Khuyên môi của Amy là một viên đá xanh lam rất bắt mắt, gần như ai lần đầu mới gặp cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm môi cậu ta.
“Ông theo dõi ai đấy?” Amy ngó qua màn hình điện thoại của Hạ Nam Quân. Trường bọn họ có một diễn đàn giao lưu nội bộ, gần như tất cả học sinh đều đăng ký tài khoản trên đó để tiện chia sẻ tình hình cũng như giao lưu nói chuyện. Hạ Nam Quân tuy cũng có tài khoản nhưng hắn chưa từng đăng gì trên đó, cũng chưa từng theo dõi tài khoản người khác.
Hạ Nam Quân đang lướt xem tài khoản của mấy sinh viên mới năm Nhất. Từ tốc độ và lực lướt ngón tay có thể nhìn ra hắn vẫn đang trong cơn giận dữ. Hắn không nhấn theo dõi, cứ hệt như một tên cuồng rình mò, thấy ai có ngoại hình được được là nhấn vào xem một lượt từ đầu tới cuối. Đặc biệt là mấy người có theo dõi qua lại với Khưu Thiên, hắn gần như phóng to từng tấm hình rồi soi thật kỹ tất cả mọi chi tiết.
“Ấy?” Amy lướt thấy hình đại diện quen mắt, bèn bảo, “Hình như tôi thấy người này rồi.”
Hạ Nam Quân ngẩng lên, hỏi cậu ta với nét mặt u ám: “Ông thấy ở đâu?”
Amy: “Cậu bạn cùng phòng của ông hôm chào mừng sinh viên mới có nói chuyện với cậu ta rất lâu, hình như ăn ý lắm.”
Hạ Nam Quân “Ha” một tiếng, giọng điệu có phần quái gở: “Ăn ý?”
Amy nhìn hắn khó hiểu, nói: “Thì bọn họ vốn cùng một khoa mà. Đàn anh đàn em, ăn ý cũng là chuyện bình thường.”
Hạ Nam Quân cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi lướt xem tài khoản của người này. Xem được một lúc thì chợt hỏi Amy: “Ông thấy tôi hay cậu ta đẹp trai hơn?”
“…….” Amy lưỡng lự một hồi, cuối cùng thành thật đáp: “Hai người….. không cùng không kiểu mà?”
Sức sống rạo rực của sinh viên mới năm Nhất quả thật rất khác biệt, hơn nữa còn là loại hình ưa thể thao hiếm thấy ở khoa Kỹ thuật. Amy để ý tới cậu nam sinh này cũng là vì ngoại hình cậu ta rất bắt mắt, sáng sủa rạng rỡ, khi cười còn có hai lúm đồng tiền, tóc húi cua, đường cong cơ bắp vô cùng rõ nét.
“Cậu ta nhất định bụng tám múi.” Amy ngồi cùng Hạ Nam Quân bên sân bóng rổ, thầm nghĩ.
Thật ra người đề nghị tới xem sinh viên mới chơi bóng rổ là Hạ Nam Quân. Hắn băng qua khuôn viên trường giữa trời trưa nắng gắt, bất ngờ xuất hiện trên địa bàn của khoa Kỹ thuật, chỉ để xem một trận bóng rổ của đám sinh viên năm Nhất.
Amy không hiểu cho lắm nhưng cậu ta vô cùng xúc động.
Thế là hai người họ không có lấy một chiếc ô che nắng, mặc trang phục cực kỳ không hợp hoàn cảnh, ngồi bên sân bóng. Những người xung quanh không ngừng lén lút nhìn bọn họ bằng ánh mắt dò xét và lấy làm lạ, còn tưởng bọn họ không nhận ra.
Đám sinh viên mới chơi bóng thật sự rất nghiêm túc, rất gắng sức, đặc biệt là cậu trai “nhất định bụng tám múi” kia. Cậu ta trên sân bóng quá đỗi rực rỡ, chạy, bật nhảy, ném bóng, chỉ huy. Ánh nắng từ những đường khúc xạ qua mái đầu húi cua của cậu ta đẹp lộng lẫy tựa đường chân trời. Mỗi khi cậu ta ném vào được một quả là sắc mặt Hạ Nam Quân lại xấu thêm một phần.
Amy cũng không biết nên an ủi hắn thế nào, chỉ đành thử chuyển chủ đề: “Điểm quyến rũ của hai người không giống nhau mà.”
Hạ Nam Quân hít sâu một hơi, hỏi: “Ông cảm thấy giữa tôi và cậu ta, đàn ông sẽ thích dạng nào hơn?”
Amy: “?” Ông có hỏi nhầm giới tính không vậy?
Đầu óc cậu ta hơi loạn, đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Cậu ta bèn nhìn về phía sân bóng, vừa đúng lúc cậu trai năm Nhất mới vào được một quả đang ăn mừng cùng đồng đội. Cậu ta kéo áo tập lên lau mồ hôi một cách rất tự nhiên, bất cẩn để lộ cơ bụng tám múi của mình.
Amy rất nhanh đã đưa ra kết luận. Cậu ta đáp một cách chắc nịch: “Đàn ông nhất định thích kiểu có cơ bụng.”
—
Tác giả:
Hạ Nam Quân: “Mợ nó, thua rồi, ông đây có mỗi sáu múi!”