• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng chờ suốt một đêm, sức lực cũng cạn kiệt dựa vào cửa thiếp đi. Khi Tịnh Nhã tỉnh lại trời cũng đã bắt đầu hửng sáng. "A Nhã! A Nhã!" có tiếng gọi nàng thất thanh bên ngoài cổng. Tịnh Nhã khó nhọc bước ra ngoài.

Tam thẩm sốt ruột đi đi lại lại cuối cùng cũng trông thấy người xuất hiện. Nàng còn chưa kịp hỏi vị đại thẩm này đã cướp lời: "A Đại.. hắn.. chết rồi." A Đại trong lời bà ấy chính là phu quân nàng cũng là vị hộ vệ kia.

Tịnh Nhã không tin vào tai mình, khó khăn hỏi lại: "Thẩm.. thẩm.. nói ai cơ?" "Đi thôi, đừng chần chừ nữa." Tam thẩm đỡ Tịnh Nhã đến bên bờ sông nơi có đông người tụ tập.

"Tránh ra, tránh ra chút đi. Tịnh Nhã đến rồi." Tam thẩm nhắc nhở mấy người phía trước. Họ nhường đường cho nàng, ai cũng nhìn với ánh mắt ái ngại. Tịnh Nhã nhìn người đang nằm bất động trên đất kia nước mắt không kìm được mà rơi xuống như mưa.

Phu thê hai người đến ngôi làng này cũng đã gần một năm. Người trong làng ai cũng quý mến bọn họ nhưng tại sao lại xảy ra cơ sự này. Tịnh Nhã tiến đến ôm lấy thi thể kia gào khóc thảm thiết. Mọi người sợ nàng quá sức ảnh hưởng tới thai nhi vội vàng kéo nàng ra. Cuối cùng Tịnh Nhã không chống nổi mà ngất đi.

Đến khi nàng tỉnh lại, mọi người trong làng đã giúp nàng chuẩn bị hậu sự. Tịnh Nhã cứ như vậy trầm mặc mất mấy hôm. Tam thẩm sợ nàng làm điều gì dại dột cũng dọn qua ở cùng vài ngày.

Tịnh Nhã biết mình khiến nhiều người lo lắng thì cố gắng phấn trấn hơn một chút. Lại qua mấy hôm mọi người thấy nàng đã đi chợ, làm vườn thì cũng yên tâm phần nào.

Nhưng đến một ngày, khi Tam thẩm mang trứng gà sang thì căn nhà ấy đã không còn một bóng người. Bà tìm được lá thư Tịnh Nhã để lại, lặng lẽ rơi nước mắt.

Về phần mình, Tịnh Nhã rời đi trong đêm. Nàng tìm đến một quán trọ ở tạm, ngày hôm sau thì mua muộn đoạn dây thừng. Phải rồi, nàng muốn mang cả đứa nhỏ đi tìm phu quân của mình.

Tịnh Nhã đến một đoạn rừng vắng, chọn một cái cây rồi nhanh chóng siết dây thừng thành một cái vòng. Nành xin lỗi đứa nhỏ rồi tự mình vòng qua.

Không lâu sau Đường Song Nguyệt và huynh đệ Phong Vũ vô tình đi qua đoạn đường này. Phong Vân gọi một tiếng: "Tiểu thư, đằng kia có người treo cổ." Đường Song nguyệt vén rèm cửa nhìn theo tay Phong Vân.

"Nhanh lại đó xem." Phong Vũ theo lời nàng phi tới trước, thành công cứu được người xuống. Đường Song Nguyệt thấy người được cứu xuống là một thai phụ, lo lắng hỏi: "Người này còn sống không?"

"Mạch đập rất yếu, có lẽ chỉ chậm một chút nữa là sẽ chết." Phong Vũ kiểm tra tình hình rồi báo lại.

Nhân duyên của bọn họ bắt đầu từ đó. Đường Song Nguyệt thành công cứu mạng mẹ con họ, cho họ chỗ ở. Tịnh Nhã thông qua Liên Sinh môn tìm ra được kẻ thù, dần trở thành cánh tay đắc lực của Đường Song nguyệt ở Lương quốc.

Còn câu chuyện ân nhân cứu mạng con gái kia cũng không phải lừa người. Chỉ là nó không to tát đến mức đấy. Tịnh Tâm mải chơi rồi trượt chân xuống hồ sen, Phong Vũ đang luyện công ở gần đấy vội chạy tới vớt con bé lên.

Hạ Tử Phong nghe xong cảm thấy đúng là không nên nghi ngờ hai người họ. Còn không xem xem vương phi của hắn là loại người như thế nào. Đột nhiên hắn chuyển hướng, dò hỏi về vị chủ tiệm "thần bí" kia.

Tịnh Nhã cười ha ha hai tiếng nhưng trong lòng nàng ta có chút lo lắng: "Công tử hỏi chủ tiệm của chúng ta sao? Nàng ấy là một cô nương khá thú vị. Không giống như tiểu thư khuê các, nàng ấy biết y thuật, biết võ công, lại thương người. Đặc biệt là thích đi so tài nấu rượu với mấy ông cụ ở Lương quốc."

Hắn nghe xong chợt cảm thấy vị này có chút khác với vương phi của hắn nhỉ. Nhưng linh cảm của hắn không cho phép bản thân loại bỏ nhiều thứ như vậy. Đúng là hắn sống với nàng hai tháng hơn, có nhiều điều có lẽ không biết nhưng gương mặt ấy đã khắc sâu vào tâm trí hắn rồi.

Khi đường phố bên dưới dần nhộn nhịp, Hàn Kỳ mới tỉnh lại. Hắn dáo dác đi tìm công tử nhà mình ở khắp nơi. Thấy Hàn Kỳ mãi mới ló mặt ra đến tiền sảnh, Hạ Tử Phong châm chọc: "Ngươi dậy muộn quá đấy. Lần sau ta cấm ngươi uống mấy thứ đồ này nữa."

Hàn Kỳ cười mấy cái lấy lòng. Đồ tốt như này lí nào lại không được uống nữa. Không lâu sau bọn họ chào từ biệt Tịnh Nhã trở về Vân Mãn Thiên.

Ngay tối hôm đấy Đạm Cảnh Dương cuối cùng cũng đến tìm nàng. Đề phòng có kẻ không liên quan tới tìm, nàng vẫn xuống xem thử. Vẫn ở căn phòng cũ, chỉ là không khí đã thay đổi rất nhiều.

Đạm Cảnh Dương và Đường Song Nguyệt nhìn nhau hồi lâu không ai nói gì. Cô nương trước mặt khiến ông chợt nhớ về kí ức xa xưa, nhớ về nữ tử khiến ông day dứt cả đời.

Cuối cùng vẫn là Đường Song Nguyệt mở lời trước. Nàng tháo chiếc nhẫn trên cổ ra, đẩy đến trước mặt ông: "Ngài có biết món đồ này không?" Từ lúc nhìn thấy nó ở sau lễ nhậm chức, nếu không phải lo cho tang lễ ở Thủy tộc ông đã tức tốc đi tìm cô nương này hỏi cho rõ.

Đạm Cảnh Dương cầm chiếc nhẫn lên vân vê một hồi. Làm sao ông lại không biết cho được. Trên thế gian này chỉ có ông và nữ tử ấy sở hữu đôi nhẫn Lưu ly quang này. Ngày đó nếu ông quyết đoán hơn, mạnh mẽ hơn thì đã không để người ấy rơi vào tay tên hoàng đế chết tiệt của Đông quốc.

"Vậy ngài có biết người tên La Thanh Thanh không? Bà ấy là chủ của chiếc nhẫn này và cũng là mẫu thân của ta." Đạm Cảnh Dương có chút không tin, ngẩng lên nhìn nàng lần nữa. Bảo sao khi nhìn thấy cô nương này ông cảm thấy giống với người ấy đến bảy, tám phần.

Mẫu thân của nàng - Thanh phi hay La Thanh Thanh là một người thích ngao du sơn thủy. Bà đã đặt chân đến khắp tứ quốc, sống những ngày tản mạn thảnh thơi. Trong một lần đến thủy tộc bà đã quen Đạm Cảnh Dương, lúc đấy ông mới chỉ là thiếu chủ của Thủy tộc.

Trong khoảng thời gian bà ở đó, hai người đã nảy sinh tình cảm. Đạm Cảnh Dương trao cho bà một phần của Lưu ly quang như tín vật định tình. Ông muốn cưới bà về nhưng trưởng lão trong tộc phản đối mà đúng lúc đấy ngoại công của nàng bị bệnh nặng buộc bà phải trở về.

Đạm Cảnh Dương hứa khi nào mọi chuyện trong tộc ổn thỏa sẽ quay lại tìm bà nhưng chưa được bao lâu ông nghe tin người trong tâm đã vào cung làm phi tần. Đoạn tình cảm của họ cứ thế mà đứt. Tuy Đạm Cảnh Dương cảm thấy mình bị phản bội nhưng thi thoảng ông vẫn nghe nóng tin tức của Thanh phi. Chỉ không ngờ bà vào cung không được mấy năm thì mất.

"Ngài có biết vì sao ta lại hỏi ngài về Lưu ly quang không? Vì ta nghi ngờ ngài là phụ thân của ta." Đường Song Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình.

"Ha ha.. Liệu cô nương có nhầm lẫn gì không? Nếu ta không nhầm thì ta nên gọi cô nương một tiếng công chúa mới phải." Ông vẫn cho rằng Đường Song Nguyệt chỉ là vô tình có được chiếc nhẫn này.

Người này khiến nàng cảm thấy thật đau đầu mà nói thêm: "Ngài không thấy đôi mắt của ta và ngài rất giống nhau sao? Liệu ngài có biết rằng mẫu thân của ta đã mang thai trước khi vào cung không?"

Đạm Cảnh Dương ngỡ ngàng trong giây lát, việc này ông cũng không dám chắc. Nếu năm đó ông có con thì có lẽ đứa trẻ cũng đã lớn như thế này. Không biết Đạm Cảnh Dương nghĩ ra điều gì chợt nói: "Có thể làm phiền cô nương nói hạ nhân chuẩn bị giúp ta một bát nước không?"

Lúc sau Phong Vân theo lời nàng mang vào một bát nước. Đạm Cảnh Dương đứng dậy nói: "Chi bằng chúng ta tích huyết đi. Như vậy ta có thể tin tưởng cô nương một chút. Thế nào?"

Một người tin tưởng vào khoa học của thế kỷ 21 như Đường Song Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười. Tích huyết hay chích máu nghiệm thân, cách này hoàn toàn không thể tin tưởng, không những thế chỉ cần là nước càng ấm thì máu càng dễ bị hòa vào nhau.

"Cô nương không dám?" Đạm Cảnh Dương hỏi lại.'Không phải là ta không dám mà là nó quá sai đi có được không?'nàng tự nhủ trong lòng. Nhưng để thỏa mãn người trước mặt, nàng không nói gì mà tự chích máu ở đầu ngón tay nhỏ vào trong nước. Đọc‎ tr𝗎уện‎ tại‎ (‎ 𝖳rùm‎ 𝖳r𝗎уện﹒𝙑N‎ )

Đạm Cảnh Dương cũng nhanh chóng làm theo. Hai giọt máu không nhanh không chậm lập tức hòa tan. Đường Song Nguyệt cũng không lấy làm bất ngờ, còn người kia đứng chìm chăm chăm vào trong bát nước.

Một tiếng cười chợt phá vỡ không gian tĩnh lặng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK