• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ hai là đến lượt nghỉ của Lam Sam. Cô không sao dậy sớm nổi, cô có thói quen nằm ườn trên giường thật lâu, cuối cùng ngủ cho đến khi đầu óc tỉnh táo đến mức không gì sánh nổi mới đành lưu lưu luyến luyến tạm biệt chiếc giường để đứng dậy.

Tống Tử Thành gọi điện đến rất đúng lúc.

Lam Sam lười biếng nhận điện thoại:

- Alo, tổng giám đốc Tống ạ?

Vì vừa mới dậy, giọng cô vẫn hơi khàn khàn mang theo chút nhừa nhựa nghe vô cùng trêu hoa ghẹo nguyệt nhé, đặc biệt là qua tai một người đàn ông có khả năng liên tưởng cực lớn thì thật vô cùng gợi cảm.

Tống Tử Thành hắng giọng, nói:

- Tối nay có thời gian không? Tôi muốn mời em đi ăn cơm.

Đầu óc Lam Sam vẫn chưa rõ ràng, cô hỏi:

- Vì sao?

- Coi như là nhận lỗi, vì tôi đã làm hỏng điện thoại của em.

Lam Sam thầm nghĩ, đại khái hẳn vì lần trước anh ta đã nhận ra cô đổi di động khác rồi. Khả năng quan sát của người này cũng thật tỉ mỉ. Thế nhưng, cơm nước nhiều cũng chẳng có thành ý, thà ngài đền luôn cho tôi một cái máy mới còn hơn, giống hệt cái cũ cũng được, không cần lo ngại tổn hại đến sĩ diện của tôi đâu, chị đây đã sớm đem cái thứ đồ chơi trẻ con đó đi bán muối lâu rồi…

Cô còn đang suy nghĩ miên man, Tống Tử Thành lại bổ sung:


- Nếu thuận tiện có thể thương lượng một chút về hình thức loại xe tôi đang dự định mua.

Ngay sau đó, Lam Sam vô cùng sảng khoái đồng ý.

Vứt điện thoại sang một bên, rửa mặt, lại ngơ ngác một lúc lâu, mắt thấy cũng đã đến giữa trưa rồi. Lam Sam lúc này mới nhận điện thoại, do một nhân viên chuyển phát nhanh vừa gọi tới. Đại khái vì anh ta quá khó coi, nói chung là không được bảo vệ cho vào tòa nhà, cho nên yêu cầu Lam Sam đích thân xuống cổng lấy thư chuyển phát.

Lúc Lam Sam lấy bưu phẩm, thấy ven đường có bán anh đào, quả vừa to tròn, trông hãy còn tươi mới, có vẻ khá ngon. Cô liền mua một hộp, nghĩ một chút, lại mua thêm một hộp nữa. Khi về, đi ngang qua cửa phòng 303, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng Kiều Phong.

Cô chẳng qua chỉ thử gõ một lần, không ngờ cửa lại thật sự mở ra. Bây giờ tuy vẫn trong giờ hành chính, nhưng Kiều Phong lại không cần đến trường, Lam Sam nhớ đến nhận xét “Đại gia đi làm” của Tiểu Du Thái, xem ra lời này cũng không sai đâu.

Lam Sam quơ quơ hộp anh đào trên tay:

- Tôi tặng anh này.

Kiều Phong biết cô muốn cảm ơn bữa cơm chiêu đãi của anh ngày hôm qua, bởi vậy anh cũng từ chối mà nhận hộp anh đào luôn.

- Cảm ơn.

Lam Sam lại hít sâu một hơi, cô ngửi thấy mùi cơm rang thơm nức, thật ra cô cũng đã đói bụng từ lâu, nhưng lại chẳng biết nên ăn gì, mơ mơ hồ hồ đến giờ vẫn chưa thèm ăn uống.

Thật ra, sâu trong tiềm thức, cô vẫn luôn nhớ về bữa tối đó…

Kiểu Phong vẫn nhớ rõ cái vẻ say mê này của cô, ngay lập tức rất thức thời mà nói:

- Tôi đang nấu cơm, cô có muốn ăn không?

Lam Sam nhẹ nhàng huơ tay:

- Ai chà, nếu anh đã thành ý mời, tôi đành cung kính không bằng tuân lệnh vậy. – Nói xong, nhanh chân vào phòng anh. Trái lại Kiều Phong vẫn đứng sau lưng cô, chủ liền theo chân khách.

Hôm nay, Kiều Phong nướng cánh gà, tổng cộng là sáu cái. Vốn anh định dành hai cái cho Schrodinger, nhưng xem ra bây giờ nhất định là không có phần rồi. Lam Sam nhìn Kiều Phong lấy cánh gà từ trong lò ra, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp bếp, trong chớp mắt, cô thấy anh trở nên thật vĩ đại.

Ngoài cánh gà, trên bàn đã bầy vài đĩa đồ ăn sáng bóng, thoạt nhìn có vẻ không đủ. Cân nhắc đến hôm qua Lam Sam đến ăn sạch sẽ cơm gạo như vậy, Kiều Phong đành đi xào thêm một đĩa thịt bò xào nấm, lại lấy thêm ít dưa muối làm món khai vị.

Trong khi Kiều Phong đang đứng trong bếp chuẩn bị món ăn, Lam Sam ngồi ở phòng khách chơi đùa với Schrodinger. Schrodinger không thèm phản ứng với cô, nó nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ vài lần, sau đó khẽ kêu meo meo, như là đang ra lệnh tiễn khách với cô.

Ừ, đương nhiên là mặc kệ nó.

Bữa cơm này, Lam Sam ăn tương đối đã nghiền. Kiều Phong cảm thấy dạ dày của cô gái này quả thực sâu không thể lường được, anh làm nhiều như vậy, thế nhưng cô vẫn ăn sạch sẽ toàn bộ….

Sau khi ăn cơm, Lam Sam chủ động chạy đi rửa anh đào, rửa xong, cô để lên một đĩa thủy tinh, bê ra ngoài. Anh đào màu đỏ thẫm như những viên ngọc mã não đặt trên đĩa thủy tinh, Lam Sam bốc một quả lên cắn, ngọt và khá nhiều nước, cũng không tồi.

Cô như đang tiến cống chân phẩm dâng lên Kiều Phong.

Kiều Phong có thói quen là ăn cơm xong, anh sẽ nghỉ ngơi một lúc rồi mới ăn hoa quả, nhưng vì thấy Lam Sam quá nhiệt tình, nên anh cũng không hề từ chối, ngay sau đó, anh ngồi ăn anh đào với Lam Sam.

Bầu không khí có vẻ rất hòa hợp, nhưng thật ra lại có chút xâu hổ. Hai người mới gặp nhau có vài lần, còn chưa thể gọi là thân quen, nhưng Lam Sam đã ăn chực nhà anh hai bữa cơm, hiện tại lại ngồi ăn hoa quả với nhau cứ như là rất thân thiết…

Cũng may là Lam Sam là người cởi mở, cô ngồi nói chuyện phiếm với Kiều Phong, hỏi này hỏi nọ. Kiều Phong tuy ít nói, nhưng may mắn là cô hỏi gì anh vẫn trả lời cô câu đó.

Lam Sam hỏi:

- Anh có biết sửa máy tính không?

Kiều Phong gật đầu:

- Nếu là một số lỗi đơn giản thì có thể.

- Đúng lúc máy tính của tôi đang bị hỏng, hay anh sang xem giúp tôi một chút nhé?

Lam Sam mới mua máy tính chưa được bao lâu, là một chiếc máy tính để bàn. Ban đầu cô định mua máy tính để chơi game với Tiểu Du Thái, về sau mới chơi được vài lần, cô chuyển sang dùng để xem phim. Máy tính tuy mới bị hỏng có hai ngày, nhưng vì mua online nên thủ tục bảo dưỡng và sửa chữa khá phiền phức, cô cũng lười tìm hiểu.

Ngay sau đó, Kiều Phong theo Lam Sam sang nhà cô.

Vừa vào đến phòng khách, đập vào mắt anh là một đống hổ lốn, quần áo thì vứt lung tung trên salon, trên bàn trà bày bừa một đống hộp thức ăn linh tinh, gần ban công còn có một đôi dép… Kiều Phong cảm thấy dường như anh đang xâm nhập vào một không gian bất quy tắc, một thế giới không ổn định, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

Sau đó, anh thấy một con gián đang bò một cách rất lanh lợi trong phòng khách - rất vui vẻ. Kiều Phong cho rằng Lam Sam sẽ hét lên cơ, bình thường con gái mà nhìn thấy gián thì đều hét chói tai nhỉ? Nhưng mặt Lam Sam không hề biến sắc mà đi tới, cô nhấc chân, đạp một cái thật mạnh, tiếp đó còn ra sức dí thêm một cái nữa.

Có thể dễ dàng nhận ra con gián vừa phải chịu đựng một sự tra tấn cực kỳ tàn ác đến thế nào.

Lam Sam cười nhạt:

- Dám giương oai tác quái trên địa bàn của chị à, tìm đường chết đi nhé ku!

Lông mày Kiều Phong giãn thẳng.

