• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Song Nguyệt sau khi thoát mác An vương phi bắt đầu lên kế hoạch mới. Chẳng qua nàng lại nghe thêm được một tin khiến trong lòng trùng xuống. An vương vì thương tiếc thê tử nên đã tự mình lo hậu sự.

Đường Song Nguyệt càng nghĩ càng rối 'Không lẽ mọi người thực sự tin cái thi thể kia là nàng sao?'Nhưng nàng cảm thấy thế cũng tốt, chỉ khi nàng triệt để biến mất thì kế hoạch khác mới có thể thực hiện.

Có những khi nàng theo người của Vạn Thảo Đường ra ngoài giao dịch, vô tình lướt qua An vương phủ, không khí xung quanh vẫn u buồn một cách lạ thường. Nàng biết người trong phủ vẫn luyến tiếc nàng, trong liền lòng có chút vui mừng.

Đường Song Nguyệt ở Vạn Thảo Đường một tháng, thương thế đã khỏi hẳn, chỉ là trên lưng có một vết sẹo dài. Nàng tính xăm hình gì đó lên để che đi nhưng là sợ đau nên tạm gác lại ý nghĩ đó.

Hôm nay, khi nàng vừa từ bên ngoài trở về đã nhìn thấy Lâm đường chủ đứng đợi ở cửa. Nàng cất tiếng hỏi: "Lâm Lãnh, huynh đang làm gì thế?" Lâm Lãnh nghe tiếng gọi thì quay người lại, trên tay còn đang cầm theo một chiếc giỏ. Nhìn thấy Đường Song Nguyệt, hắn cười nhẹ rồi nói: "Ta mang cho muội ít điểm tâm."



Đường Song Nguyệt đưa tay nhận lấy, cười với hắn hai tiếng: "Haha, được Lâm đường chủ đích thân đưa đồ quả nhiên là vinh hạnh của tiểu nữ. Cảm ơn huynh." Nụ cười trên môi hắn thoáng chốc biến mất. Lâm Lãnh nhìn chằm chằm vào nàng, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Nguyệt, muội sắp rời khỏi đây à?"

Đường Song Nguyệt dứt khoát gật đầu. Nàng đã trì hoãn kế hoạch quá lâu rồi. Trong lòng Lâm Lãnh có chút mất mát. Dù chỉ tiếp xúc với nàng trong một tháng ngắn ngủi nhưng hắn lại cảm thấy yêu thích cô nương này.

Trước khi trở vào phòng nàng nói với hắn: "Trước khi đi, ta sẽ qua chào huynh một tiếng." Cánh cửa dần khép lại, Lâm Lãnh vội hỏi nàng: "Muội có thể đừng đi không?" Đường Song Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Không thể."

Thân ảnh Đường Song Nguyệt biến mất, mãi một lúc sau Lâm Lãnh mới lấy lại chút ý chí. Hắn quay người rời đi.

Sáng hôm sau, Đường Song Nguyệt cầm theo tay nải của mình đi tìm Lâm Lãnh. Nàng tìm quanh hậu viện cuối cùng cũng thấy hắn đang nhổ dược liệu ở trong vườn. Lâm Lãnh nhìn thấy nàng thì dừng tay lại, cố nặn ra một nụ cười, hỏi: "Hôm nay muội đã lên đường rồi à?"

Đường Song Nguyệt ôm quyền, nói với hắn: "Thời gian qua ta đã làm phiền huynh rồi. Nếu không có huynh cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay. Bây giờ, chúng ta từ biệt tại đây. Sau này nếu huynh cần ta giúp đỡ, ta tuyệt đối sẽ không chối từ."



Lâm Lãnh một lời khó nói hết nên đã lấy một lọ sứ nhỏ từ trước ngực áo, đặt vào tay Đường Song Nguyệt: "Muội hãy giữ lấy thứ này, nó có thể giúp muội trị phần lớn các vết thương ngoài da. Thân là nữ nhân đừng có ngày nào cũng lăn lộn bên ngoài, muội phải biết yêu thương bản thân mình. Ta chỉ hy vọng có thể sớm ngày gặp lại muội."

Đường Song Nguyệt cẩn thận cất chiếc lọ đi rồi nói với hắn: "Vậy ta đi trước, huynh nhớ bảo trọng." Lâm Lãnh đơn thuần gật đầu, cho đến khi Đường Song Nguyệt khuất sau lối vào, hắn mới từ từ nói ra một câu 'Bảo trọng'.

Sau khi rời khỏi Vạn Thảo Đường, Đường Song Nguyệt chọn hướng Lương quốc mà đi. Vừa ra khỏi cổng thành, nàng đã nghe thấy một tin không mấy vui vẻ. Đông quốc viện cớ Hạ quốc khiến trưởng công chúa mới đi hòa thân hai tháng chết thảm, chuẩn bị binh lực tới Hạ quốc đòi lại công đạo cho nàng.

Đường Song Nguyệt trong lòng cười mỉa, từ khi nào nàng trong ánh mắt của Đông quốc lại có vô vàn sủng ái như vậy. Hoặc là vốn dĩ vụ hỏa hoạn kia cố tình nhằm vào nàng để Đông quốc thuận lợi chiêu binh mãi mã chuẩn bị chiến tranh đi.


Nàng không thích chiến tranh và cũng chẳng vị bách tính nào mong chiến tranh cả. Nhưng một khi nó là dã tâm của triều đình thì có trời mới ngăn được, nàng không quản được nhiều như vậy.


Trước mắt Đường Song Nguyệt chỉ muốn tìm hiểu về Lưu ly quang và chủ nhân của chiếc nhẫn còn lại những thứ khác thì để sau rồi tính.


Đường đến Lương quốc tương đối dễ đi, tuy nhiên muốn vào được Lương quốc không dễ. Trừ bỏ sứ thần thì hoặc là có người thân sống ở đây, hoặc là thương nhân có giấy thông quan có con dấu của bộ hộ của các nước mới có thể đi qua. Tuy hơi ngặt nghèo nhưng Lương quốc lại rất phát triển.


Ai cũng biết Lương quốc có thất tộc chỉ là hai trong số bảy tộc đó trải qua một trận đại dịch nhiều năm trước đã dần biến mất. Số người còn trụ lại cũng không thể gây dựng lại được một tộc nhân lớn nên họ sống rải rác giữa ngũ tộc.


Lúc đến gần cổng thành Lương quốc, Đường Song Nguyệt dừng chân ở một quán trà, tiện thể nghe ngóng tình hình. Nàng nhìn quanh một lượt, những người ở đây đúng là khiến nàng mở mang tầm mắt. Người mắt xanh, người tóc vàng, có người còn đeo cả đống đồ trang sức, bọn họ nói chuyện có vẻ rất hòa hợp.


Đường Song Nguyệt gọi một ấm trà, lúc tiểu nhị mang ra, hắn khiến nàng sững sờ vài giây. Hắn cũng nhìn nàng nhưng sau đó chỉ để lại vài từ: "Khách quan dùng thong thả."


Tiểu nhị có đôi mắt màu xanh lá cây, hắn cũng không thấy nàng đặc biệt. Quả nhiên đây mới là nơi dành cho nàng. Đường Song Nguyệt vừa xoay xoay chén trà trong tay vừa lắng nghe xung quanh. Khi nàng chuẩn bị rời đi liền nghe thấy tiếng gọi: "Tiểu thư?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK