- Nghe tâm trạng em cũng không tồi.
- Ừ, không tồi, hôm nay tôi đã khiến một lũ thần kinh phải kinh ngạc. – Lam Sam suy nghĩ, không thể nói rằng bạn gái anh ta là một trong những bệnh nhân tâm thần đó được, cô chỉ ngẩng đầu lên cười: - Ha ha ha ha!
Nghe thấy tiếng cười của cô, tâm trạng Tống Tử Thành khá hơn, giọng nói của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Em nên tôn trọng người mắc bệnh tâm thần hơn.
Lam Sam bị anh trêu chọc vừa cười vừa hỏi:
- Sếp tổng, ngài tìm tôi có việc gì ạ?
Tống Tử Thành lại hỏi ngược lại:
- Không có việc gì thì không được tìm em à?
- Ặc…. Ha Ha. – Cô không biết anh muốn gì nên không cách nào khác hơn là cười khúc khích.
Tống Tử Thành nói:
- Là thế này, một người bạn tặng tôi rất nhiều chocolate, tôi không thể ăn hết được nên tiện đường qua nhà em thì cầm cho em một ít.
Chocolate? Lam Sam liếm môi, nhưng lại ngay lập tức lắc đầu:
- Không được không được, sao lại không biết xấu hổ như thế chú… không thì sếp cứ mang cho người khác đi.
Tống Tử Thành khá mất kiên nhẫn:
- Đã nói vừa được cho xong, dù sao cũng tiện đường đến đây , em không cầm thì để tôi vất đi luôn.
- Đừng đừng đừng. – Lam Sam biết những người có tiền này chẳng coi đồ đạc ra gì, dù sao cũng là lệnh của sếp, người ta khẳng định cũng không coi đây là món nợ nhân tình đâu mà chỉ là thuận tiện thế thôi…. Nghĩ đến đây, cô gật đầu nói: - Được, sếp hiện đang ở đâu ạ?
- Nhanh chạy ra cổng tiểu khu nhà em đi.
- À, vậy tôi xuống ngay.
Dập máy, Lam San lập tức cầm điện thoại chạy ra cửa thay giày, Kiều Phong vẫn cầm dao gọt hoa quả chạy từ bếp ra hỏi:
- Cô định làm gì?
Lam Sam vừa đi giày vừa giải thích:
- Sếp tổng của chúng tôi đang có rất nhiều chocolate, muốn chia cho tôi một ít, hiện tại đang ở ngay trước cổng tiểu khu rồi.
Kiều Phong buột thốt lên:
- Không nên đi.
- Không sao đâu. – Lam Sam an ủi anh. – Yên tâm đi anh ta ăn không được nên mới cho tôi thôi, tôi mà không lấy thì lãng phí lắm, anh ta đã cầm qua đây rồi, cũng chỉ mấy cái chocolate thôi mà, đâu phải là nợ ân tình gì đâu.
Thay giày xong, cô mở cửa đi ra ngoài.
Mắt Kiều Phong sáng lấp lóe đầy vẻ không vui:
- Có phải là cứ ai cho cô ăn cô cũng theo không?
Rầm! Trả lời anh chỉ còn tiếng đóng cửa vội vàng.
Lúc Lam Sam ra đến cổng tiểu khu đã thấy xe của Tống Tử Thành đỗ ở đây. Cô hơi ngại ngùng, bắt người ta mang đồ đến tận nhà, quan trọng đây là Boss của cô nhé. Cô đi tới nơi, Tống Tử Thành xuống xe mở cốp sau ra.
Lam Sam vừa nhìn đã há hốc mồm, trong cốp sau chất đầy chocolate với đủ loại màu sắc, thật là quá nhiều nhỉ? Thảo nào sếp tổng phải bảo cô lấy đi một ít.
Cô than thở:
- Sếp ơi, bạn sếp buôn chocolate à?
- Không phải thế.
Cô lại cảm thán:
- Tôi cũng muốn có một người bạn như vậy lắm nhé….
Tống Tử Thành hơi buồn cười, anh chỉ chỉ và đống chocolate:
- Em cứ lấy hết đi.
Sao được chứ, thế thì tham quá. Cô đứng trước cốp nhìn một lúc, nhận ra trên các hộp đều là chữ tiếng Anh hoặc ít nhất cũng gần giống tiếng Anh, nói chung là cô cũng chả đọc được. Cô nhìn vào vỏ hộp chọn một hộp trông có vẻ là chocolate đen, chọn xong giơ giơ về phía Tống Tử Thành:
- Một hộp là đủ rồi, cám ơn sếp nhiều.
Tống Tử Thành tùy tiện nhặt vài hộp khác nhét vào tay cô, sau đó cầm một hộp màu hồng có hình trái tim hên nói:
- Nếu em không muốn chúng bị vứt vào sọt rác hết thì cầm thêm đi.
Lam Sam dở khóc dở cười:
- Được rồi được rồi tôi không cầm nổi nữa.
Tống Tử Thành liền dừng lại, vỗ tay một cái, đóng cốp sau lại, dặn dò cô:
- Ăn nhiều đồ ngọt một chút cũng không sao đâu, nhưng nhớ chăm sóc vệ sinh răng miệng nhé.
- Ăn nhiều chocolate như vậy tôi sẽ béo chết mất!
- Béo mới đáng yêu!
Lam Sam hơi máy mắt trái, nhìn kỹ Tống Tử Thành, cô thấy anh mở của xe và không hề nhìn cô, thái độ không hề quan tâm. Ừ chắc cô quá nhạy cảm rồi.
- Tôi đi trước. – Tống Tử Thành tạm biệt cô.
Lam Sam cười nói:
- Sếp tổng, anh có muốn lên nhà tôi uống ly trà ngồi nói chuyện không?
Tống Tử Thành vịn vào cửa xe, nhìn cô, đôi lông mày càng nhíu lại tỏ ra thêm thiếu kiên nhẫn:
- Không được tôi còn có việc.
Lam Sam âm thầm thở dài, sau đó lại thấy xấu hổ, mình nghĩ nhiều quá rồi, sao Boss lại có thể có ý đồ với cô được. Cô ôm chocolate, cười chào tạm biệt Tống Tử Thành. Tống Tử Thành ngồi trên xe, nhấn ga đi mất.
Sauk hi bỏ xa Lam Sam đứng đó, Tống Tử Thành chuyển tay lái, chợt thở thật dài, so chiêu với cô gái này cứ luôn phải đắn đo rất nhiều sao cho đúng mực, nhiều cũng không được, ít cũng chẳng xong. Nói thật thì hồi anh theo đuổi Tô Lạc cũng không hao tâm tổn sức đến thế này. Nếu nhìn từ biểu hiện bên ngoài, một cô thì cao sang, một cô thì thân thiện nhưng thật ra không phải, Tô Lạc dù có đài các đến đâu tốt xấu còn có thể nói được, trái lại … quả thật vị này “dầu muối đều không ăn” để hình dung. Lam Sam kể từ khi chia tay với Dương Tiểu Tú trong mấy năm qua cô đều không hề có quen biết với bạn trai, một người có dáng dấp xinh đẹp như vậy chắc chắn không thể không có ai theo đuổi được, lý do duy nhất có thể giải thích chính là cô không vừa mắt ai. Tống Tử Thành có hỏi bóng hỏi gió qua lãnh đạo cô, biết được cô gái này mấy năm nay tiếp đãi không ít khách quen nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện ái muội với khách cả thậm chí chưa bao giờ cân nhắc đến phương diện đó và cũng không bao giờ để khách hàng nuôi hi vọng.
Không biết là cái ngoặt gì đây….
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến Tống Tử Thành đen mặt. Ôi suy nghĩ lung tung cái gì đấy!
Đầu bên này Lam Sam ôm rất nhiều chocolate trên tay, gõ cửa nhà Kiều Phong. Kiều Phong mở cửa cho cô nhưng không thèm để ý đến cô.
Lam Sam để chocolate lên bàn trà, quan tâm đến Kiều Phong:
- Kiều Phong lại đâu ăn chocolate nào.
Kiều Phong lạnh nhạt đáp:
- Tôi không ăn.
- Được rồi. – Lam Sam lẩm bẩm.- Tôi còn tưởng đồ ngọt nào anh cũng thích chứ.
- Tôi không ngây thơ đến thế.
- Tốt lắm tốt lắm, anh là người đàn ông cực kỳ từng trải. – Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại rất hả hê. Ăn kẹo bông, chơi trò kim cương biến hình, người đàn ông từng trải nào lại làm những chuyện này nữa?
Cô tự mở một hộp đóng gói, nhặt một viên chocolate bỏ vào miệng.
Schrodinger thấy có ăn nên nhảy sang đấy ngửi ngưở, muốn chia chác. Kiều Phong tiến đến ôm nó:
- Mèo không ăn được chocolate.
Lam Sam âm thầm một mình ngồi hưởng thụ mỹ thực lại thấy hơi nhàm chán, cô đẩy một cái hộp đến:
- Anh ăn thử một viên đi.
- Chocolate có nhiệt lượng gấp bốn lần gạo tẻ, cô ăn hai viên chocolate thì tương đương với ăn một bát cơm rồi. Cố lên, tháng này cô có thể tăng được hai cân đấy.
Lam Sam học đi đôi với hành:
- Béo mới đáng yêu.
Kiều Phong cười khiêu khiêu:
- Thật quá ngây thơ, béo là sát thủ của sắc đẹp đấy.
- Anh…. – Lam Sam không còn cách nào khác đành đóng hoppj chocolate lại: - Được lắm được lám mỗi ngày tôi sẽ chỉ ăn một viên, trước hết cứ để đây đã.
- Mang hết đi, tôi không muốn nhìn thấy chúng, cũng không muốn để Schrodinger nhìn thấy.
- Tốt tốt tốt, tôi mang đi hết…. Thật là, không biết anh lại bị trúng cái loại gió gì nữa. – Lam Sam nhận ra cô không thể giải thích nổi phương hướng hoạt động của đầu óc Kiều Phong, không biết tiểu thiên tài này tâm trạng thay đổi theo cái kiểu gì nữa… A đúng rồi, cứ như là chuyển động điện từ ấy không bao giờ có thể thấy được, cũng không thể đoán được có thể nhảy vọt đến đâu.
Kiều Phong gật đầu:
- Ừ, cô có thể đi súc miệng rồi ăn nối dưa hấu đi.
Anh không bao giờ nói cho cô biết rằng nhiệt lượng trong một nửa quả dưa hấu cũng bằng một bát cơm đâu.
----****-----
Ngày hôm sau đi làm ở căng tin Lam Sam gặp Tống Tử Thành. Cô và anh cũng có thể gọi là quen biết nên lần này cô cũng tự nhiên ngồi đối diện anh ăn cơm, thậm chí còn mua cho anh một phần canh để đền đáp ý tốt của anh ngày hôm qua.
Tống Tử Thành không hề từ chối cô, chỉ thờ ơ nói cảm ơn. Từ trước đến nay anh ít khi nói nhiều, càng không hay nhiệt tình với đối phương. Lam Sam nói vài câu chuyện phiếm với anh anh cũng rất tự nhiên đáp lời nhưng mỗi chữ đều nhấn mạnh chứ không hề trơn tru ướt át.
Mau cơm nước xong lúc, Tống Tử Thành nhìn một chút điện thoại di động, nói với Lam Sam, "Tháng này cuối tháng là Mục Phu tòa lưu tinh vũ sinh động thời kì, ta chỗ ở thiên văn hiệp hội tổ chức người đi mật mây xem lưu tinh vũ, ngươi có muốn tới hay không?"
Lam Sam nhãn tình sáng lên, "Lưu tinh vũ? Có thể thấy sao?"
"Không xác định. Bất quá đập chứa nước bên kia tinh không rất đẹp, tính là nhìn không thấy lưu tinh vũ, nhìn nhìn đốm nhỏ cũng không sai, " Tống Tử Thành nói, ngoéo một cái khóe môi. Hắn nhìn nàng, lại hỏi một lần, "Ngươi có muốn tới hay không?"
Lam Sam có phần do dự. Theo nhất bang người xa lạ nhìn đốm nhỏ? Được rồi chí ít lão bản là biết, bất quá nàng cùng lão bản cũng không phải rất thuộc nha... Nàng tình nguyện cùng Kiều Phong cùng đi xem.
Tống Tử Thành lại nói, "Đến lúc đó còn có nhà thiên văn học cho chúng ta giảng giải, ừ, tự ta cũng hiểu một ít."
Những lời này triệt để bỏ đi Lam Sam do dự, nàng quyết định không đi. Đùa giỡn nha, làm một đầu ưu tú khoa học gia, Kiều Phong tiểu tử kia cái gì không biết? Nàng chỉ cần đem hắn mang theo trên người là tốt rồi, căn bản không dùng đi nghe nhà thiên văn học giảng giải.
Hơn nữa, thiên văn hiệp hội tổ chức hoạt động, hơn phân nửa là ở cuối tuần, nàng cũng không cái kia nước Mỹ thời gian. Kiều Phong liền khá, hắn rỗi rảnh hết sức!
Nghĩ tới đây, Lam Sam lắc đầu, "Ta cuối tháng còn có an bài khác, trước hết không đi, lão bản ngươi môn tốt thú vị, thấy Lưu Tinh nhớ kỹ chụp ảnh cho chúng ta xem, ta cấp cho ngươi điểm tán, hắc hắc."
Tống Tử Thành gật đầu, liễm ánh mắt. Hắn căn bản không có cơ hội đem tỉ mỉ an bài thời gian nói ra khỏi miệng.
Buổi tối về đến nhà, Lam Sam đem chuyện này lấy ra nữa cùng Kiều Phong đắc ý, "Kiều Phong Kiều Phong, ngươi biết không, tháng nầy cuối tháng là Mục Dương tòa lưu tinh vũ cao phong kỳ..."
"Mục Phu tòa."
"A?"
"Ngươi nói là Mục Phu tòa lưu tinh vũ, " Kiều Phong cải chính nói, "Ta hy vọng ngươi có thể nhìn thẳng vào thông minh của mình, sau này không muốn ở trước mặt ta khoe khoang cái này."
"Nhất thiết cắt, " Lam Sam bị khách sáo, cũng lơ đễnh, nàng hỏi, "Vậy chúng ta đi xem có được hay không?"
Kiều Phong mím môi một cái, nghi ngờ xem nàng, "Ngươi xác định? Mục Phu tòa lưu tinh vũ sinh động độ hết sức không ổn định, nó ZHR giá trị ở linh đến 100 trong lúc đó ba động, bạo phát thời điểm rất ít. Nếu như ngươi nghĩ xem lưu tinh vũ, ta không cho là Mục Phu tòa là một cái lựa chọn sáng suốt."
Lam Sam nghe được nhức đầu, nàng trọng trọng vỗ bàn một cái, trừng mắt, "Ngươi đến cùng có đi không? !"
"Đi..."