Xử lý xong thi thể của con gián, Lam Sam đưa Kiều Phong đến trước cái máy tính đang bãi công của mình.

Dường như máy tính đã hỏng hoàn toàn, khi Kiều Phong nhấn nút khởi động, không hề thấy có phản ứng nào. Anh ngồi xổm xuống đất để kiểm tra lại các mạch nối, không thấy có lỗi hở, anh đoán có lẽ bị lỗi thẻ nhớ hoặc có vấn đề với nguồn điện.

Ngay sau đó, anh bảo Lam Sam đưa cho mình một vài dụng cụ, rồi mở nắp máy ra.

Sau khi mở ra, Kiều Phong liền bối rối.

- Thẻ nhớ đâu rồi?

Lam Sam gãi đầu:

- Là cái gì cơ?

- Thẻ nhớ. –Kiều Phong chỉ vào cái rãnh, khoa tay múa chân. – Chính là cái thẻ cắm vào vị trí này, sao lại không thấy. Có phải cô ăn trộm rồi không?

- Không. – Lam Sam mắt sáng ngời. – Cái đó lúc trước tôi có lấy ra một lấn.

Kiều Phong nghiêng đầu quan sát cô, nhìn cô như một sinh vật lạ:

- Cô lấy nó ra làm gì?

- Tôi thử xem bỏ nó ra có sửa được không thôi.

- Ngay đến thẻ nhớ cô cũng không nhận ra, còn đòi sửa máy tính?

Trong thâm tâm, Lam Sam cảm thấy hơi chột dạ, cô ngồi chồm hổm dưới chân bàn bên kia, nhỏ giọng hỏi:

- Anh đẹp trai ơi, không cần phải nói chuyện thẳng thắn vậy chứ.

Kiều Phong không nhìn cô mà nói:

- Vậy rốt cuộc là cô giấu thẻ nhớ ở đâu?? – Anh cảm thấy cô thật quá tàn nhẫn, đối xử với con gián tán nhẫn như vậy còn có thể lí giải, vì sao đến cái máy tính cũng đối xử tàn nhẫn thế này.

Lam Sam yếu ớt đáp:

- Tôi không biết, tôi tháo ra xong thì lại để nguyên lại mà…

Mặc dù thêm ra một vài thứ, nhưng cô xin thề, những thứ thêm ra chỉ có ốc vít, ngoài ra không còn gì khác.

Kiều Phong hết đường xoay xở, kỹ thuật có trâu bò đến đâu, anh cũng chẳng có khả năng hô biến trực tiếp ra một cái thẻ nhớ.

Lam Sam lục lọi loanh quanh dưới chân bàn, sau đó lấy từ dưới đáy bàn ra một cái thẻ nhớ xanh biếc đưa cho anh. Cô cười hì hì:

- Ặc, chính là nó hả?

Kiều Phong vẫn chưa nhận thẻ nhớ, anh nhìn thẳng vào mặt cô chằm chằm, trong ánh mắt chứa đựng một sự thẳng thắn thành khẩn:

- Cô là người cực kỳ đặc biệt.

Đôi mắt anh rất đẹp, độ cong hoàn mỹ rõ ràng như được vẽ tỉ mỉ. Lông mi dày như đôi bàn chải nho nhỉ. Đôi đồng tử đặc biệt trong sáng, như một viên chân châu bảo thạch không pha tạp chất.

Lam Sam ngẩn ngơ, được khen lại thấy hơi ngượng ngùng:

- Tôi, tôi đặc biệt chỗ nào?

- Đặc biệt ngu ngốc.

- … - Lam Sam lại lặng lẽ trở lại vị trí ngồi chồm hổm dưới chân bàn.

Kiều Phong rất nhanh tay sửa xong máy tính. Anh đưa mắt nhưng không muốn nhìn những thứ lộn xộn trên mặt bàn, ngay lập tức lắp lại máy. Trên màn hình máy tính màu xanh lam, kiều Phong quét lại một lần nữa đống icon lộn xộn trên desktop, thấy một thư mục có tên “ Cởi, cởi nữa này”.


… Cái đồ lưu manh này.


Tuy bị khách sáo vài câu, nhưng Lam Sam vẫn vô cùng cảm ơn Kiều Phong như cũ. Đến buổi chiều, khi ra ngoài đi dạo, Lam Sam mua cho anh một vỉ thuốc mỡ tiêu viêm, lúc ngang qua tiệm thú cưng, cô lại mua thêm vài món đồ chơi cho Schrodinger.


Kiều Phong rất có qua có lại, anh đưa cho Lam Sam hai lọ thuốc diệt gián đặc hiệu gia truyền.


Đến lúc này, hai người coi như chính thức thiết lập quan hệ bang giao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK