• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tiếng sau, Nguyệt My Nhi từ từ tỉnh lại sau cơn ngất, bác sĩ cũng vừa tiêm xong liều thuốc đầu tiên cho cô.

Tô Tiểu Mạc thấy động tĩnh liền đi nhanh đến, đỡ lấy cô dậy, lo lắng hỏi:

_ My Nhi, cậu thấy thế nào rồi! Còn mệt không?

_ Khanh, anh ấy vẫn chưa tỉnh sao? Đã qua bao lâu rồi? Bác sĩ đã nói thế nào?

_ Chồng cậu cần thời gian tỉnh lại, khoảng hơn mười tiếng.

Nguyệt My Nhi muốn xuống giường, nhưng liền bị Tô Tiểu Mạc ngăn lại, nửa muốn nói nửa muốn không. Đấu tranh lí trí một lúc cũng quyết định nói ra:

_ My Nhi, cậu mang thai rồi! Nhưng...

_ Mình mang thai rồi? Mang thai rồi á? Nhưng sao mọi người lại không vui chứ?

Tô Tiểu Mạc nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói:

_ Là mang thai ngoài tử cung. Bác sĩ nói, thai nhi chưa vỡ nên sẽ tiêm thuốc. Nếu như không chịu thuốc, đứa bé sẽ mất.



Nguyệt My Nhi nghe xong chẳng thể hiện gì, cũng chẳng hành động gì, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt. Cô vùi mặt vào chăn, tiếng nắc mạnh của cô vang lên từng hồi. Lời nói cũng câu được câu mất:

_ Hức, tại...tại sao? Tại sao... hức, mọi chuyện không may mắn... hức... đều đến với tôi chứ? Hức... hức! Ông trời... thật biết trêu ngươi mà! Hức hức.

_ My Nhi, mọi chuyện sẽ không sao mà, sẽ không ai có thể lấy đi sự may mắn của cậu!

_ Nhưng... nhưng mình không thấy may mắn. Hức!

Tất cả đều đồng loạt im lặng, tiếng khóc của cô như liều thuốc thức tỉnh Cố Thiên Khanh. Tay anh cử động, mắt anh khép hờ rồi từ từ mở ra.

Hắc Ảnh quan sát thấy, liền lớn tiếng nói:

_ Lão đại, lão đại tỉnh lại rồi!

Nguyệt My Nhi vừa nghe thấy liền nín khóc, lao nhanh đến cạnh giường anh, nắm chặt tay anh, lo lắng hỏi:

_ Khanh, anh tỉnh rồi! Còn đau không, có khó chịu không? Mau, mau gọi bác sĩ.

Cố Thiên Khanh đưa tay xoa đầu cô, nói gì đó không ai nghe thấy, vì còn thở ống thở, nên hoàn toàn không thể nghe được gì!



Bác sĩ rất nhanh đã có mặt, kiểm tra sơ qua rồi vui mừng nói:

_ Thật khó tin, đây là trường hợp hiếm nhất mà tôi từng gặp. Bệnh nhân tỉnh lại trước dự định, khả năng là vì một tác động nào đó! Rất vui vì điều này!

_ Cảm ơn bác sĩ.

Vẻ mặt không có chút sức sống của Nguyệt My Nhi làm bác sĩ chú ý đến! Ông đi đến cạnh cô, nhẹ giọng khuyên bảo:

_ Cô gái, cô đã nghe qua tình hình của bản thân rồi đúng không?

Nguyệt My Nhi nhẹ gật đầu, ánh nhìn chăm chú vào vị bác sĩ có gương mặt vừa nhân hậu vừa hiền từ, chú ý lắng nghe những lời ông sắp nói!

_ Cô gái, đừng nghĩ đến những chuyện không may mắn, hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp. Liều thuốc đầu tiên đã qua một giờ, nhưng cơ thể cô vẫn không bị gì, chứng tỏ thuốc có tác dụng. Chỉ cần vài liều nữa, tôi có thể đảm bảo cả mẹ và bé đều bình an vô sự.

_ Bác sĩ, vậy sau này tôi vẫn còn có thể có con không?

_ Cô yên tâm, mang thai ngoài tử cung có cách trị dứt điểm, chỉ cần thời gian mà thôi! Sau khi trị, cô vẫn có thể mang thai bình thường.

_ Cảm ơn bác sĩ, mọi chuyện đều nhờ vào bác. T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK