người đối mắt nhìn nhau: "Lạnh rồi không thể uống, sẽ đau dạ dày."

Kỷ Nguyễn cũng không quá ham ăn, thật ra so với việc thèm uống trà sữa lại càng bởi vì cậu đã uống hơn nửa cốc rồi, chỉ còn lại một phần nhỏ lại đột nhiên bị lấy mất, trong lòng cảm thấy không vui.

Nhưng Cố Tu Nghĩa cũng không nói sai, giữa cơ thể và tâm lý không thoải mái, đương nhiên cơ thể vẫn quan trọng hơn.

Cậu uể oải gật đầu: "Biết rồi..."

Ngón tay Cố Tu Nghĩa xoa xoa gương mặt cậu, an ủi: "Ngoan, về nhà lại bảo dì Triệu làm cho em."

"...... Không cần." Kỷ Nguyễn che miệng ngáp một cái.

"Kỷ Nguyễn."

"Ừm?"

Cố Tu Nghĩa không nói tiếp, nhìn đôi mắt trở nên hồng hồng của Kỷ Nguyễn sau khi ngáp, trên hàng mi còn có ít nước.

Đôi mắt Kỷ Nguyễn vẫn luôn thật xinh đẹp, nhưng người khác không biết, lúc xinh đẹp nhất là khi trong mắt chứa hơi nước long lanh như mặt hồ.

"Sao anh lại không nói lời nào?" Kỷ Nguyễn nghiêng đầu nhìn, đôi mắt trong veo.

Cố Tu Nghĩa thu tay lại, giữ một khoảng cách an toàn, uống một hớp nước để làm dịu lại cổ họng khô khốc.

"Em định khi nào gặp?"

Kỷ Nguyễn chớp chớp mắt: "Ngày mai."

Cố Tu Nghĩa đặt cốc nước xuống bàn, gật đầu, Trình Tử Chương cũng coi như suy nghĩ thấu đáo, bây giờ thời gian không còn sớm, để người khác ra ngoài lúc này tóm lại không quá thích hợp, hơn nữa — —

Hắn nhìn về phía Kỷ Nguyễn, đứa nhỏ này rõ ràng đã hơi mệt mỏi.

Trạng thái của Kỷ Nguyễn thế nào đều hiện hết ra bên ngoài, có đôi khi chính cậu còn chưa phát giác, nhưng chỉ cần là người luôn chú ý đến cậu sẽ có thể dễ dàng nhìn ra.

Ví dụ như lúc này, màu sắc môi cậu đã nhạt hơn nhiều so với buổi sáng khi vừa ra cửa.

"Về trước đi." Cố Tu Nghĩa đứng lên, tay đỡ Kỷ Nguyễn.

Kỷ Nguyễn không được ngủ trưa, chơi cả một ngày đúng là đã mệt rã rời, cũng không từ chối, xoa xoa đôi mắt thuận theo đứng bên cạnh Cố Tu Nghĩa, nói với đám người Hàn Tiểu Lâm: "Mấy cậu về không?"

Đám người vẫn duy trì tư thế chơi di động, ý đồ tự bảo vệ tâm hồn yếu đuối của mình trước hai con người show ân ái không coi ai ra gì này, nghe Kỷ Nguyễn hỏi lập tức trăm miệng một lời: "Không về!!!"

Kỷ Nguyễn không biết bọn họ vì cái gì đột nhiên phản ứng lớn như vậy, sửng sốt hai giây mới sờ sờ chóp mũi: "...... Được rồi, vậy các cậu từ từ chơi, tớ về ngủ đây."

Một tay cậu ôm bó hoa, một tay vẫy vẫy, cười tươi: "Tạm biệt nha."

Ba người nhìn theo bóng dáng rời đi của bọn họ, Cố tổng tặng Kỷ Nguyễn một bó hoa thật lớn, Kỷ Nguyễn người nho nhỏ, tựa như chôn trong hoa.

Sau đó Hàn Tiểu Lâm nhìn thấy Cố tổng còn rất tự nhiên mà vòng tay ôm lấy vai bạn thân của mình, nhắc nhở cậu đi đứng cẩn thận, mỗi một động tác đều vô cùng đứng đắn.

Kỷ Nguyễn rõ ràng cũng bị hù dọa, còn cười ngọt ngào nói cảm ơn với Cố tổng.

Hàn Tiểu Lâm: "......"

Sinh viên năm nhất Hàn Tiểu Lâm, nay đã hiểu được sâu sắc sự xảo trá của tên đàn ông 30 tuổi.

- ------------------------

Bản edit lâu lâu lại update nên hãy đọc tại wattpad @hoameei nhé

- -------------------------

Công viên trò chơi này có thể nói là khu vui chơi trong nhà lớn nhất trong thành phố, từ nhà hàng đến cổng chính phải đi bộ một đoạn dài, chưa được bao lâu Kỷ Nguyễn đã bắt dầu thở hổn hển, dừng chân lại.

Cố Tu Nghĩa cúi đầu nhìn cậu: "Làm sao vậy?"

Môi Kỷ Nguyễn khẽ nhếch, trên trán có một ít mồ hôi, vui chơi cả ngày nên đầu tóc cũng tán loạn, một vài sợi tóc còn quấn cả vào cục bông tím trên đỉnh đầu.

Cố Tu Nghĩa bỗng nghĩ tới con mèo trong nhà lúc mới đón về, khi đó Tiểu An đang ở giai đoạn mọc răng, lăn lộn nghịch ngợm khắp nơi khiến cả người toàn bụi đất.

Rõ ràng mới chỉ là một con mèo con, nhưng bởi vì lông dày mà nhìn tròn vo, chỉ khi đi tắm lông ướt nhẹp co lại chỉ bé bằng một bàn tay.

Kỷ Nguyễn bây giờ rất giống bé mèo đang trưởng thành.

Hắn gỡ kẹp tóc quả bông xuống, nhịn cười hỏi lại lần nữa: "Sao thế, bạn nhỏ?"

Kỷ Nguyễn ngước mắt trông mong: "Tôi không ôm nổi nữa..."

Vừa nãy bó hoa còn được ôm trước ngực, nay đã rũ xuống tận đùi, nhìn qua có vẻ thật khó khăn.

Cố Tu Nghĩa sửng sốt, hắn không nghĩ tới chuyện này.

Lúc hắn cầm bó hoa trong tay không có cảm giác gì nặng, nhưng đổi thành Kỷ Nguyễn đã gần như bị hoa đè người.

"......" Hắn không nói một lời cầm lấy bó hoa, cánh tay đặt trên vai Kỷ Nguyễn lại không có ý định buông xuống, ôm Kỷ Nguyễn tiếp tục đi: "Thật là yếu ớt mà."

Lúc lên xe, một mình bó hoa chiếm ghế lái phụ, Kỷ Nguyễn và Cố Tu Nghĩa cùng ngồi phía sau.

Rõ ràng cậu đã mệt lắm rồi, lại không muốn ngủ, nhìn chằm chằm người Cố Tu Nghĩa.

Không biết dính lúc nào, trên áo khoác của hắn toàn là lông màu tím rơi từ áo Kỷ Nguyễn.

Kỷ Nguyễn nhặt mấy sợi thổi, thấy bọn nó bay lơ lửng trong không trung, uyển chuyển lượn một vòng cung, cuối cùng lại rơi xuống người Cố Tu Nghĩa.

Lặp lại mấy lần, mặc kệ cậu dùng sức thổi xa đến đâu, những chiếc lông tơ đều sẽ quay lại bám trên áo khoác đen của Cố Tu Nghĩa.

".... Áo của anh có nam châm sao?"Kỷ Nguyễn nhíu mày.

Lông mày Kỷ Nguyễn thanh mảnh, màu không quá đậm, lúc nhăn lại cũng là dáng vẻ tao nhã lịch sự, cho dù không kiên nhẫn cũng là cảnh đẹp ý vui.

Ánh mắt Cố Tu Nghĩa dừng trên mặt cậu giây lát, khẽ than thở: "Vậy đừng nghịch nữa, chờ lát nữa về nhờ dì Triệu."

Kỷ Nguyễn cảm thấy phiền phức, Cố Tu Nghĩa lại không thấy khó chịu chút nào.

Trong không gian chật hẹp, đôi khi hơi thở của Kỷ Nguyễn vô tình rơi xuống bên gáy hắn.

Một luồng gió ấm nhẹ tênh phả trên da, như có điện giật tê rần chạy từ đỉnh đầu đến tạn cùng xương cụt, với hắn mà nói chẳng khác nào một hồi khảo nghiệm tinh thần.

Hắn bắt lấy bàn tay ngọ nguậy của Kỷ Nguyễn, nhẹ nhàng xoa nắn.

Làn da Kỷ Nguyễn mềm mại, cho dù giúp cậu xoa bóp không những không thấy phiền toái, ngược lại càng là một kiểu hưởng thụ.

Nhiệt độ ấm áp của cơ thể khiến Kỷ Nguyễn cảm thấy thoải mái hơn không ít, cong mắt cười: "Kỹ thuật xoa bóp của sếp Cố lại tiến bộ rồi."

Cố Tu Nghĩa cười nhẹ: "Không còn cách nào khác, không phải em nói mỏi tay sao?"

"Đó là vì ôm hoa." Kỷ Nguyễn bĩu môi, "Thế sao anh mua mua nhiều hoa như vậy làm gì?"

Cố Tu Nghĩ đã sớm quen với việc Kỷ Nguyễn oán giận làm nũng, hùa theo cậu nói: "Ừ, là lỗi của tôi, giờ đã biết tay em quý giá rồi."

Kỷ Nguyễn vốn đã thấy mệt mỏi, được Cố Tu Nghĩa xoa bóp liền nhanh chóng thấy buồn ngủ, đầu càng ngày càng rũ xuống.

"Đúng rồi," Cố Tu Nghĩa tranh thủ lúc Kỷ Nguyễn còn chưa ngủ mất, hỏi: "Ngày mai tôi đưa em đi nhé?"


Trải qua lần đó ở bệnh viện, hắn không muốn để Kỷ Nguyễn một thân một mình ứng phó với Lâm Thanh, tốt nhất là đặt dưới mắt mình.


Kỷ Nguyễn ngẩng đầu: "Anh không đi làm sao?"


Cố Tu Nghĩa dừng một giây, ngày mai đúng là hắn có một cuộc họp rất quan trọng.


"Không sao," Kỷ Nguyễn nhắm mắt lại: "Ngày mai gặp ở bệnh viện, ở đó còn có đàn chị và cô Trình, bọn tôi nói hai câu liền rời đi ngay."


Cố Tu Nghĩa cẩn thận nghĩ, mới nói: "Vậy thế này, tôi đưa em đi, khi nào về lại đến đón em."


Dù sao cũng đều là được đón đưa, ngồi xe ai cũng vậy, Kỷ Nguyễn không có lý do để từ chối


Cậu buồn ngủ sắp không chịu được, đầu cũng lười gật, chỉ cọ cọ trên đầu vai Cố Tu Nghĩa: "Ừm, được...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK