Thế nhưng về sau Khưu Thiên nhận ra, sự phủ nhận của cậu quá đỗi yếu ớt.
Tin đồn lan ngày một nhanh, phạm vi ngày một rộng, đến mức mấy sinh viên ở Khoa Kỹ thuật không có quen biết gì với cậu, lúc bình thường gặp cũng sẽ nhiều chuyện mà hỏi một câu, “Cậu là người rất thân thiết với Hạ Nam Quân bên phân viện Nghệ thuật phải không?”
Nếu không phải lúc đó đến cái ID Wechat của Hạ Nam Quân cậu cũng không có thì chính bản thân cậu cũng sẽ tin rằng hai người bọn họ là anh em chí cốt “bạn nối khố mười ba năm”, “thân đến nỗi biết rõ cu nhau lớn bé như nào”.
“Truyền vậy cũng chẳng vấn đề gì.” Hạ Nam Quân hút trân châu từ trong ly trà sữa trân châu. Hắn rất ít biểu cảm trên mặt. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp gần như không chút dao động cảm xúc, nói tiếp, “Mình đúng là biết cậu lớn bé như nào mà.”
Khưu Thiên đến cạn lời, bảo: “Cậu có thể đừng trưng khuôn mặt kia rồi nói mấy câu đùa tục tĩu đó được không.”
Hạ Nam Quân nhìn cậu rồi hút “rột” lấy một viên trân châu, sau đó từ tốn nhai nát và nuốt xuống.
“Cậu còn muốn đi đâu chơi nữa không?” Khưu Thiên lướt xem trang Dianping. Bọn họ đã tách khỏi đám đàn em của Hạ Nam Quân. Vốn Khoan Bảo có mời bọn họ cùng đi chơi tiếp nhưng lại bị đại ca của cậu ta cự tuyệt một cách vô tình.
(Dianping: là một trong những website đánh giá lớn nhất Trung Quốc)
Hai người họ tới ăn tại một nhà hàng món Vân Nam. Khưu Thiên đã thanh toán trước xong hết, đang suy nghĩ xem nên sắp xếp lịch trình tiếp theo của công chúa như thế nào.
“Chúng ta đi thuê phòng được không?” Hạ Nam Quân đột nhiên hỏi.
Khưu Thiên: “?” Cậu chậm mất nửa nhịp mời quay đầu lại.
Trông Hạ Nam Quân rất nghiêm túc, không hề giống như đang đùa.
Khưu Thiên mấp máy môi. Cậu vừa tính lên tiếng thì nữ thu ngân ở quầy bỗng nhiên bước tới, bảo rằng sau khi thanh toán nếu theo dõi tài khoản chính thức của nhà hàng và đăng ký thành viên thì sẽ được nhận một phần bánh pía nhân hoa[1] miễn phí.
Hạ Nam Quân đúng lúc đó hút hết trân châu, nói: “Mình muốn bánh pía nhân hoa.”
Khưu Thiên chỉ đành trước tiên theo dõi tài khoản chính thức, sau đó đăng ký thành viên, rồi chờ cửa hàng mang bánh pía nhân hoa lên.
Chuyện “thuê phòng” cứ kết thúc một cách tự nhiên như thế. Lúc sau hai người vẫn đi theo lộ trình tình nhân vô cùng truyền thống, tới thủy cung.
Hạ Nam Quân trông không có gì khác thường. Hắn lúc thì chỉ vào con cá mặt trăng[2], kêu “Con cá này to ghê”, sau lại ở lì mãi trong khu trưng bày sứa, chỉ vì cảm thấy mấy con này nhìn quá giống cái váy.
Khưu Thiên dạo chơi mà lòng thấp thỏm, cậu vẫn nghĩ về chuyện “thuê phòng”.
Bể sửa lớn nhất có quy mô chiếm trọn một mặt tường, bật đèn sặc sỡ, huyền ảo. Những con sứa lớn lớn nhỏ nhỏ từng con từng con hoặc là chuyển động từ trên xuống dưới, hoặc là từ dưới lên trên trong làn nước. Hạ Nam Quan còn đang tìm đủ góc độ để chụp ảnh. Cái câu “sứa trông giống váy” của hắn chẳng hề giống như nói đùa. Cảm hứng của sinh viên nghệ thuật nói tới là tới, hắn cố gắng chụp được càng nhiều tư liệu càng tốt.
Khưu Thiên nhìn hắn chụp ảnh một lúc, bỗng cất tiếng: “Mình không mang theo chứng minh thư.”
Hạ Nam Quân đang giơ điện thoại. Đúng lúc ấy có một con sứa xuất hiện trong ống kính của hắn. Nó bơi tới chính diện trước mặt Khưu Thiên, hệt như một chiếc váy xinh đẹp, nhẹ nhàng trôi trong đôi mắt cậu.
Giọng điệu cậu có chút tiếc nuối: “Sớm biết cậu muốn thuê phòng thì mình đã mang chứng minh thư theo rồi.”
Hạ Nam Quân không nói gì. Trong khu trưng bày sứa hơi tối, ngoài hai người họ ra cũng không có mấy người dạo chơi. Vì cúi người để chụp sứa nên Hạ Nam Quân không lập tức đứng thẳng lưng được.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Khưu Thiên: “Cậu qua đây xem này.”
Khưu Thiên bước tới. Cậu cũng cúi người theo độ cao của Hạ Nam Quân, miệng thì hỏi: “Xem gì cơ?”
Hạ Nam Quân giơ điện thoại lên che đi mặt hai người, sau đó nghiêng về trước, hôn lên môi Khưu Thiên.
Hắn hôn khá lâu, lưỡi lượn một vòng cả trong lẫn ngoài. Lúc mặt hai người tách ra, ngay cả môi Khưu Thiên cũng bị liếm bóng nhẫy.
“Ở thêm một lúc nữa nhé.” Hạ Nam Quân dường như thở dài một hơi. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, nghe giọng có chút bất đắc dĩ: “Chờ mình bình tĩnh lại đã.”