Không có cái cảm giác nào đau đớn bằng cảm giác bị người mình yêu hiểu lầm mà bản thân mình lại không thể giải thích rõ ràng được. Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cậu, thái độ lạnh nhạt của cậu, cùng với những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn mà cậu đã nói ra. Tất cả những biểu hiện đó, những cử chỉ đó cứ như là dao nhọn đâm thẳng vào tim tôi vậy. Đau đớn, nhục nhã, tủi hờn và uất ức, bi thương đến không nói rõ ra thành lời…
Có khổ mà không thể nói, có khó mà không thể giải bày… cái cảm giác này nó còn đáng sợ hơn là sống không bằng chết!
…………………………………..
Tên cậu Ba thời gian này có vẻ bận, cậu ta thường xuyên không có nhà, sáng thì đi sớm, tới tối khuya mới về đến nhà. Mà cậu ta không có nhà thì tôi càng mừng, đỡ gặp mặt cậu ta, đỡ lo đụng chạm thân thể. Mặc dù cậu ta nói là tôn trọng tôi, nhưng tôi thấy ánh mắt cậu ta nhìn tôi rất đỗi âm trầm và đầy sự chiếm hữu. Tôi thật sự rất không muốn làm tổn hại đến bản thân mình, nhưng nếu cậu ta ép buộc tôi, tôi thà lấy dao kề cổ chứ nhất quyết không đồng ý chiều theo ý của cậu ta.
Sau hôm gặp cậu Tư tới giờ, tôi vì u buồn nên ngã bệnh. Ban đầu chỉ là đau đầu mất ngủ, nhưng càng về sau thì bệnh càng nặng, bây giờ đến đứng dậy đi lại trong phòng cũng không đi nổi chứ nói gì là đau đầu mất ngủ. Việc tôi bệnh tôi không muốn nói cho tên cậu Ba biết, bởi lẽ tôi thừa sức hiểu được lý do vì sao mà tôi cứ bệnh ngày càng nặng trong khi đã uống thuốc đều đặn mỗi cử mỗi ngày. Nói chung thì bệnh cũng tốt, sức khỏe yếu thì mới tránh được chuyện đụng chạm thân thể.
Trong cái rủi có cái may, đây cũng được coi là một kế sách tốt, mặc dù kế sách này có phần hơi cực đoan…
Tiểu Phụng rất lo cho tôi, con bé được cậu Ba đặc biệt đặc cách cho lên hầu hạ tôi để tôi đỡ buồn. Nhìn thấy tôi ho nhiều đến mức nôn ói, con bé xót ruột, vừa vỗ lưng giúp tôi, vừa nói gấp:
– Cô ơi, để như vầy không được đâu cô… để em đi nói với cậu Ba đưa cô đi bệnh viện khám nha?
Thấy con bé định đi thật, tôi liền kéo tay con bé giữ lại. Ôm lấy ngực vuốt vuốt cho thông, tôi nói trong ngắt quãng:
– Đừng, đừng nói với hắn… cô không sao… cô tính được mà.
Tiểu Phụng sốt ruột kêu lên.
– Giờ còn tính gì nữa cô? Cô bệnh mấy bữa rồi, nội trong bữa nay thôi mà cô ói tới 3 lần… cô coi cô ốm nhom luôn rồi kìa. Cứ mà cái đà này là cô chết đó cô, mất sức mà chết đó cô!
Tôi ngồi thẳng dậy, lấy khăn mà Tiểu Phụng vừa đưa tới để lau miệng. Nhìn trong thau nôn chỉ toàn là nước, tôi thoáng rùng mình, mệt mỏi ngã người dựa vào thành giường. Sức lực lúc này như bị rút cạn, tôi nói trong nghẹn ngào.
– Cô biết cơ thể cô thế nào mà Phụng…
Tiểu Phụng dọn dẹp thau nôn cho tôi, con bé rót cho tôi nước ấm, vành mắt ửng đỏ, con nhỏ lo lắng nói.
– Em biết là cô có tính toán, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Cô mà cứ để như vầy riết thì sức nào mà chịu nổi? Người mà không ăn được rồi không uống được là chết đó cô, chết thiệt đó cô…
Tôi nhắm mắt dựa lưng vào thành giường, cơ thể rã rời, gần như là không còn sức sống. Hiện tại bây giờ tôi đang rất lười, tới thở thôi cũng thấy mệt chứ nói gì là nói chuyện.
Quả thật là mợ Trà cao tay, bộ mợ ta định giết chết tôi thì mợ ta mới thấy hả dạ hay sao vậy? Đúng thật là đàn bà một khi đã nổi cơn ghen tuông thì đáng sợ vô cùng, bình thường cũng thấy rất hay đi chùa làm việc thiện, vậy mà tâm địa độc ác quá chừng. Bộ mợ ta tưởng tôi chết rồi thì chồng mợ ta sẽ không lấy vợ mới à? Ngu ngốc!
Nhưng mà… nếu cứ để cho mợ ta nhúng tay vào thuốc của tôi thêm một thời gian nữa thì kiểu gì cơ thể của tôi cũng sẽ không chịu được mà quỵ mất. Để xem, tôi phải tính toán lại một chút, xem xem nên làm gì tiếp theo…
Trong lúc còn đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì lại nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tiểu Phụng nhìn tôi lo lắng, thấy tôi gật gật đầu, con bé liền đi ra mở cửa. Tên vệ sỹ đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong phòng, hắn ta nói lớn.
– Cô chủ, có mẹ của cô chủ đến gặp, hiện tại đang ở dưới phòng khách.
Tôi nghe mà sửng sốt trong lòng… mẹ của tôi đến thăm… là bà Mười Chi? Là bà Mười Chi sao?
Tiểu Phụng nghe có mẹ của tôi đến thăm, con bé mừng ra mặt, reo ầm lên.
– Cô, bà tới rồi, cô xuống gặp bà đi cô, đi cô!
Sau khi reo lên, Tiểu Phụng như chợt nhớ tới tình hình sức khỏe hiện tại của tôi, con bé mới quay sang tên vệ sỹ, hỏi khẽ.
– Ờ mà anh vệ sỹ… cô đang bệnh… bà có thể lên đây thăm cô được không anh vệ sỹ?
Tên vệ sỹ hướng mắt nhìn tôi chằm chằm, hắn ta có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ chối không đồng ý.
– Chắc là cô chủ phải đi xuống dưới… cậu đã dặn không được để bà ấy lên phòng riêng của cô chủ.
– Ấy nhưng mà…
Nghe tên vệ sỹ nói vậy, biết hắn ta cũng khó xử, vậy nên tôi liền cắt ngang lời của Tiểu Phụng, tôi cố gắng nói:
– Được rồi Phụng, cô đi được, đừng làm khó người ta nữa…
Tiểu Phụng chạy tới bên cạnh tôi, con bé lo lắng hỏi:
– Cô đi được không cô? Để em dìu cô.
– Cô đi được, em đừng khẩn trương quá, cô không sao mà.
Nói rồi, tôi liền cố sức ngồi dậy, đi tới chải đầu buộc tóc cho gọn gàng, sau đó Tiểu Phụng mới dìu tôi đi xuống phòng khách, nơi có bà Mười Chi đang chờ. Thật là trong lòng tôi vừa cảm thấy tò mò mà cũng vừa thấy lo lắng bất an. Đột nhiên bà Mười Chi đến thăm tôi mà không có báo trước, ắt hẳn là phải có chuyện gì đó rất quan trọng thì bà ta mới chịu tới đây. Bởi tôi đâu phải là con ruột của bà ấy, bà ấy đâu cần phải giả vờ quan tâm tới tôi, mà giả vờ giả vịt cũng không phải là tính cách của bà Mười Chi đanh đá này. Chưa kể tới chuyện đâu phải nói muốn tới thăm tôi là tới, trước kia còn cậu Tư ở đây bà ấy còn khó tới thăm, chứ đừng có nói là bây giờ cậu Ba đang lên nắm quyền… nghĩ thì thấy cũng lạ thiệt!
Nhìn thấy tôi đi tới, bà Mười Chi đang ngồi trên ghế liền đứng dậy, mặc dù ánh mắt bà ấy nhìn tôi rất lãnh đạm nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn tỏ ra rất là vui mừng. Đúng là gừng càng già càng cay, bà Mười Chi diễn cũng hay lắm!
Đợi tôi đi tới, bà ấy liền ôm lấy tôi, sau đó kéo tôi ngồi xuống, bà ấy hỏi han tôi liên tục.
– Con bệnh hả? Con thấy sao rồi? Sao ốm quá chừng vậy hả Lụa?
Tôi chưa trả lời bà Mười Chi vội, tôi quét mắt nhìn xung quanh phòng khách một hồi, thấy có vệ sỹ canh chừng, cũng thấy có cả… mợ Ba Trà đang ngồi thù lù ở trong góc nhìn tôi đâm đâm.
Thấy tôi đang nhìn, mợ ta liền nhếch môi nhìn tôi cười xem thường. Mặc dù mợ ta không lên tiếng nói gì nhưng thái độ này của mợ ta chẳng khác nào như đang muốn cảnh cáo tôi. Chứ nếu như không có ý lập uy dọa nạt thì mợ ta đâu cần vác mặt ngồi ở đây làm gì, bộ định lại họp mặt gia đình chung với tôi chắc. Đúng là ra vẻ, bày trò này kia, nhìn mặt thôi cũng đã thấy ghét rồi.
Bà Mười Chi thấy tôi không trả lời, lại phát hiện ra là tôi đang nhìn mợ Ba Trà chằm chằm, bà ấy liền kéo tay tôi, vừa kéo vừa nói, tính nết cũng không vừa gì.
– Con để ý tới con nhỏ đó làm gì, kệ xác nó, nó muốn ngồi nhìn thì cho nó nhìn. Là cậu Ba đồng ý cho má tới đây thăm con, vậy nên chắc nó ghét dữ lắm!
Nghe bà Mười Chi nhắc tới mình, mợ Ba Trà liền lên tiếng phản pháo.
– Ghét? Mẹ con bà là cái khá gì mà tôi phải ghét? Bà tưởng tôi thích ở đây coi mẹ con bà khóc kể lắm hả? Mắc mệt, nếu không phải anh Phú kêu tôi canh chừng má con bà, sợ má con bà âm mưu hại người… vậy thì tôi cũng không rãnh mà ngồi ở đây. Thứ gì đâu không!
Dừng chút, mợ Ba Trà lại tiếp tục lên tiếng, thái độ xem thường dọa nạt nghe rõ mồn một.
– Mà sẵn tiện bà tới đây thì để tôi nói cho bà thông… con hư là tại mẹ… bà có con gái mà không biết dạy, để nó nằm ngửa ra giật chồng người ta! Mà chồng của tôi là ai? Chính là anh chồng của nó đó! Đàn bà mất nết! Tôi nói cho bà biết, bà khôn hồn thì kêu con gái bà biến khỏi đây, tránh chồng tôi càng xa càng tốt. Chứ nếu mà con gái bà cứ mặt dày bám lấy chồng tôi… vậy thì bà đừng có trách tại sao lòng dạ tôi độc ác!
Bị mợ Ba Trà dọa, bà Mười Chi nổi máu “giang hồ”, không kịp đến lượt tôi chửi nhau với mợ Ba Trà thì bà Mười Chi đã xoay người lại quyết ăn thua đủ với mợ ta tới cùng.
– Gì? Mày nói sao? Mày nói đừng trách lòng dạ mày độc ác hả? Đâu? Mày ác cỡ nào? Mày làm cho má con tao coi thử coi? Ui ba cái đồ quỷ đồ yêu, tao thách cả dòng cả họ mày đụng tới con gái tao luôn đó…
Nói tới đây, bà Mười Chi liền chỉ tay vào mặt Ba Trà, bà ấy hùng hồn tuyên bố.
– Mày biết tại sao bữa nay tao lại tới đây không? Là do chồng mày, là chồng mày kêu tao tới đây khuyên nhủ con gái tao chịu lấy nó đó. Cái thứ đàn bà độc ác, mày làm như tao không biết mày với nhà má mày bày trò gì vậy. Mày thử đụng vô con gái tao coi, coi coi chồng mày có đá mày văng ra bụi chuối không thì biết. Quỷ yêu gì đâu không!
Bị chửi tới té khói, Ba Trà bốc hỏa đỏ bừng mặt. Mợ ta đập bàn cái bốp, mắt trợn tròn nhìn bà Mười Chi trừng trừng. Mà bà Mười Chi cũng đâu có hiền, thấy Ba Trà nhìn, bà ta liền mắng:
– Mày nhìn cái gì? Mày chưa đủ trình độ chửi lộn với tao đâu, có ngon thì kêu má mày tới chửi lộn với tao nè. Ranh con, mới tí tuổi đầu đã học cái thói hại người, coi chừng mốt chết bị đày xuống địa ngục nha mạy!
– Mẹ nó! Bà…
Thấy mợ Ba Trà muốn xông tới đánh người, tôi liền đi tới chắn ngang trước mặt bà Mười Chi. Mắt đối mắt, mặt đối mặt, tôi trừng mắt quát lớn:
– Cô dám đụng tới má tôi thì bữa nay ở đây chắc chắn sẽ có một mạng người nằm xuống đó…
Ba Trà nghiến răng nghiến lợi nói chậm từng chữ.
– Mày dọa tao hả Lụa?
Tôi nghiêm mặt, nhướn mày khiêu khích:
– Không tin thì bước vô đây, hai đánh một không chột cũng què. Nói nhiều mất hay, tao với mày cũng ưa gì nhau, chết mạng nào đỡ mạng đó. Còn nếu mày sợ chết thì tốt nhất mày cút về phòng mày đi, ở đây có vệ sỹ canh chừng má con tao, không tới lượt mày ra vẻ ở đây.
Ba Trà bị ức hiếp tới nói không ra lời, vậy nên bao nhiêu tức tối đều biểu hiện hết lên trên mặt. Chỉ có điều là mặc dù tức lắm nhưng mợ ta không dám đánh tôi, chẳng hiểu là vì nhịn hay là vì sợ cậu Ba nữa…
Cứ tưởng là mợ ta sẽ chửi lại, nhưng ai có ngờ lúc này lại thấy mợ ta xoay người đi lại ghế ngồi xuống. Giọng nói đè nén phẫn hận, mợ ta trừng mắt ra nhìn tôi, gằng lên từng tiếng.
– Người không chấp chó, tao cứ thích ngồi ở đây, để coi má con mày làm gì được tao.
Tôi cười khẩy, buồn cười lên tiếng.
– Ờ thì người không chấp chó, nhưng cũng có người nào đi gây lộn với chó đâu… chắc tao chó, mày là người! Nhóc ét!
– Mày!
Bà Mười Chi lúc này liền kéo tôi ngồi xuống ghế, bà ấy vừa liếc mắt vừa phụ tôi chọc tức Ba Trà.
– Ui kệ nó đi con, con chấp với loại người như nó làm gì. Cho nó ngồi đó đi, để nó nghe má con mình nói chuyện cũng được.
Nghe bà Mười Chi nói vậy, tôi mới hạ hỏa xuống, lúc này mới quay sang trò chuyện với “mẹ” của mình, không thèm để ý tới “bóng ma” Ba Trà đang ngồi trong góc phòng nữa.
Tôi nhìn bà Mười Chi, thấp giọng, tôi hỏi.
– Má… sao má lại tới đây?
Bà Mười Chi nhíu mày, nói:
– Thì tới thăm con chứ chi. Sẵn tiện… má cũng có chuyện muốn nói…
Tôi bắt đầu thấy bất an rồi, vậy nên tôi mới dè chừng, khẽ hỏi.
– Có chuyện gì hả má?
Bà Mười Chi cũng không vòng vo, bà ta trực tiếp vào thẳng vấn đề, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, nói không vấp một chữ.
– Má tới đây là muốn khuyên con… con quên thằng Thịnh đi… thằng Phú hiện tại cũng tốt, nó cũng đã hứa với má sẽ cưới con…
Tôi sững sờ, mắt nhìn bà Mười Chi chằm chằm, biết rõ là bà ấy không có nói dối, điều này lại càng khiến tôi sợ hãi. Không đợi tôi kịp nói gì, bà Mười Chi liền thấp giọng nói nhỏ vào tai tôi.
– Mày chịu thằng Phú cho tao, đây là lệnh. Nếu mày cứ lỳ thì đừng có trách tao, tao không cho mày gặp lai ba với em trai mày đâu… liệu mà làm!
Tay tôi run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo:
– Bà… hù tôi hả bà Mười? Bà có tin tôi quậy cho tan… tan nát hết không?
Bà Mười Chi siết chặt lấy cổ tay tôi, giọng bà ta gằn từng chữ một.
– Mày giỏi thì cứ làm, nhà tao mà suy sụp thì tao sẵn sàng giết luôn ba với em mày cho mày vừa lòng. Nói thẳng ra là tao cần giữ mối quan hệ với nhà họ Trần này, mày bắt buộc phải làm theo lời tao, đừng có lộn xộn!
– Vậy… con gái bà nói sao?
– Ý tao cũng là ý con tao, mày cứ yên tâm mà làm mợ Ba nhỏ, ba với em mày đã có mẹ con tao lo.
Mợ Ba nhỏ… mợ Ba nhỏ sao? Mẹ nó, toàn là một lũ khốn nạn như nhau…
Được rồi, nếu bọn họ đã không xem tôi là con người, vậy thì cũng đừng có trách tôi tàn nhẫn!