Nhưng mà Trình Khanh sao có thể khẳng định người đó chính là Ngôn Duật Hàn. Không, cô thật sự không tin. Chắc cậu ta chỉ đang nói xạo thôi.
" Không xong rồi, hồ ly kia hình như định giết chết cậu ấy. Mình phải làm thế nào đây, không lẽ cứ núp ở đây à? Nhưng mà mình sợ lắm!"
Loáng thoáng vài dòng suy nghĩ len lỏi, cô cũng muốn làm gì đó để giúp Trình Khanh nhưng lại sợ. Đã lỡ nhìn những thứ không nên biết, nếu như Tư Hạ xuất hiện ngăn cản bây giờ chỉ khiến cho mọi chuyện rắc rối, có khi còn bị mất luôn cả tính mạng.
Sở Tư Hạ suy cho cùng chỉ là một cô gái, có mạnh mẽ gan dạ tới đâu đi chăng nữa trông thấy cảnh tưởng này cũng phải trùng bước. Tay chân cô giờ đây hơi run, cái lạnh và nổi sợ cứ thể bủa vây.
Quay trở lại về phía Liễu Vô Tịnh, anh có thể nhìn ra sự thay đổi rõ rệt của Trình Khanh. Qua cách cậu ta xưng hô khác lạ lại còn ngạc nhiên lo lắng cho vợ anh.
- Hại người? Che dấu Tư Hạ? Ngươi đang ăn nói gì thế Wenri, còn cố tỏ vẻ đáng thương cho cô ấy trong khi chính ngươi mới là người luôn tìm cách giết hại vợ ta!
" Hửm, mùi hương này?"
Bỗng dưng, Liễu Vô Tịnh hơi lặng người khi nói xong câu đó. Có một mùi hương dịu nhẹ thoang thoáng, rất gần đâu đây chỉ mình Vô Tịnh cảm nhận được. Không sai, đó chính là mùi hương cơ thể của cô ấy, lúc nào ở gần anh cũng mê hoặc bởi hương thơm này.
Cả khi cô không xịt nước hoa, nó vẫn tỏa ra hương thanh mát ngọt ngào. Cô ấy khiến anh bị nghiện mùi đó lúc nào không hay.
" Tư Hạ đang ở đây sao? Cô ấy vào đây làm gì, rừng rậm nguy hiểm như vậy mà vẫn gan dạ không sợ hãi ư? Phen này e rằng thân phận của mình bị bại lộ rồi!"
Dường như Sở Tư Hạ đang ở nơi này thì phải, lẽ nào cậu ta trông thấy Tư Hạ nên mới vu oan rằng anh hại người. Đến khi Sở Tư Hạ nghe xong chắc chắn sẽ bất ngờ rồi chạy thoát khỏi anh.
Sự thật cũng có lúc phải phơi bày, đã đến lúc cũng nên để Tư Hạ được biết. Vô Tịnh chỉ hơi tiếc một điều rằng kiếp này anh chưa hoàn thành được mục tiêu là khiến cô ấy yêu mình. Giờ đây nếu thấy cảnh này chắc chắn là lý do ngăn cản Sở Tư Hạ động lòng với anh, cô sẽ sợ hãi nhất quyết muốn buông bỏ. Cũng đúng thôi, con người ai cũng phải sợ khi ở cạnh một Cửu Vỹ Hồ.
- Anh...ăn nói xằng bậy, làm ơn tha cho tôi đi Ngôn Duật Hàn...tôi sắp gạt thở rồi...
Trình Khanh hai tay cứ nắm chặt vào đuôi của Vô Tịnh, thoại nhìn anh có vẻ đang muốn làm cậu ta gạt thở cho đến chết. Chỉ người trong cuộc mới biết rằng lực có vẻ không giống như người ta nghĩ, chiếc đuôi kia chỉ cuốn lỏng, nguyên do khiến Trình Khanh đau đớn như vậy đó là cậu đang rít chặt để lấy nó làm công cụ khiến mình tự sát, Vô Tịnh muốn thu hồi cũng không được.
- Wenri, ngươi đang làm gì thế? Nếu không bỏ ra ngươi sẽ chết đấy!
- A...
Chỉ còn là tiếng hét thất thanh cuối cùng để trả lại một không gian yên ắng không ồn ào. Trình Khanh ngã nhào xuống đất. Sở Tư Hạ đứng ở một góc lấy hai tay che miệng ngăn chặn lời nói định thốt ra. Hiện tại, Trình Khanh nằm một chỗ bất động.
Cuộc nói chuyện của bọn họ cô không hề hiểu chút nào. Phần vì đứng một khoảng cách xa nên Tư Hạ nào có nghe ngọn nghành. Giọng của Trình Khanh vang lên rất rõ nhưng còn hồ ly kia thì trầm trầm khá nhỏ đâm ra việc Tư Hạ hiểu lầm Cửu Vỹ Hồ mặc lời van xin mà ra tay.
" Trình Khanh cậu ấy..."
Cảm xúc trong lòng không thể kìm nén mà bắt đầu hiện rõ, khóe mi Tư Hạ bỗng ươn ướt. Có lẽ cô sắp khóc thật rồi.
Nói cô bất ngờ bao nhiêu thì Liễu Vô Tịnh cũng không kém cạnh là bao. Một yêu tinh tự cao tự đại giờ đây ngu ngốc đến độ kết liễu cuộc đời mình chỉ để chia cách mối quan hệ giữa anh và cô ấy.
Lý do hôm nay xảy ra việc này là do yêu tinh khi linh lực yếu đi sẽ đi lên rừng Viên Đằng cũ trước kia, chính là nơi này để hấp thu linh khí rồi tỏa ra một ma lực gì đó dụ dỗ con mồi. Họ sẽ bị thôi miên một vài phút tự khắc đến cạnh Wenri dâng mạng. Đó là điều quan trọng giúp khôi phục lại toàn bộ năng lực.
Có một điều, Liễu Vô Tịnh với những vụ án bí ẩn liên quan đến yêu tinh anh chẳng mảy may cho lắm để giúp loài người thoát khỏi nguy hiểm do chúng gây ra.
Chỉ khi nào ở gần chỗ anh, mùi của chúng tỏa ra rõ ràng thì anh mới tiện tay để cứu. Mục đích anh sống cùng loài người chỉ để găn chặn chấp niệm của đồng loại, tìm được người phụ nữ mình yêu.
Hôm nay là do có sự trùng hợp nào đó, vì họp xong cuộc họp với đối tác nên Vô Tịnh nhanh chóng đi đường vòng cho nhanh đến chỗ tòa soạn đón vợ về. Đương nhiên đi qua cánh rừng này là điều không tránh khỏi, chiếc xe con từ từ đến chỗ này thì chậm lại. Bỗng anh cảm nhận được và nghe thấy giọng hét vang vọng thoáng qua rất giống tiểu Hạ nhà anh khiến anh lầm rằng cô ấy gặp nguy hiểm nên đi nhanh chóng hạ xe.
Đến nơi mới biết là không phải, thôi chấp nhận đã cứu phải cứu cho chót. Một cuộc ẩu đả giữa hai người có xảy ra, đến khi anh hiện nguyên hình thì Trình Khanh mới nhận ra anh rốc cuộc là ai. Mọi chuyện tiếp theo thì như Tư Hạ đã thấy.
Hình dạng có phần quái dị vừa nãy theo từng bước chân mà thu hồi lại dáng vẻ ban đầu. Trước mặt Sở Tư Hạ hiện tại không ai khác đó là Ngôn Duật Hàn. Anh lại chỗ thi thể của Trình Khanh xem xét, không quên lên tiếng nhắc nhở.
- Tôi biết em đang ở gần đây, không cần chốn nữa ra mặt đi!