• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn phòng thoáng vương vấn khói mùi thuốc lá, đợi đến khi người bên ngoài bước vào thì Mặc Đông Viễn với gạt bỏ tàn thuốc. Bộ dáng rất tự nhiên, không cần ngó cũng phần nào đoán được người bước vào là ai. Hắn ta chỉ cười nhẹ.

- Hôm nay ông đi muộn nhỉ, tôi ở đây cũng lâu rồi đấy.

Ban đầu Lâm Bạch cũng ngạc nhiên, tên này cứ đến văn phòng thất thường rồi ngồi ở đây. Việc đó cũng không phải lần đầu hắn như thế nên không có gì làm lạ, chỉ có điều lúc nào cũng làm ông ta bất ngờ. Làm chủ tịch như hắn cũng an nhàn, muốn ở đâu lúc nào thì ở không nhất thiết ngày nào cũng đến công ty. Ai như mình, đâu có rảnh mà như vậy.

- Đông Viễn? Cậu đến đây lúc nào thế? À mà vừa nãy tôi nghe nói nhị tiểu thư Sở gia đến đây trình báo về việc cậu xâm phạm thân thể cô ta đó, mà cậu lại bắt đầu nhắm đến con nhỏ đó rồi à?

Vẻ mặt vẫn thư thả, Đông Viễn cũng không có gì phải lo lắng. Quả thật lời nói của hắn ta với Á Vân chỉ mang tính đe dạo, nếu cô ta trình báo hay làm gì đi chăng nữa hắn cũng không bị ảnh hưởng.

- Chậc, cô ta cũng cam đảm đấy nhỉ. Nhưng không sao, an phận làm diễn viên nổi tiếng không muốn, dám tố giác tôi thì cô ta tự lãnh nhận hậu quả. Ban đầu Sở Á Vân cũng làm tôi hứng thú nhưng xem ra giờ đây không có chuyện đó nữa rồi!



Cũng coi như Lâm Bạch là người hiểu rõ thân phận thật sự của Mặc Đông Viễn là ai. Mọi việc hắn ta làm, dù có nhiều tội lỗi đi chăng nữa người làm luật sư anh minh như ông ta cũng dễ dàng bỏ qua, đơn giản vì hai người đang ngồi chung một con thuyền.

- Tôi hiện tại đang nghi ngờ một người, buổi ra mắt thời trang của tập đoàn Firl hôm nọ tôi có cảm nhận được hắn ta, Liễu Vô Tịnh hình như ở đó. Nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua chứ chưa thể xác định.

Loài hồ ly theo Lâm Bạch được biết là loài động vật có thể cảm nhận thấy đồng loại của mình rất tốt. Đơn giản khứu giác của chúng nhạy bén, càng là cửu vỹ hồ thì lại càng tỏa ra một mùi hương rất nặng và là mùi hương đặc biệt. Tuy nhiên chúng chỉ phát huy khi đồng loại ở gần, tuyệt nhiên ở xa thì không thể nào nhận thấy.

- Vậy sao, người cậu đang nghi ngờ là ai thế?

Mặc Đông Viễn cười khẩy.

- CEO của tập đoàn Firl tên là Ngôn Duật Hàn!

_______________________________

Vừa lái xe, Ngôn Duật lại ngẫm nghĩ về hôm đó. Anh hiện tại cũng đang cảm nhận hình như vẫn còn hồ ly khác đang sinh sống cùng loài người giống anh. Mọi chuyện rắc rối vẫn chưa khép lại. Vụ án kì lạ xuất hiện cũng là do hồ ly làm ra. Về việc này anh hiện tại cũng đang tìm đồng loại của mình ngăn cản, nhất định không để việc chấp niệm này lấn sâu trong họ.



Đôi mắt khẽ lướt qua nhìn chiếc vòng tay, Duật Hàn lại nhíu mày không vừa lòng. Sở Tư Hạ với anh sau ngày hôm đó đã xảy ra chiến tranh lạnh. Phải nói cô cố ý tránh mặt không thì gây sự khiến hai người bất đồng.

- Đúng thật là, phụ nữ sao lại khó dỗ đến thế? Cô ấy cố tình làm mình tức chết mất thôi!

Ngày hôm đó tại buổi tiệc, chiếc vòng trên tay anh phát ra luồng ánh sáng nhẹ. Ngôn Duật Hàn lo lắng đến độ không thể tập chung cho cho cuộc vui, dẫu biết trừ khi vòng tay của mình chưa đứt thì cô ấy vẫn an toàn.

Sở Tư Hạ hiện tại là vợ anh, anh rất lo lắng cho sự an nguy của cô ấy. Nghề phóng viên cũng cũng không được coi là an toàn tuyệt đối, chỉ cần săn được những bí mật động trời người khác giấu kín chắc chắn họ sẽ tìm cách giết cho bằng được, lý do đơn giản là bịt miệng người đó.

Vì thế Duật Hàn nhân lúc cô không để ý nên tháo chiếc cổ đó để khiến chúng trở thành vật bảo vệ cho Tư Hạ. Chỉ cần có nguy hiểm nào, nó sẽ giúp cô thoát khỏi thời khắc sinh tử.

Hai chiếc vòng được liên kết với nhau, khi cô gặp nguy hiểm cả hai sẽ phát ra ánh sáng. Vật anh đeo xem như là tín hiệu để báo cáo.Thế mà lúc Tư Hạ đi ra lại nó ngơ không đáp lời làm con thú trong anh trỗi dậy, hành hạ cô trên giường để cho cô nhớ, biết điều để không có lần sau.


________________________________


Bước chân thật chậm vào cửa nhà, chiếc áo vest được anh vắt ngọn trên tay. Khi càng lại gần, Ngôn Duật Hàn mới để ý bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sopha, trên tay cô ấy là một dĩa trái cây tươi. Tư Hạ đang chăm chú nhìn trên màn ảnh tivi với cảm xúc rất buồn, cảnh tượng đau lòng của cặp đôi khiến Sở Tư Hạ rơn đơn nước mắt.


- Trời ơi, hai người họ mới tương phùng mà tại sao có cái kết như vậy.


Vừa ăn Tư Hạ vừa khóc, Ngôn Duật Hàn ở ngoài cố nhịn cười vào trong. Vợ của anh ai ngờ có trái tim nhạy cảm như thế, một cảnh tượng thôi cũng làm cô buồn rồi. Hiếm khi thấy cô khóc vậy mà lại bắt gặp trong tình huống éo le thế này.


- Buồn lắm không? Để tôi lấy thêm khăn giấy cho em khóc nhé?


Bầu không khí đang cảm động vậy mà vì lời nói của tên đáng ghét kia làm cô mất hứng. Tư Hạ cũng ngưng khóc hẳn, đôi mắt đỏ hoe nhìn Duật Hàn. Cô và Á Vân cũng đã về nhà nhưng trong lòng Tư Hạ vẫn còn bực tức thay cho em gái.


Đợi đến khi tâm trạng ổn một chút để xem phim vậy mà gặp người này mọi hứng thú của cô tan biến sạch. Lần đầu của cô bị chính Duật Hàn lấy đi làm sáng hôm sau cô rất đau, khó khăn khi đi lại. Ấm ức ra sao khi mối quan hệ của hai người không rõ ràng, hôn nhân không do tình yêu mà thành thế mà anh ta làm vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK