Hiếm khi có dịp má chồng tôi kêu tôi lên phòng nói chuyện, cứ tưởng là chuyện gì, ai dè là bà muốn tôi và mợ Hai phải canh chừng mợ Ba, không được để mợ ấy lộng quyền chèn ép quyền hành của con dâu “bà lớn”. Vừa căn dặn, má chồng tôi vừa nói.
– Con Lụa thì quản lý O Lan việc nhà bếp, con Thôi thì quản lý chú Thành phần bên ngoài. Còn má sẽ coi sóc chung chung, không có để cho con Trà nó xen vào rồi tạo thế lực ngầm của nó…
Tôi nhìn má chồng mình, trong lòng cảm thấy hoang mang hết sức. Nghe má nói thì cứ hệt như tôi lúc này đang ở trong cung cấm vậy, làm dâu mà cứ tưởng đi làm “phi tần” của vua. Vừa lo tranh giành tình cảm, vừa lo tranh giành quyền lực. Mà nghĩ thì cũng thấy có khi nào là má chồng tôi lo xa quá không, chứ mợ Ba có nhúng tay vào một số việc trong nhà thì cũng đâu có lật được vị trí “bà lớn” vững sừng sững như má chồng tôi được?
Mợ Hai im lặng nãy giờ, đột nhiên lúc này mợ ấy cất giọng tò mò, hỏi:
– Má, bộ má Ba về đây thiệt hả má?
Nghe nhắc đến bà Ba, má chồng tôi nghiêm mặt, ánh nhìn thoáng thể hiện sự giận dữ, bà gằn giọng.
– Ai mà biết được là nó đang tính toán cái gì… tao mà biết nó muốn cái gì thì trước kia tao đâu có để cho nó qua mặt tao như vậy. Bây giờ mỗi khi nghĩ lại, tao chỉ ước tao giết được nó mà thôi. Phản phúc… đúng là loại đàn bà vô liêm sỉ… là cái thứ hồ ly tinh dám tranh giành đàn ông với cả chị ruột của mình… oan gia mà!
Nghe má chồng tôi mắng, tôi với mợ Hai chỉ biết cúi đầu âm thầm nhìn nhau, không ai dám nói một câu nào, đến thở còn không dám thở mạnh, sợ má chồng tôi giận chó đánh mèo.
Xem ra, ân oán của má chồng tôi với mẹ ruột của cậu Ba là loại ân oán cao như núi. Mà má chồng tôi hận bà Ba như vậy, việc này cũng không thể trách bà được. Nếu đổi ngược lại là tôi, tôi có khi còn hận bà Ba nhiều hơn như thế nữa kia kìa. Chị em ruột thịt với nhau, sao lại cố ý lấy chung một chồng? Thiệt là…
Sau khi dặn dò con dâu xong xuôi, má chồng tôi lại bàn tới chuyện sinh con. Nói một hồi thêm gần nửa giờ đồng hồ nữa, má chồng tôi mới chịu để tôi với mợ Hai trở về phòng. Bước ra khỏi phòng của má chồng, tôi mới quay sang mợ Hai, tôi khẽ giọng:
– Chị… má mình hận má Ba dữ vậy hả chị?
Mợ Hai Thôi cũng không giấu giếm, mợ gật đầu, thở dài trả lời:
– Hận lắm, rất hận là đằng khác.
Tôi tò mò, liền hỏi tiếp.
– Vậy còn má Ba? Bà ấy cũng chống đối má mình, vậy nên mới bị má mình tìm cách đẩy tới nhà từ đường ở? Có phải vậy không chị Hai?
Mợ Hai Thôi nhìn tôi, mợ cười, khẽ đáp.
– Em coi phim nhiều quá rồi đúng không Lụa? Sao em nói cứ như trong phim vậy, thấy ghê quá chừng!
Tôi cười cười:
– Vậy chứ… không phải như vậy hả chị?
Mợ Hai Thôi lắc đầu, ý cười nhạt xuống, mợ dịu giọng, nói:
– Không phải như em nghĩ đâu, mà ngược lại là chị thấy má Ba tâm tánh hiền lành dữ lắm. Chị cũng không có tiếp xúc nhiều với bà ấy, nhưng mỗi lần tới từ đường, chị gặp qua má Ba, bà ấy lúc nào cũng hỏi thăm sức khỏe của má mình. Công nhận là chuyện má Ba làm với má mình là sai, nhưng mà chị nghe nói, kể từ lúc má Ba về đây làm bà Ba cho tới bây giờ… bà ấy chưa từng quá phận hay là hãm hại gì má mình hết. Phần lớn là má mình hận má Ba, ai cũng nói như vậy…
Tôi gật gù, trong đầu lúc này liền suy diễn tới cảnh tượng một cô thiếu nữ tuổi xuân phơi phới bị bắt ép trở thành vợ nhỏ của anh rể mình. Vừa chịu nhục vừa chịu uất ức, sinh ra cậu Ba trong sự tủi hờn và không hề mong muốn…
Nếu đúng thiệt là như vậy, vậy thì nguồn cơn của mọi chuyện là do ba chồng tôi gây ra, chứ bà Ba… xét cho cùng thì bà ấy cũng chỉ là nạn nhân thôi mà?
Thấy tôi trầm ngâm, mợ Hai Thôi liền dịu giọng lên tiếng:
– Nói chung thì chị cũng không biết được bao nhiêu, cũng là nghe nói lại. Mà em nghe nói thì nghe cho biết thôi, cũng đừng đem chuyện này đi hỏi chú Tư. Chú Tư với chú Ba kị nhau, tốt nhất đừng nên hỏi về chuyện của người lớn với bọn họ. Còn về chuyện thím Ba, bởi vì chú Ba với chú Tư có tranh chấp nên thím ấy cũng muốn tranh chấp với má mình. Chung quy toàn là bằng mặt không bằng lòng thôi, em là vợ chú Tư, em càng phải cẩn thận hơn mới được.
Mợ Hai Thôi căn dặn, tôi liền gật đầu tiếp thu vào trong lòng. Đối với chuyện ở nhà họ Trần này, tôi vẫn là “ma mới”, nên nghe từ nhiều phía rồi đút kết lại mà tìm cách cư xử cho hợp tình hợp lý. Bởi vì theo tôi quan sát thấy thì vị nào ở nhà họ Trần này cũng đều là người cao tay, tính tình trầm ổn khôn khéo. Nếu tôi mà cứ cư xử theo cảm tính thì chắc chắn sẽ bị lên án ngay và luôn. Khó khăn lắm mới trèo lên được một chút, phải cố gắng làm sao cho xứng với danh phận “mợ Tư”, quyết không để cho cậu Tư bị mất mặt trước mọi người!
_________________________
Chỗ ăn chỗ ở của người làm được sắp xếp xong, quỹ đạo làm việc cũng dần dần được ổn định. Kể từ khi má chồng tôi khỏe lại cho tới giờ, cả nhà cũng bắt đầu ăn cơm cùng nhau.
Buổi trưa hôm nay cũng giống như mọi ngày, nhà bếp làm một bàn thức ăn cực kỳ phong phú. Có thịt, có cá, có canh, có luôn cả món tráng miệng để sẵn, tôi ăn đến no nóc cả bụng. Ăn đến gần xong, tôi đột nhiên nghe má chồng tôi cất giọng nhè nhẹ hỏi mợ Ba Trà.
– Trà, đồ ăn không ngon hay sao mà má thấy con ăn ít vậy?
Mợ Ba Trà mặt mày đẹp đẽ, mợ ấy khẽ đáp:
– Dạ… ban sáng con ăn hơi nhiều nên trưa không thấy đói lắm.
Má chồng tôi gật đầu, bà cũng không hỏi tiếp, cứ như vừa nãy hỏi vu vơ vậy thôi. Lúc này, giọng dịu dàng của bà Tư lại cất lên:
– Mà sao bữa nay nhà bếp nấu món nào cũng có thơm vậy vú Tám?
Nghe bà Tư hỏi, vú Tám mới điềm tĩnh trở lời:
– Tui nghe nói là nhà bếp mua được thơm mật ngon với rẻ, sợ để lâu ăn không ngon nên chế biến vài món. Bà Tư ăn thử một miếng thơm đi, ngon mà ngọt lắm.
Cô Út Duyên vừa vặn cũng đang ăn thơm để tráng miệng, cô ấy gật đầu khen ngợi.
– Công nhận thơm mật ăn ngon hơn thơm bình thường… nhưng mà má con không thích thơm đâu vú Tám… nãy giờ má con đâu có ăn.
Má chồng tôi nhìn nhìn bà Tư, bà cất giọng khe khẽ.
– Vậy vú Tám dặn nhà bếp đừng nấu thơm nhiều nữa, Phượng nó không thích ăn, coi mặt mày nhăn nhó hết rồi kìa.
Nghe má chồng tôi nói vậy, bà Tư cười tươi, lại còn pha trà đáp lời, không khí trên bàn ăn vui vẻ dễ chịu hơn hẳn.
Tôi thì không để ý lắm, bởi vì có đồ ăn ngon là được rồi, với lại tôi cũng thích ăn thơm, ăn nhiều một chút cũng thấy bình thường. Chuyện lâu lâu nhà bếp mua được cái gì nhiều thì đều nấu nhiều hơn bình thường, cái này cũng không có gì quá mức đặc biệt.
Sau bữa cơm trưa, tôi về phòng gọi điện thoại cho ba với em trai, gọi xong cho người thân thì tới nhắn tin cho cậu Tư dặn dò cậu ăn uống cho đúng bữa. Xong xuôi, tôi ngủ một giấc cho khoẻ, đến xế chiều mới ra khỏi phòng.
Vừa thấy tôi xuất hiện, Tiểu Phụng đã nhét cho tôi một miếng thơm mật, vừa ăn, tôi vừa xem O Lan nhào bột làm bánh.
– O, bánh thơm ăn chắc ngon lắm hả O?
O Lan gật đầu:
– Ngon mợ, hiếm khi có được mẻ thơm mật chất lượng, để O làm bánh cho mợ ăn. Để dành cho cậu Tư đem theo đi làm cũng được, bánh này để dành ăn không có bị hư.
Tôi gật gật gù, sợ quên nên liền nhắc nhở.
– À mà O nhớ dặn người làm đem cho Thúy Kiều vài cái. Cô ả im hơi lặng tiếng quá… con thấy hơi ghê ghê!
O Lan nhìn tôi, O cười, nói:
– Mợ yếu bóng vía quá, O thấy cô Kiều cũng bình thường. Mang tiếng là bị nhốt chứ ăn ngon ngủ kỹ đâu có mất miếng thịt nào. Hôm qua O còn đem đồ lên cho cổ… vẫn khỏe lắm.
Tôi gật gật đầu.
– Vậy được, chỉ sợ cô ả có mệnh hệ gì thì lại đổ hết tội lỗi lên đầu con thôi.
Dừng chút, nhìn thấy Tiểu Phụng bưng một thau nhân thơm làm bánh đã được nấu chín, nhìn nhân thơm sệt sệt thơm ngon, tôi nhịn không được mà quệt một ít cho vào miệng, thích thú khen ngợi.
– O, nhân thơm ngon quá luôn á O!
O Lan gật đầu:
– Ngon thiệt nhưng mà mợ ăn ít thôi, có chừng mực một chút. Sức khỏe bình thường thì ăn không sao, nhỡ mà đang mang bầu là hạn chế nha mợ.
Nói tới đây, O Lan đột nhiên nói tiếp.
– Mà ở đâu vú Tám đem về được mớ thơm ngon quá trời, ban trưa nhà bếp nấu mấy món ngon lắm, mợ Tư có ăn chưa?
Tôi cười, gật gù đáp.
– Dạ có, con ăn quá trời mà… nhưng mà… thơm mật này không phải là nhà bếp mua hả O?
O Lan lắc đầu, bà nhìn quanh một lát, lại thấp giọng, nói nhỏ với tôi.
– Không phải, là vú Tám mua, nhưng là nhà bếp mình đem về. Vú Tám kêu làm mấy món có thơm ăn cho đổi mới… O nghĩ chắc là bà vú trả giá được rẻ nên mua đó mà.
Nghe O Lan nói vậy, tôi cũng không nói gì, cũng nghĩ đơn giản chắc là vú Tám cố tình mua nhiều thơm để được giá rẻ. Một người tính tình giảo hoạt như vú Tám thì chuyện lươn lẹo tiền chợ búa cũng là bình thường, không có gì quá đỗi kỳ lạ…
_______________________
Trời ngả về đêm, sau khi ăn cơm xong, tôi ngồi trong phong vừa xem phim vừa đợi cậu Tư trở về. Đang xem phim tới khúc gây cấn thì đột nhiên Tiểu Phụng chạy lên phòng tìm tôi. Nghe giọng của con bé ở bên ngoài, tôi liền đứng dậy ra mở cửa, cũng không quên hỏi thêm một câu.
– Gì vậy Phụng? Sao giờ này còn chạy lên đây? Không tắm rửa hả?
Tiểu Phụng có vẻ gấp gáp lắm, con bé vội vàng bước vào trong phòng, cũng không quên đóng kín cửa lại. Kéo tôi đi vào trong, lại nhìn quanh một vòng trong phòng, con bé lúc này mới trầm giọng nói nhỏ.
– Cô… em có chuyện này… quan trọng lắm…
Thấy sắc mặt Tiểu Phụng nghiêm trọng, tôi cũng thoáng cảm thấy hoang mang theo. Tôi bước tới gần con bé, thấp giọng, hỏi:
– Chuyện gì? Có gì nói cô nghe…
Tiểu Phụng cũng không vòng vo, con nhỏ theo tôi một thời gian nên càng ngày càng tiến bộ. Con nhỏ lúc này đột nhiên đút tay vào trong túi quần, lấy ra mấy cái gói nho nhỏ rồi xòe ra trước mặt tôi, kèm theo đó là câu hỏi kỳ lạ:
– Cô, cô có nhớ mấy con gấu bông đợt trước cô kêu em cất đi không cô?
Tôi càng lúc càng thấy hoang mang, tôi liền gật đầu, trả lời.
– Nhớ chứ… nhưng mà mấy cái gói bột này là gì? Có liên quan gì tới gấu bông hả Phụng?
Tiểu Phụng đanh mặt lại nhìn tôi, con bé nghiêm giọng:
– Có liên quan! Mấy cái gói bột này là em tìm thấy ở trong bụng của gấu bông đó cô… Mà quan trọng là cô có biết mấy cái gói này là gì không?
Tôi ngớ người, lắc đầu theo cảm tính.
– Mày có gì thì nói lẹ đi em, làm cô lo quá nè…
Tiểu Phụng kề sát vào tai tôi, con nhỏ cuốn quýt lo lắng cứ hệt như là sợ ai đó sẽ nghe thấy được vậy. Trước sự sốt ruột của tôi, Tiểu Phụng liền nói, thông tin mà con bé nói ra làm cho tôi kinh hoàng đến không thể thốt lên thành lời.
– Trong bụng của mấy con gấu bông, em tìm được mấy cái gói bột này… mà cái bột này… nó chính là cái loại bột độc mà thầy Phù đã nói đó cô. Cô… mình bị ai gài rồi, bây giờ làm sao hả cô? Làm sao đây cô?
Làm sao? Tôi cũng không biết làm sao, thế quái nào lại như vậy được? Chuyện này rốt cuộc là sao đây?!