Phòng ngủ
Đến gần giường, Tần Cảnh Chi khom lưng cong gối nhẹ nhàng đặt cô gái nhỏ xuống giường. Lúc này, anh không rời đi ngay, mà cố tình chống tay xuống hai bên người Mộ An, quan sát cô từ trên cao xuống.
Bị bao vây trong hơi thở nam tính cùng ánh mắt chăm chú của Tần Cảnh Chi, cảm giác ngượng ngùng lẫn căng thẳng bủa vây lấy Mộ An. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đầy vẻ bối rối nhìn anh, giọng ấp úng nói:
- Anh… anh nhìn gì… gì vậy?
Tần Cảnh Chi không lập tức đáp lại cô ngay, mà chỉ nhìn cô chằm chằm.
Mộ An bị người đàn ông nhìn đến độ mất hết tự nhiên. Cô chịu không nổi mà quay đầu sang một bên né tránh, tay giả vờ đưa lên che miệng lại ngáp một cái, giọng cố tỏ bình tĩnh nói:
- Em buồn ngủ rồi, anh tránh ra đi.
Nhìn cô gái nhỏ lấy cớ, Tần Cảnh Chi vừa cười vừa cúi thấp đầu xuống, miệng kề sát vào vành tai nhỏ ửng hồng đầy đáng yêu, giọng trầm khàn chậm rãi gọi:
- Tiểu yêu tinh
Nói xong, anh cố ý liế_m láp vành tai mẫm cảm của cô, rồi lại dùng âm thanh đầy quyến rũ nói tiếp:
- Mỗi lần nhìn thấy em, anh chỉ muốn đem đè em xuống giường, rồi hung hăng yêu em.
Hơi thở người đàn ông nóng rực kết hợp với lời nói đầy ám muội phả vào lỗ tai nhạy cảm, tạo ra một trận tê dại truyền khắp người làm đầu óc của An An trở nên mụ mị.
Thấy khuôn mặt cô gái nhỏ càng lúc lại càng đỏ ửng lên một cách đầy mê hoặc, khiến Tần Cảnh Chi vô thức kìm không được mà đem lời trong lòng nói ra:
- Muốn nghe tiếng em rên…
Biết Tần Cảnh Chi lại nói ra những lời không đứng đắn nữa, nên Mộ An nhanh chóng quay qua lấy tay bịt miệng anh lại.
Đối diện với đôi mắt chứa đầy ý cười của anh, trong lòng Mộ An vô cùng luống cuống, cô cắn môi yếu ớt lên án:
- Anh không biết xấu hổ.
Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng, đến cả khi mắng anh, Tần Cảnh Chi cũng nghe ngọt vô cùng.
Thấy người con gái dưới thân mỹ lệ e thẹn, Tần Cảnh Chi bỗng nổi lên tâm tư xấu xa. Anh chầm chậm vươn đầu lưỡi ẩm ướt ra liế_m liế_m vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Đôi mắt gian xảo thích thú quan sát cô gái nhỏ.
Đột nhiên, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ướt át, buồn buồn. Ngay tức khắc, Mộ An liền nhận ra chiếc lưỡi của anh đang tác oai tác quái ở lòng bàn tay cô.
Phút chốc, hai má Mộ An dần dần nóng bừng lên. Tay cô vội vàng rụt lại nhanh chóng, giống như đã chạm phải điện. Đôi mắt đen láy mở lớn nhìn anh, bờ môi xinh đẹp mấp máy mãi không nói ra thành lời:
- Anh… anh…
Trông dáng vẻ hoảng loạn của cô như chú mèo con đáng thương, khiến Tần Cảnh Chi càng muốn trêu ghẹo cô hơn. Anh từ từ tiến sát lại mặt cô, biết rõ cô muốn nói gì nhưng vẫn cố ý hỏi:
- Hửm? Anh sao hả?
Khóe môi người đàn ông khẽ cong, hàng lông mày hơi nhướng lên vô tình làm lộ ra vẻ quyến rũ khó tả.
Nhìn vẻ mặt đẹp trai tươi cười vô sỉ trước mắt, Mộ An hiếm khi có dũng khí trừng mắt nhìn lại anh, rồi mắng một cách lưu loát:
- Anh xấu xa, vô lại.
Nghe cô mắng, nụ cười trên môi Tần Cảnh Chi lại càng thêm rạng rỡ. Ánh mắt anh mang theo ý tứ sâu xa nhìn cô, rồi bỗng ngón trỏ của anh vươn ra nâng cái cằm nhỏ của cô lên, giọng ngả ngớn hỏi:
- Thế bé con …ăn… anh cả buổi thì tính thế nào hả?
- Em… em…
Chợt anh nhắc đến chuyện kia, làm Mộ An lúng túng không biết nói thế nào. Ánh mắt cô vô thức cụp xuống, như muốn lảng tránh cái nhìn chăm chú của anh.
Trong khi, đầu óc cô đang rối như tơ vò, thì người đàn ông phía trên lại bất giác tiến sát tới, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve xương quai xanh của cô, rồi dùng tông giọng trầm thấp đầy quyến rũ mà thì thầm:
- Bé yêu, giờ anh chỉ muốn lấy lại công bằng thôi.
Từng lời của anh khiến trái tim Mộ An run lên từng hồi, cô gấp gáp giữ lấy tay anh, yếu ớt nói:
- Chúng ta đã… đã làm cả buổi rồi, em …
Mộ An chưa kịp nói hết câu, thì Tần Cảnh Chi đã cố ý lên tiếng cắt ngang:
- Bảo bối, anh chỉ định ôm em ngủ một đêm để lấy lại công bằng. Không ngờ, em lại chỉ nghĩ đến chuyện kia. Nhưng chỉ cần là điều em muốn, anh nguyện ý phục vụ hết sức.
Thấy anh hiểu lầm lời cô nói, Mộ An liền hốt hoảng vội vàng muốn giải thích:
- Không có, em… em… mới không… không muốn làm, em muốn… muốn ngủ.
- Bé con không cần ngại. Nếu em mà muốn anh thì không cần phải giấu, anh sẽ cố hết sức thỏa mãn em.
Nhìn gương mặt yêu nghiệt đang cố nhịn cười trước mắt, Mộ An liền biết người đàn ông này lại cố tình hiểu lầm lời cô nói. Trong cơn giận, cô liền véo mạnh vào eo anh cho bõ tức.
- Ui… da… bảo bối, anh sai rồi, anh sai rồi. Mong em nhẹ tay một ui da…
Tần Cảnh Chi vừa kêu vừa cố làm ra vẻ mặt đau đớn, làm Mộ An nghe xong, tay cũng không dám dùng sức véo nữa. Cô lấy tay đẩy vào người anh, miệng khẽ lí nhí nói:
- Anh lui ra đi.
Biết cô nhóc thương anh, không lỡ làm anh đau, Tần Cảnh Chi vui vẻ thỏa hiệp ngả người nằm sang bên cạnh cô.
Thấy vậy, Mộ An vừa thở phào nhẹ nhõm thì cả người lại bị kéo vào lồng ngực ấm áp mà tràn ngập hormone nam tính. Cô có chút giật mình, đang định tránh né thì âm thanh trầm thấp mang ý tứ cảnh cáo từ phía trên đỉnh đầu truyền xuống:
- Bé con ngoan ngoãn mà nằm yên, không anh thật sự sẽ làm em tiếp đó.
Đến gần giường, Tần Cảnh Chi khom lưng cong gối nhẹ nhàng đặt cô gái nhỏ xuống giường. Lúc này, anh không rời đi ngay, mà cố tình chống tay xuống hai bên người Mộ An, quan sát cô từ trên cao xuống.
Bị bao vây trong hơi thở nam tính cùng ánh mắt chăm chú của Tần Cảnh Chi, cảm giác ngượng ngùng lẫn căng thẳng bủa vây lấy Mộ An. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đầy vẻ bối rối nhìn anh, giọng ấp úng nói:
- Anh… anh nhìn gì… gì vậy?
Tần Cảnh Chi không lập tức đáp lại cô ngay, mà chỉ nhìn cô chằm chằm.
Mộ An bị người đàn ông nhìn đến độ mất hết tự nhiên. Cô chịu không nổi mà quay đầu sang một bên né tránh, tay giả vờ đưa lên che miệng lại ngáp một cái, giọng cố tỏ bình tĩnh nói:
- Em buồn ngủ rồi, anh tránh ra đi.
Nhìn cô gái nhỏ lấy cớ, Tần Cảnh Chi vừa cười vừa cúi thấp đầu xuống, miệng kề sát vào vành tai nhỏ ửng hồng đầy đáng yêu, giọng trầm khàn chậm rãi gọi:
- Tiểu yêu tinh
Nói xong, anh cố ý liế_m láp vành tai mẫm cảm của cô, rồi lại dùng âm thanh đầy quyến rũ nói tiếp:
- Mỗi lần nhìn thấy em, anh chỉ muốn đem đè em xuống giường, rồi hung hăng yêu em.
Hơi thở người đàn ông nóng rực kết hợp với lời nói đầy ám muội phả vào lỗ tai nhạy cảm, tạo ra một trận tê dại truyền khắp người làm đầu óc của An An trở nên mụ mị.
Thấy khuôn mặt cô gái nhỏ càng lúc lại càng đỏ ửng lên một cách đầy mê hoặc, khiến Tần Cảnh Chi vô thức kìm không được mà đem lời trong lòng nói ra:
- Muốn nghe tiếng em rên…
Biết Tần Cảnh Chi lại nói ra những lời không đứng đắn nữa, nên Mộ An nhanh chóng quay qua lấy tay bịt miệng anh lại.
Đối diện với đôi mắt chứa đầy ý cười của anh, trong lòng Mộ An vô cùng luống cuống, cô cắn môi yếu ớt lên án:
- Anh không biết xấu hổ.
Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng, đến cả khi mắng anh, Tần Cảnh Chi cũng nghe ngọt vô cùng.
Thấy người con gái dưới thân mỹ lệ e thẹn, Tần Cảnh Chi bỗng nổi lên tâm tư xấu xa. Anh chầm chậm vươn đầu lưỡi ẩm ướt ra liế_m liế_m vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Đôi mắt gian xảo thích thú quan sát cô gái nhỏ.
Đột nhiên, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ướt át, buồn buồn. Ngay tức khắc, Mộ An liền nhận ra chiếc lưỡi của anh đang tác oai tác quái ở lòng bàn tay cô.
Phút chốc, hai má Mộ An dần dần nóng bừng lên. Tay cô vội vàng rụt lại nhanh chóng, giống như đã chạm phải điện. Đôi mắt đen láy mở lớn nhìn anh, bờ môi xinh đẹp mấp máy mãi không nói ra thành lời:
- Anh… anh…
Trông dáng vẻ hoảng loạn của cô như chú mèo con đáng thương, khiến Tần Cảnh Chi càng muốn trêu ghẹo cô hơn. Anh từ từ tiến sát lại mặt cô, biết rõ cô muốn nói gì nhưng vẫn cố ý hỏi:
- Hửm? Anh sao hả?
Khóe môi người đàn ông khẽ cong, hàng lông mày hơi nhướng lên vô tình làm lộ ra vẻ quyến rũ khó tả.
Nhìn vẻ mặt đẹp trai tươi cười vô sỉ trước mắt, Mộ An hiếm khi có dũng khí trừng mắt nhìn lại anh, rồi mắng một cách lưu loát:
- Anh xấu xa, vô lại.
Nghe cô mắng, nụ cười trên môi Tần Cảnh Chi lại càng thêm rạng rỡ. Ánh mắt anh mang theo ý tứ sâu xa nhìn cô, rồi bỗng ngón trỏ của anh vươn ra nâng cái cằm nhỏ của cô lên, giọng ngả ngớn hỏi:
- Thế bé con …ăn… anh cả buổi thì tính thế nào hả?
- Em… em…
Chợt anh nhắc đến chuyện kia, làm Mộ An lúng túng không biết nói thế nào. Ánh mắt cô vô thức cụp xuống, như muốn lảng tránh cái nhìn chăm chú của anh.
Trong khi, đầu óc cô đang rối như tơ vò, thì người đàn ông phía trên lại bất giác tiến sát tới, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve xương quai xanh của cô, rồi dùng tông giọng trầm thấp đầy quyến rũ mà thì thầm:
- Bé yêu, giờ anh chỉ muốn lấy lại công bằng thôi.
Từng lời của anh khiến trái tim Mộ An run lên từng hồi, cô gấp gáp giữ lấy tay anh, yếu ớt nói:
- Chúng ta đã… đã làm cả buổi rồi, em …
Mộ An chưa kịp nói hết câu, thì Tần Cảnh Chi đã cố ý lên tiếng cắt ngang:
- Bảo bối, anh chỉ định ôm em ngủ một đêm để lấy lại công bằng. Không ngờ, em lại chỉ nghĩ đến chuyện kia. Nhưng chỉ cần là điều em muốn, anh nguyện ý phục vụ hết sức.
Thấy anh hiểu lầm lời cô nói, Mộ An liền hốt hoảng vội vàng muốn giải thích:
- Không có, em… em… mới không… không muốn làm, em muốn… muốn ngủ.
- Bé con không cần ngại. Nếu em mà muốn anh thì không cần phải giấu, anh sẽ cố hết sức thỏa mãn em.
Nhìn gương mặt yêu nghiệt đang cố nhịn cười trước mắt, Mộ An liền biết người đàn ông này lại cố tình hiểu lầm lời cô nói. Trong cơn giận, cô liền véo mạnh vào eo anh cho bõ tức.
- Ui… da… bảo bối, anh sai rồi, anh sai rồi. Mong em nhẹ tay một ui da…
Tần Cảnh Chi vừa kêu vừa cố làm ra vẻ mặt đau đớn, làm Mộ An nghe xong, tay cũng không dám dùng sức véo nữa. Cô lấy tay đẩy vào người anh, miệng khẽ lí nhí nói:
- Anh lui ra đi.
Biết cô nhóc thương anh, không lỡ làm anh đau, Tần Cảnh Chi vui vẻ thỏa hiệp ngả người nằm sang bên cạnh cô.
Thấy vậy, Mộ An vừa thở phào nhẹ nhõm thì cả người lại bị kéo vào lồng ngực ấm áp mà tràn ngập hormone nam tính. Cô có chút giật mình, đang định tránh né thì âm thanh trầm thấp mang ý tứ cảnh cáo từ phía trên đỉnh đầu truyền xuống:
- Bé con ngoan ngoãn mà nằm yên, không anh thật sự sẽ làm em tiếp đó.