Vừa bước vào trong, Mộ An liền sửng sốt khi nhìn thấy một bản thân hoàn toàn lạ lẫm trước gương.
Trên đó, phản chiếu một cô gái đầu tóc có chút rối loạn, đôi mắt hồng hồng ướt át đầy dụ hoặc, hai gò má đỏ ửng và đôi môi căng mọng gợi cảm.
Mặc dù, Mộ An đã quấn chăn che người những vẫn lộ ra ngoài bờ vai trần mảnh khảnh cùng với chiếc cổ dài thon gọn. Chỉ là lúc này, trên chúng phủ đầy những dấu vết đỏ mờ ám không đồng nhất, nhiều nhất là ở xương quai xanh.
Càng nhìn bản thân trong gương, kí ức trận hoan ái đã qua càng hiện rõ mồn một trong não bộ Mộ An. Cả quá trình đều là cô không ngừng đòi muốn anh.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, hai má An An đã nóng ran, cô không dám nhìn mà cũng không dám nghĩ tiếp.
Mắt Mộ An khẽ đảo xung quanh để tìm quần áo của bản thân, đáng tiếc nhìn mãi mà vẫn không thấy. Vì thế, An An vừa thấy chiếc áo sơ mi móc trên giá vừa rộng vừa dài đủ để che chắn cơ thể, cô liền lấy mặc tạm. Dù sao, có còn hơn không.
Mặc áo xong, cô liền mở cửa bước ra khỏi phòng tắm. Đúng lúc đấy, Tần Cảnh Chi cũng đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
Tầm mắt anh ngay lập tức dừng trên người cô, nhất thời không thể nào di chuyển nổi. Thân thể mảnh khảnh của cô bên trong chiếc áo sơ mi đen của anh, để lộ đôi chân dài trắng nõn phủ đầy dấu hôn.
Chiếc áo rộng thùng thình, nhưng vẫn không thể che được cặp mông cong vểnh cùng với hai con thỏ tròn trịa trước ngực. Hình ảnh quá mức gợi cảm, khiến yết hầu Tần Cảnh Chi chuyển động liên tục.
Nhìn thấy ánh mắt của anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô, làm tâm trạng Mộ An trở nên căng thẳng, chân vô thức lùi về phía sau.
Bất chợt, đôi mắt anh nheo lại chăm chú nhìn đôi bàn chân trần bé nhỏ ở dưới sàn, đuôi lông mày anh khẽ nhíu chặt, cả người anh trong nháy mắt toát ra hơi thở không vui.
Tần Cảnh Chi không nói không rằng, nhanh chóng sải bước dài đến bên cô gái nhỏ, cúi người xuống ôm bổng cô lên.
Đột nhiên, cơ thể bị anh bế lên khỏi mặt đất, làm Mộ An có chút hoảng hốt. Hai cánh tay cô bất giác vòng qua cổ anh bám chặt, hai mắt mở lớn nhìn anh, giọng khàn khàn lắp ba lắp bắp nói:
- Anh.... anh.... làm gì,... thả... em...
Chưa để An An nói hết câu, Tần Cảnh Chi đã nhẹ giọng cắt ngang lời cô:
- Dép đâu? Sao em không xỏ vào?
Nghe anh hỏi, Mộ An sững người một lát, rồi mới ấp a ấp úng trả lời:
- Em..... em quên mang.
Tần Cảnh Chi vừa ôm cô đi lại giường, vừa thấp giọng căn dặn:
- Ban đêm, sàn nhà thường rất lạnh. Lần sau, em xuống giường phải nhớ mang dép vào, không rất dễ rất bị bệnh, nhớ chưa?
- Em... em.. nhớ rồi.
- Bảo bối của anh thật ngoan.
Ôm cô gái nhỏ ngồi xuống giường, đầu anh hơi cúi xuống nhìn cô, dịu dàng hỏi:
- Phía dưới còn đau không?
Mộ An còn chưa kịp phản ứng, thì Tần Cảnh Chi lại nói tiếp:
- Anh sợ em dậy sẽ khó chịu, nên nhân lúc em ngủ, anh đã bôi thuốc rồi. Chỉ là không biết giờ nó đã đỡ hơn chút nào chưa?
Anh vừa nói xong, khuôn mặt Mộ An liền nóng bừng lên một cách nhanh chóng. Hai mắt đen láy cúp xuống trốn tránh ánh mắt chăm chú của anh, đôi môi đỏ khẽ bặm lại không nói.
Thấy cô gái nhỏ xấu hổ, Tần Cảnh Chi cười nhẹ, xoa đầu cô nói:
- An An ngoan, không cần ngại. Nếu còn đau thì em bảo anh, anh bôi tiếp cho em.
Mộ An chỉ cần nghĩ đến việc anh dùng ngón tay thon dài kia bôi thuốc nơi riêng tư kia cho cô, là trái tim nhỏ của cỗ đã đập điên loạn. Cô nhanh chóng lắc đầu một cái, để tỏ ý bản thân không sao.
Tần Cảnh Chi hiểu rõ ý của cô gái nhỏ, nhưng vẫn cố tình làm như không hiểu, nói tiếp:
- Chưa đỡ hả? Vậy....
Mộ An tưởng anh hiểu lầm, cô hốt hoảng vội vã lên tiếng giải thích:
- Đỡ.... emmmmm.... đỡ rồi.
Môi mỏng anh khẽ cong nhẹ, cố nhịn cười, giọng đáng thương than:
- An An đã đau, nhưng anh vẫn chưa đỡ đau.
Nghe anh nói thế, Mộ An nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thấy thế, Tần Cảnh Chi đưa tay kéo vạt áo ngủ sang một bên, để lộ ra phần da thịt nơi lồng ngực có đầy những dấu răng, ấm ức nói:
- Cả chiều, em đều cắn anh không chút thương tiếc.
Ngữ khí anh nói vô cùng ủy khuất, lại có chút lưu manh ăn vạ, hệt như thôn nữ lương thiện bị ác bá khinh bạc.
Mộ An nhớ đến bản thân khắp người đều là dấu hôn, cô nhịn không được, nhỏ giọng phản bác:
- Anh cũng cắn em.
- Hửm, anh cắn em chỗ nào hả?
Đôi môi Mộ An mấp máy, nhưng mãi không thể thốt ra thành câu. Cô chỉ biết giương đôi mắt oan ức nhìn anh.
Tần Cảnh Chi khẽ cười, dịu dàng nói:
- Bảo bối ngốc, trên người em là dấu hôn. Da thịt An An mềm mịm như thế, anh không nỡ cắn.
Lời anh vừa dứt, hai má Mộ An vốn đã đỏ, giờ lại càng đỏ thêm. Cô ngượng ngùng dụi mặt vào lòng anh trốn, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu nói:
- Anh đừng nói nữa.
- Được, anh sẽ không nói nữa. Giờ chúng ta ra ngoài ăn.
Nói xong, Tần Cảnh Chi ôm cô đứng dậy đi ra ngoài nhà.
Trên đó, phản chiếu một cô gái đầu tóc có chút rối loạn, đôi mắt hồng hồng ướt át đầy dụ hoặc, hai gò má đỏ ửng và đôi môi căng mọng gợi cảm.
Mặc dù, Mộ An đã quấn chăn che người những vẫn lộ ra ngoài bờ vai trần mảnh khảnh cùng với chiếc cổ dài thon gọn. Chỉ là lúc này, trên chúng phủ đầy những dấu vết đỏ mờ ám không đồng nhất, nhiều nhất là ở xương quai xanh.
Càng nhìn bản thân trong gương, kí ức trận hoan ái đã qua càng hiện rõ mồn một trong não bộ Mộ An. Cả quá trình đều là cô không ngừng đòi muốn anh.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, hai má An An đã nóng ran, cô không dám nhìn mà cũng không dám nghĩ tiếp.
Mắt Mộ An khẽ đảo xung quanh để tìm quần áo của bản thân, đáng tiếc nhìn mãi mà vẫn không thấy. Vì thế, An An vừa thấy chiếc áo sơ mi móc trên giá vừa rộng vừa dài đủ để che chắn cơ thể, cô liền lấy mặc tạm. Dù sao, có còn hơn không.
Mặc áo xong, cô liền mở cửa bước ra khỏi phòng tắm. Đúng lúc đấy, Tần Cảnh Chi cũng đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
Tầm mắt anh ngay lập tức dừng trên người cô, nhất thời không thể nào di chuyển nổi. Thân thể mảnh khảnh của cô bên trong chiếc áo sơ mi đen của anh, để lộ đôi chân dài trắng nõn phủ đầy dấu hôn.
Chiếc áo rộng thùng thình, nhưng vẫn không thể che được cặp mông cong vểnh cùng với hai con thỏ tròn trịa trước ngực. Hình ảnh quá mức gợi cảm, khiến yết hầu Tần Cảnh Chi chuyển động liên tục.
Nhìn thấy ánh mắt của anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô, làm tâm trạng Mộ An trở nên căng thẳng, chân vô thức lùi về phía sau.
Bất chợt, đôi mắt anh nheo lại chăm chú nhìn đôi bàn chân trần bé nhỏ ở dưới sàn, đuôi lông mày anh khẽ nhíu chặt, cả người anh trong nháy mắt toát ra hơi thở không vui.
Tần Cảnh Chi không nói không rằng, nhanh chóng sải bước dài đến bên cô gái nhỏ, cúi người xuống ôm bổng cô lên.
Đột nhiên, cơ thể bị anh bế lên khỏi mặt đất, làm Mộ An có chút hoảng hốt. Hai cánh tay cô bất giác vòng qua cổ anh bám chặt, hai mắt mở lớn nhìn anh, giọng khàn khàn lắp ba lắp bắp nói:
- Anh.... anh.... làm gì,... thả... em...
Chưa để An An nói hết câu, Tần Cảnh Chi đã nhẹ giọng cắt ngang lời cô:
- Dép đâu? Sao em không xỏ vào?
Nghe anh hỏi, Mộ An sững người một lát, rồi mới ấp a ấp úng trả lời:
- Em..... em quên mang.
Tần Cảnh Chi vừa ôm cô đi lại giường, vừa thấp giọng căn dặn:
- Ban đêm, sàn nhà thường rất lạnh. Lần sau, em xuống giường phải nhớ mang dép vào, không rất dễ rất bị bệnh, nhớ chưa?
- Em... em.. nhớ rồi.
- Bảo bối của anh thật ngoan.
Ôm cô gái nhỏ ngồi xuống giường, đầu anh hơi cúi xuống nhìn cô, dịu dàng hỏi:
- Phía dưới còn đau không?
Mộ An còn chưa kịp phản ứng, thì Tần Cảnh Chi lại nói tiếp:
- Anh sợ em dậy sẽ khó chịu, nên nhân lúc em ngủ, anh đã bôi thuốc rồi. Chỉ là không biết giờ nó đã đỡ hơn chút nào chưa?
Anh vừa nói xong, khuôn mặt Mộ An liền nóng bừng lên một cách nhanh chóng. Hai mắt đen láy cúp xuống trốn tránh ánh mắt chăm chú của anh, đôi môi đỏ khẽ bặm lại không nói.
Thấy cô gái nhỏ xấu hổ, Tần Cảnh Chi cười nhẹ, xoa đầu cô nói:
- An An ngoan, không cần ngại. Nếu còn đau thì em bảo anh, anh bôi tiếp cho em.
Mộ An chỉ cần nghĩ đến việc anh dùng ngón tay thon dài kia bôi thuốc nơi riêng tư kia cho cô, là trái tim nhỏ của cỗ đã đập điên loạn. Cô nhanh chóng lắc đầu một cái, để tỏ ý bản thân không sao.
Tần Cảnh Chi hiểu rõ ý của cô gái nhỏ, nhưng vẫn cố tình làm như không hiểu, nói tiếp:
- Chưa đỡ hả? Vậy....
Mộ An tưởng anh hiểu lầm, cô hốt hoảng vội vã lên tiếng giải thích:
- Đỡ.... emmmmm.... đỡ rồi.
Môi mỏng anh khẽ cong nhẹ, cố nhịn cười, giọng đáng thương than:
- An An đã đau, nhưng anh vẫn chưa đỡ đau.
Nghe anh nói thế, Mộ An nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thấy thế, Tần Cảnh Chi đưa tay kéo vạt áo ngủ sang một bên, để lộ ra phần da thịt nơi lồng ngực có đầy những dấu răng, ấm ức nói:
- Cả chiều, em đều cắn anh không chút thương tiếc.
Ngữ khí anh nói vô cùng ủy khuất, lại có chút lưu manh ăn vạ, hệt như thôn nữ lương thiện bị ác bá khinh bạc.
Mộ An nhớ đến bản thân khắp người đều là dấu hôn, cô nhịn không được, nhỏ giọng phản bác:
- Anh cũng cắn em.
- Hửm, anh cắn em chỗ nào hả?
Đôi môi Mộ An mấp máy, nhưng mãi không thể thốt ra thành câu. Cô chỉ biết giương đôi mắt oan ức nhìn anh.
Tần Cảnh Chi khẽ cười, dịu dàng nói:
- Bảo bối ngốc, trên người em là dấu hôn. Da thịt An An mềm mịm như thế, anh không nỡ cắn.
Lời anh vừa dứt, hai má Mộ An vốn đã đỏ, giờ lại càng đỏ thêm. Cô ngượng ngùng dụi mặt vào lòng anh trốn, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu nói:
- Anh đừng nói nữa.
- Được, anh sẽ không nói nữa. Giờ chúng ta ra ngoài ăn.
Nói xong, Tần Cảnh Chi ôm cô đứng dậy đi ra ngoài nhà.