Theo phản xạ, Lục Tôn lập tức gọi cho trạm, điều người đến chữa cháy.
Chuyện là bình ga dưới nhà bếp không hiểu sao lại bị nổ. Bây giờ tầng 1 đã ngập khói và nhiệt độ rất cao, không thể đi cầu thang xuống để thoát ra bằng cửa chính được. Nhà Thượng tướng tuy có bình chữa cháy, nhưng nơi đó quá nóng để tiếp cận.
Có một điều may mắn là lửa chỉ ở dưới tầng 1, không lan lên các tầng trên vì không có vật liệu bắt lửa. Thêm vào đó, ngoài sân thượng thoáng đãng, có muốn ngạt khói cũng khó. Tình hình không hẳn là quá nguy hiểm nên hầu hết mọi người đều rất bình tĩnh đợi xe cứu hỏa đến.
Riêng Khánh Hạ từ đầu đến cuối cứ bấu chặt lấy cánh tay của chồng, mặc dù Lục Tôn đã nhiều lần nói không sao. Có lẽ cuộc đời này, Vũ Khánh Hạ sợ nhất là cháy, phải nói là bị ám ảnh với nó. Tận mắt chứng kiến vụ cháy lớn nhất cả nước trong 30 năm gần đây, còn thấy bố lao vào đám lửa rồi ra đi vĩnh viễn, có đánh chết cũng không quên.
Lục Tôn thấy vợ ôm cứng ngắc cánh tay mình, còn có chút run rẩy liền dịu dàng xoa đầu cô:
- Đừng sợ, chỉ hơi nóng chút thôi chứ ở đây an toàn mà.
Khánh Hạ gật đầu rồi chủ động vòng tay qua eo ôm Lục Tôn. Anh có hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng. thuận theo. Một tay ôm lưng, một tay ôm đầu.
Chưa đầy hai phút sau, xe cứu hỏa đã réo còi báo động ing ỏi cả con đường. Một chiếc thang leo cùng cần cẩu lớn được đưa lên cao, đón tất cả những người trên sân thượng xuống tới mặt đất an toàn.
Khánh Hạ và chồng vừa chạm chân xuống mặt đất, cô đã thở phào nhẹ nhõm. Tưởng mọi chuyện đã dừng lại ở đó, nào ngờ Lục Tôn lại vội hôn lên trán cô trước khi bỏ đi:
- Em đứng đây nhé!
Anh vụt chạy rất nhanh về phía xe cứu hỏa, Khánh Hạ còn chưa kịp phản ứng. Cô cũng chẳng hiểu anh chạy đi đâu.
Khánh Hạ đứng giữa những vị khách khứa vừa được đưa ra ngoài, hoang mang nhìn quanh. Cô thấy bên trong phòng khách và nhà bếp của căn nhà đang cháy, khói bốc nghi ngút ra ngoài cửa. Các lính cứu hỏa thi nhau cầm vòi xịt nước. Khung cảnh này đối với cô có chút quen mắt.
Đám cháy này không lớn như lần đó nhưng nó vẫn mang lại một cảm giác bất an. Tại sao? Tất cả đều đã ra ngoài an toàn rồi cơ mà?
Đang nghĩ vẩn vơ thì cô thấy Lục Tôn chạy về phía căn nhà. Anh đã thay xong đồng phục cứu hỏa từ bao giờ. Tác phong vô cùng nhanh nhẹn, anh còn định lướt qua Khánh Hạ như thể cô là người vô hình. Cô hoảng hốt chộp lấy cánh tay của chồng:
- Anh! Anh định đi đâu!?
Lục Tôn trông có vẻ rất gấp gáp:
- Phía sau nhà chỗ lửa chưa cháy tới vẫn còn 2 người. Anh phải tìm lối đi để dẫn họ ra.
- Đừng nói là anh muốn đi vào đó nha!?
Biết nỗi lo của vợ, Lục Tôn nắm lấy hai vai của cô:
- Em yên tâm! Có người đi cùng anh!
Khánh Hạ lắc đầu lia lịa:
- Đừng! Anh đừng đi được không!?
- Em bình tĩnh! Đám cháy này không lớn như em nghĩ đâu!
- Sao lúc trước anh nói quay ngược lại đám cháy là sai? Tại sao bây giờ anh thoát ra rồi lại…?
Dường như cô ấy đang nhớ đến bố của mình. Bản thân Lục Tôn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng tuyệt đối không thể để chuyện tư ảnh hưởng chuyện công. Anh nghiêm túc đáp:
- Bố em là dân thường! Đương nhiên sai! Anh là lính cứu hỏa! Đứng ở đây trơ mắt nhìn mới là sai!
Lục Tôn dằn lòng quay lưng bỏ đi. Nhưng chưa bước được nửa bước thì Khánh Hạ đã lập tức quỳ xuống:
- Em xin anh đó!
Mọi người xung quanh, kể cả Lục Tôn đều giật mình, chạy lại đỡ cô dậy. Nhưng Khánh Hạ chỉ bám chặt lấy hai cánh tay của Lục Tôn. Giọng cô nghe thảm thương vô cùng:
- Làm ơn… đừng bỏ em… em không muốn nhìn thấy anh đi vào đó…
Lục Tôn thở dài:
- Khánh Hạ, em nghĩ nhiều rồi… Ngoan, đứng lên. Anh chạy vào trong một chút thôi rồi sẽ ra ngay. Bên trong còn có người đang đợi.
Hai dòng nước mắt phản chiếu ánh đèn đỏ nhấp nháy của xe cứu hỏa, chúng lăn dài xuống hai bờ má của Khánh Hạ. Đầu gối cô vẫn đang trên mặt đất, ánh mắt ngước lên trong veo như biết nói. Cổ họng nghẹn ngào:
- Em và Lục Nhi đều cần anh…
- …
- Lẽ nào gia đình của chúng ta không đủ quan trọng để giữ anh ở lại đây sao?
Thời gian không còn nhiều, Lục Tôn đành nhẹ nhàng buông tay vợ mình:
- Đối với anh, em và con gái là quan trọng nhất. Nhưng có những thứ còn quan trọng hơn tính mạng này của anh…
Lục Tôn sợ rằng ở đây lâu hơn, bản thân sẽ không nỡ rời đi. Anh đành dứt khoát quay lưng, lớn giọng điều động người mở van nước, cùng tiểu đội tìm đường vào trong cứu người.
Khánh Hạ muốn nhào tới giữ Lục Tôn lại nhưng những người khách ở cạnh đều ra sức ngăn cản. Cô chỉ có thể đau đớn nhìn chồng với đôi mắt đang nhòe đi.
Cảm giác lực bất tòng tâm đó lại quay về… làm sao đây?
Chuyện là bình ga dưới nhà bếp không hiểu sao lại bị nổ. Bây giờ tầng 1 đã ngập khói và nhiệt độ rất cao, không thể đi cầu thang xuống để thoát ra bằng cửa chính được. Nhà Thượng tướng tuy có bình chữa cháy, nhưng nơi đó quá nóng để tiếp cận.
Có một điều may mắn là lửa chỉ ở dưới tầng 1, không lan lên các tầng trên vì không có vật liệu bắt lửa. Thêm vào đó, ngoài sân thượng thoáng đãng, có muốn ngạt khói cũng khó. Tình hình không hẳn là quá nguy hiểm nên hầu hết mọi người đều rất bình tĩnh đợi xe cứu hỏa đến.
Riêng Khánh Hạ từ đầu đến cuối cứ bấu chặt lấy cánh tay của chồng, mặc dù Lục Tôn đã nhiều lần nói không sao. Có lẽ cuộc đời này, Vũ Khánh Hạ sợ nhất là cháy, phải nói là bị ám ảnh với nó. Tận mắt chứng kiến vụ cháy lớn nhất cả nước trong 30 năm gần đây, còn thấy bố lao vào đám lửa rồi ra đi vĩnh viễn, có đánh chết cũng không quên.
Lục Tôn thấy vợ ôm cứng ngắc cánh tay mình, còn có chút run rẩy liền dịu dàng xoa đầu cô:
- Đừng sợ, chỉ hơi nóng chút thôi chứ ở đây an toàn mà.
Khánh Hạ gật đầu rồi chủ động vòng tay qua eo ôm Lục Tôn. Anh có hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng. thuận theo. Một tay ôm lưng, một tay ôm đầu.
Chưa đầy hai phút sau, xe cứu hỏa đã réo còi báo động ing ỏi cả con đường. Một chiếc thang leo cùng cần cẩu lớn được đưa lên cao, đón tất cả những người trên sân thượng xuống tới mặt đất an toàn.
Khánh Hạ và chồng vừa chạm chân xuống mặt đất, cô đã thở phào nhẹ nhõm. Tưởng mọi chuyện đã dừng lại ở đó, nào ngờ Lục Tôn lại vội hôn lên trán cô trước khi bỏ đi:
- Em đứng đây nhé!
Anh vụt chạy rất nhanh về phía xe cứu hỏa, Khánh Hạ còn chưa kịp phản ứng. Cô cũng chẳng hiểu anh chạy đi đâu.
Khánh Hạ đứng giữa những vị khách khứa vừa được đưa ra ngoài, hoang mang nhìn quanh. Cô thấy bên trong phòng khách và nhà bếp của căn nhà đang cháy, khói bốc nghi ngút ra ngoài cửa. Các lính cứu hỏa thi nhau cầm vòi xịt nước. Khung cảnh này đối với cô có chút quen mắt.
Đám cháy này không lớn như lần đó nhưng nó vẫn mang lại một cảm giác bất an. Tại sao? Tất cả đều đã ra ngoài an toàn rồi cơ mà?
Đang nghĩ vẩn vơ thì cô thấy Lục Tôn chạy về phía căn nhà. Anh đã thay xong đồng phục cứu hỏa từ bao giờ. Tác phong vô cùng nhanh nhẹn, anh còn định lướt qua Khánh Hạ như thể cô là người vô hình. Cô hoảng hốt chộp lấy cánh tay của chồng:
- Anh! Anh định đi đâu!?
Lục Tôn trông có vẻ rất gấp gáp:
- Phía sau nhà chỗ lửa chưa cháy tới vẫn còn 2 người. Anh phải tìm lối đi để dẫn họ ra.
- Đừng nói là anh muốn đi vào đó nha!?
Biết nỗi lo của vợ, Lục Tôn nắm lấy hai vai của cô:
- Em yên tâm! Có người đi cùng anh!
Khánh Hạ lắc đầu lia lịa:
- Đừng! Anh đừng đi được không!?
- Em bình tĩnh! Đám cháy này không lớn như em nghĩ đâu!
- Sao lúc trước anh nói quay ngược lại đám cháy là sai? Tại sao bây giờ anh thoát ra rồi lại…?
Dường như cô ấy đang nhớ đến bố của mình. Bản thân Lục Tôn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng tuyệt đối không thể để chuyện tư ảnh hưởng chuyện công. Anh nghiêm túc đáp:
- Bố em là dân thường! Đương nhiên sai! Anh là lính cứu hỏa! Đứng ở đây trơ mắt nhìn mới là sai!
Lục Tôn dằn lòng quay lưng bỏ đi. Nhưng chưa bước được nửa bước thì Khánh Hạ đã lập tức quỳ xuống:
- Em xin anh đó!
Mọi người xung quanh, kể cả Lục Tôn đều giật mình, chạy lại đỡ cô dậy. Nhưng Khánh Hạ chỉ bám chặt lấy hai cánh tay của Lục Tôn. Giọng cô nghe thảm thương vô cùng:
- Làm ơn… đừng bỏ em… em không muốn nhìn thấy anh đi vào đó…
Lục Tôn thở dài:
- Khánh Hạ, em nghĩ nhiều rồi… Ngoan, đứng lên. Anh chạy vào trong một chút thôi rồi sẽ ra ngay. Bên trong còn có người đang đợi.
Hai dòng nước mắt phản chiếu ánh đèn đỏ nhấp nháy của xe cứu hỏa, chúng lăn dài xuống hai bờ má của Khánh Hạ. Đầu gối cô vẫn đang trên mặt đất, ánh mắt ngước lên trong veo như biết nói. Cổ họng nghẹn ngào:
- Em và Lục Nhi đều cần anh…
- …
- Lẽ nào gia đình của chúng ta không đủ quan trọng để giữ anh ở lại đây sao?
Thời gian không còn nhiều, Lục Tôn đành nhẹ nhàng buông tay vợ mình:
- Đối với anh, em và con gái là quan trọng nhất. Nhưng có những thứ còn quan trọng hơn tính mạng này của anh…
Lục Tôn sợ rằng ở đây lâu hơn, bản thân sẽ không nỡ rời đi. Anh đành dứt khoát quay lưng, lớn giọng điều động người mở van nước, cùng tiểu đội tìm đường vào trong cứu người.
Khánh Hạ muốn nhào tới giữ Lục Tôn lại nhưng những người khách ở cạnh đều ra sức ngăn cản. Cô chỉ có thể đau đớn nhìn chồng với đôi mắt đang nhòe đi.
Cảm giác lực bất tòng tâm đó lại quay về… làm sao đây?