Nguyệt My Nhi ngồi trong văn phòng, đống tài liệu khiến cô mệt mỏi. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh của ba và mẹ đặt trên bàn, cô lại cảm thấy bản thân mình không được gục ngã.
Tâm huyết của ba và mẹ, cô đâu thể để nó suy sụp. Nhìn nụ cười của mẹ mình, cô cảm nhận được sự tiếp sức của bà truyền cho cô.
Nở nụ cười rạng rỡ, cô nhìn tấm hình, nói nhỏ:
_ Mẹ ơi, Nguyệt Hạ sẽ không làm mẹ thất vọng.
(Sau này sẽ rõ, vì sao nữ chính lại có tên là Nguyệt My Nhi và Nguyệt Hạ nha!)
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa đánh thức những dòng suy nghĩ mơ hồ của cô, nét mặt dịu dàng đã thay vào gương mặt lạnh lùng khó gần kia!
Điều chỉnh cảm xúc của bản thân, cô lạnh lùng lên tiếng:
_ Mời vào!
Cạch.
Miên Miên từ ngoài đi vào, đặt hồ sơ xuống bàn, nhìn cô vui vẻ nói:
_ Nguyệt tổng, đây là hợp đồng bên phía đối tác nước ngoài, muốn cô đích thân bay qua đó một chuyến.
Nguyệt My Nhi cầm hợp đồng lên xem, lợi ích bên họ đặt ra rất có lợi cho Nguyệt Hạ thị. Nhưng nhìn chung chẳng có gì đặc biệt ngoài lợi ích.
Cô đặt sang một bên, nhìn Miên Miên nói:
_ Hẹn lịch với họ, mình sẽ sang đó để bàn chuyện hợp tác.
_ Được, tôi sẽ sắp xếp.
Miên Miên rời đi, vừa đóng cửa đã gọi ngay cho Cố Thiên Khanh. Từ khi Nguyệt Hạ thị do Nguyệt My Nhi nắm quyền, Miên Miên được Cố Thiên Khanh điều qua làm thư kí riêng cho cô.
Chuông đổ vài tiếng đã có người nhắc máy, Miên Miên nghiêm túc báo cáo:
_ Lão đại, chị dâu chuẩn bị đi công tác nước ngoài, cụ thể là Indonesia.
_ Cô theo cô ấy đi, có chuyện gì cứ thông báo cho tôi.
_ Anh không định theo sao? Lần đầu chị ấy xa anh, không thấy nhớ à?
_ Tôi cũng đâu thể cứ ở mãi bên cô ấy! Lỡ như cô ấy không thích, chẳng phải là vô ích sao? Tôi tin tưởng cô ấy, nên sẽ không có chuyện gì xảy ra! Cô quên là chị dâu cô là FBI sao? Không đơn giản là có được chức vị đó!
Tút, tút, tút.
Miên Miên nhìn màn hình tối đen mà cảm nhận được sự tin tưởng của anh dành cho cô. Đúng là yêu vào rồi mới biết, sự tin tưởng nó lớn đến cỡ nào!
Miên Miên là chị em sinh đôi với Hắc Ảnh, nhưng vì khác trứng mà cả hai không có điểm nào giống nhau cả!
Cả hai từng song hành cùng Cố Thiên Khanh trong mọi tình huống và đưa Duật Dạ lên đứng thứ hai trong thế giới ngầm.
Thế giới ngầm đầy rẫy nguy hiểm, Cố Thiên Khanh lập ra Duật Dạ với mục đích bảo vệ bản thân và Cố gia. Đặc biệt là tìm ra hung thủ đã sát hại ba mẹ mình, lật đổ Trần gia và nắm quyền Cố gia.
Sau này anh đã thành công, mục đích mới cũng đã lập ra. Chính là bảo vệ người anh yêu, bảo vệ hạnh phúc của chính mình. Sau này còn có thể bảo vệ gia đình anh.
.........
Cố Thiên Bắc theo lời của Cố Thiên Khanh, đến Duật Dạ một chuyến. Long Thành và Vũ Bạch vừa thấy anh đã đi nhanh đến, cười nói:
_ Nhị thiếu, tài liệu anh cần đã có rồi, vào trong xem đi!
_ Nhanh đấy! Long Thành vẫn chưa đi à?
_ Aiya, nhị thiếu cậu không nhắc thì tôi cũng quên mất. Nhưng sẽ không đi nữa, bởi vì tôi mà đi, các người sẽ mất đi một vẻ đẹp tự nhiên như tôi!
Vũ Bạch và Cố Thiên Bắc đi vào trong, bỏ lại con người tự luyến kia đang ca ngợi nhan sắc của mình.
Cố Thiên Bắc ngồi xuống ghế, cầm tài liệu Hắc Ảnh đã điều tra lên xem. Hai mày hắn nhíu lại, đưa tay chỉ vào tài liệu, nhìn cả ba người trước mặt, nói:
_ Sao lại ít như vậy? Chỉ là Tô tiểu thư, không có gì đặc sắc sao?
_ Nhị thiếu, thông tin của người tên Tô Tiểu Mạc này đã bị phong tỏa, chỉ có một vài chi tiết đấy thôi! Đặc biệt là, chị dâu đã nhún tay vào chuyện này!
_ Chị dâu?
Hắc Ảnh gật đầu chắc nịch, tuy cô ta không bằng Nguyệt My Nhi, nhưng hành tung của cô, cô ta biết được một ít.
Những thông tin bị phong tỏa, cho dù mạnh như thế nào, cô ta cũng có thể phá giải. Nhưng duy nhất cách của Nguyệt My Nhi, cho dù Hắc Ảnh phá như thế nào cũng chỉ bằng không.
Cố Thiên Bắc khó hiểu, chỉ đơn giản là Tô tiểu thư của Tô gia, lại ra kết giới ngăn cản thông tin tìm kiếm như vậy! Chắc hẳn, Nguyệt My Nhi đang giấu chuyện gì đó!
Vũ Bạch nghi hoặc hỏi Cố Thiên Bắc:
_ Nhị thiếu, có khi nào chị dâu đang làm chuyện gì đó động trời, không muốn cho người khác biết không?
_ Bớt nói nhảm đi, nhưng tôi nghĩ có thể là như vậy!
_ Ủa, vậy nói chi hai ba câu vậy? Dài dòng, lượm thuộm.
Long Thành cười trừ, tay gãi gãi đầu bày ra bộ mặt ngượng ngùng.
Cố Thiên Bắc lắc đầu, vẻ mặt đăm chiêu nhìn vào bức ảnh của Tô Tiểu Mạc, nói:
_ Chuyện này không ai nói chắc được, chỉ khi mọi chuyện bại lộ, chúng ta mới biết nó là gì!
_ À đúng rồi, tôi từng chạm mặt với cô gái này trong bữa tiệc sinh thần của Cố lão gia, cũng tức là ngày Trần gia bị sụp đổ.
Long Thành thản nhiên nói, miệng còn nhai nhớp nhép miếng bánh ngọt đang dang dở. Ánh mắt ngây thơ vô số tội bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Thiên Bắc làm cho sợ hãi.
Hắn nhìn Long Thành, chỉ chỉ tay vào hình của Tô Tiểu Mạc, hỏi lại:
_ Cậu có chắc, người cậu gặp là Tô Tiểu Mạc?
_ Tôi chắc chắn. Tuy hôm đó mất điện, nhưng ngay khúc hành lang đó có ánh sáng của trăng rọi vào. Tôi không nhìn lầm đâu!
_ Vậy tại sao chị dâu lại bảo cô ấy về khi nào, không gọi chị ra đón? Hai người họ rốt cuộc là đang che giấu chuyện gì?
_ Có khi nào...
Vũ Bạch làm ra bộ mặt nguy hiểm, nói đứt quãng, quan sát biểu cảm của tất cả mọi người, sau đó lại không nói nữa!
Cố Thiên Bắc cầm theo tài liệu, để lại một câu chào mọi người rồi rời đi!
_ Tôi đi trước đây, chào tạm biệt!
_ Nhị thiếu đi thong thả.
.........
Vừa ra khỏi Duật Dạ, Cố Thiên Bắc bắt gặp Tô Tiểu Mạc đang lẩn quẩn gần khu biệt thự Duật gia. Hắn đi đến gần, vừa hay nghe được câu chuyện của cô ấy nói với một người đàn ông bên cạnh.
_ Anh mau đi đi, Nguyệt Hạ nhà tôi chuẩn bị đi Indonesia để công tác, không có thời gian bàn chuyện này với anh.
_ Vậy khi nào chủ nhân về, kêu cô ấy đến xem thành quả của mình nha! Tôi đi trước đây!
_ Được, tôi sẽ báo lại với cậu ấy!
Tô Tiểu Mạc nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia một lúc, khi quay lại đã thấy Cố Thiên Bắc đứng phía sau mình từ khi nào!
Giật mình vội vã đưa tay che mắt hắn lại, vừa sợ hãi vừa lo lắng, vội hỏi:
_ Anh đứng đây từ bao giờ vậy? Anh không được nhìn theo anh ta nữa!
_ Tại sao tôi không thể nhìn? Sợ bị lộ chuyện gì sao?
_ Tôi thì sợ cái gì chứ? Tôi chỉ sợ anh không kiềm chế được mà nhàu vào người ta thì sao?
Cố Thiên Bắc nhíu mày nhìn Tô Tiểu Mạc, ánh mắt khó hiểu của hắn làm cô ấy càng trở nên lúng túng. Những câu vừa rồi cũng chẳng suy nghĩ mà nói ra.
Tâm huyết của ba và mẹ, cô đâu thể để nó suy sụp. Nhìn nụ cười của mẹ mình, cô cảm nhận được sự tiếp sức của bà truyền cho cô.
Nở nụ cười rạng rỡ, cô nhìn tấm hình, nói nhỏ:
_ Mẹ ơi, Nguyệt Hạ sẽ không làm mẹ thất vọng.
(Sau này sẽ rõ, vì sao nữ chính lại có tên là Nguyệt My Nhi và Nguyệt Hạ nha!)
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa đánh thức những dòng suy nghĩ mơ hồ của cô, nét mặt dịu dàng đã thay vào gương mặt lạnh lùng khó gần kia!
Điều chỉnh cảm xúc của bản thân, cô lạnh lùng lên tiếng:
_ Mời vào!
Cạch.
Miên Miên từ ngoài đi vào, đặt hồ sơ xuống bàn, nhìn cô vui vẻ nói:
_ Nguyệt tổng, đây là hợp đồng bên phía đối tác nước ngoài, muốn cô đích thân bay qua đó một chuyến.
Nguyệt My Nhi cầm hợp đồng lên xem, lợi ích bên họ đặt ra rất có lợi cho Nguyệt Hạ thị. Nhưng nhìn chung chẳng có gì đặc biệt ngoài lợi ích.
Cô đặt sang một bên, nhìn Miên Miên nói:
_ Hẹn lịch với họ, mình sẽ sang đó để bàn chuyện hợp tác.
_ Được, tôi sẽ sắp xếp.
Miên Miên rời đi, vừa đóng cửa đã gọi ngay cho Cố Thiên Khanh. Từ khi Nguyệt Hạ thị do Nguyệt My Nhi nắm quyền, Miên Miên được Cố Thiên Khanh điều qua làm thư kí riêng cho cô.
Chuông đổ vài tiếng đã có người nhắc máy, Miên Miên nghiêm túc báo cáo:
_ Lão đại, chị dâu chuẩn bị đi công tác nước ngoài, cụ thể là Indonesia.
_ Cô theo cô ấy đi, có chuyện gì cứ thông báo cho tôi.
_ Anh không định theo sao? Lần đầu chị ấy xa anh, không thấy nhớ à?
_ Tôi cũng đâu thể cứ ở mãi bên cô ấy! Lỡ như cô ấy không thích, chẳng phải là vô ích sao? Tôi tin tưởng cô ấy, nên sẽ không có chuyện gì xảy ra! Cô quên là chị dâu cô là FBI sao? Không đơn giản là có được chức vị đó!
Tút, tút, tút.
Miên Miên nhìn màn hình tối đen mà cảm nhận được sự tin tưởng của anh dành cho cô. Đúng là yêu vào rồi mới biết, sự tin tưởng nó lớn đến cỡ nào!
Miên Miên là chị em sinh đôi với Hắc Ảnh, nhưng vì khác trứng mà cả hai không có điểm nào giống nhau cả!
Cả hai từng song hành cùng Cố Thiên Khanh trong mọi tình huống và đưa Duật Dạ lên đứng thứ hai trong thế giới ngầm.
Thế giới ngầm đầy rẫy nguy hiểm, Cố Thiên Khanh lập ra Duật Dạ với mục đích bảo vệ bản thân và Cố gia. Đặc biệt là tìm ra hung thủ đã sát hại ba mẹ mình, lật đổ Trần gia và nắm quyền Cố gia.
Sau này anh đã thành công, mục đích mới cũng đã lập ra. Chính là bảo vệ người anh yêu, bảo vệ hạnh phúc của chính mình. Sau này còn có thể bảo vệ gia đình anh.
.........
Cố Thiên Bắc theo lời của Cố Thiên Khanh, đến Duật Dạ một chuyến. Long Thành và Vũ Bạch vừa thấy anh đã đi nhanh đến, cười nói:
_ Nhị thiếu, tài liệu anh cần đã có rồi, vào trong xem đi!
_ Nhanh đấy! Long Thành vẫn chưa đi à?
_ Aiya, nhị thiếu cậu không nhắc thì tôi cũng quên mất. Nhưng sẽ không đi nữa, bởi vì tôi mà đi, các người sẽ mất đi một vẻ đẹp tự nhiên như tôi!
Vũ Bạch và Cố Thiên Bắc đi vào trong, bỏ lại con người tự luyến kia đang ca ngợi nhan sắc của mình.
Cố Thiên Bắc ngồi xuống ghế, cầm tài liệu Hắc Ảnh đã điều tra lên xem. Hai mày hắn nhíu lại, đưa tay chỉ vào tài liệu, nhìn cả ba người trước mặt, nói:
_ Sao lại ít như vậy? Chỉ là Tô tiểu thư, không có gì đặc sắc sao?
_ Nhị thiếu, thông tin của người tên Tô Tiểu Mạc này đã bị phong tỏa, chỉ có một vài chi tiết đấy thôi! Đặc biệt là, chị dâu đã nhún tay vào chuyện này!
_ Chị dâu?
Hắc Ảnh gật đầu chắc nịch, tuy cô ta không bằng Nguyệt My Nhi, nhưng hành tung của cô, cô ta biết được một ít.
Những thông tin bị phong tỏa, cho dù mạnh như thế nào, cô ta cũng có thể phá giải. Nhưng duy nhất cách của Nguyệt My Nhi, cho dù Hắc Ảnh phá như thế nào cũng chỉ bằng không.
Cố Thiên Bắc khó hiểu, chỉ đơn giản là Tô tiểu thư của Tô gia, lại ra kết giới ngăn cản thông tin tìm kiếm như vậy! Chắc hẳn, Nguyệt My Nhi đang giấu chuyện gì đó!
Vũ Bạch nghi hoặc hỏi Cố Thiên Bắc:
_ Nhị thiếu, có khi nào chị dâu đang làm chuyện gì đó động trời, không muốn cho người khác biết không?
_ Bớt nói nhảm đi, nhưng tôi nghĩ có thể là như vậy!
_ Ủa, vậy nói chi hai ba câu vậy? Dài dòng, lượm thuộm.
Long Thành cười trừ, tay gãi gãi đầu bày ra bộ mặt ngượng ngùng.
Cố Thiên Bắc lắc đầu, vẻ mặt đăm chiêu nhìn vào bức ảnh của Tô Tiểu Mạc, nói:
_ Chuyện này không ai nói chắc được, chỉ khi mọi chuyện bại lộ, chúng ta mới biết nó là gì!
_ À đúng rồi, tôi từng chạm mặt với cô gái này trong bữa tiệc sinh thần của Cố lão gia, cũng tức là ngày Trần gia bị sụp đổ.
Long Thành thản nhiên nói, miệng còn nhai nhớp nhép miếng bánh ngọt đang dang dở. Ánh mắt ngây thơ vô số tội bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Thiên Bắc làm cho sợ hãi.
Hắn nhìn Long Thành, chỉ chỉ tay vào hình của Tô Tiểu Mạc, hỏi lại:
_ Cậu có chắc, người cậu gặp là Tô Tiểu Mạc?
_ Tôi chắc chắn. Tuy hôm đó mất điện, nhưng ngay khúc hành lang đó có ánh sáng của trăng rọi vào. Tôi không nhìn lầm đâu!
_ Vậy tại sao chị dâu lại bảo cô ấy về khi nào, không gọi chị ra đón? Hai người họ rốt cuộc là đang che giấu chuyện gì?
_ Có khi nào...
Vũ Bạch làm ra bộ mặt nguy hiểm, nói đứt quãng, quan sát biểu cảm của tất cả mọi người, sau đó lại không nói nữa!
Cố Thiên Bắc cầm theo tài liệu, để lại một câu chào mọi người rồi rời đi!
_ Tôi đi trước đây, chào tạm biệt!
_ Nhị thiếu đi thong thả.
.........
Vừa ra khỏi Duật Dạ, Cố Thiên Bắc bắt gặp Tô Tiểu Mạc đang lẩn quẩn gần khu biệt thự Duật gia. Hắn đi đến gần, vừa hay nghe được câu chuyện của cô ấy nói với một người đàn ông bên cạnh.
_ Anh mau đi đi, Nguyệt Hạ nhà tôi chuẩn bị đi Indonesia để công tác, không có thời gian bàn chuyện này với anh.
_ Vậy khi nào chủ nhân về, kêu cô ấy đến xem thành quả của mình nha! Tôi đi trước đây!
_ Được, tôi sẽ báo lại với cậu ấy!
Tô Tiểu Mạc nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia một lúc, khi quay lại đã thấy Cố Thiên Bắc đứng phía sau mình từ khi nào!
Giật mình vội vã đưa tay che mắt hắn lại, vừa sợ hãi vừa lo lắng, vội hỏi:
_ Anh đứng đây từ bao giờ vậy? Anh không được nhìn theo anh ta nữa!
_ Tại sao tôi không thể nhìn? Sợ bị lộ chuyện gì sao?
_ Tôi thì sợ cái gì chứ? Tôi chỉ sợ anh không kiềm chế được mà nhàu vào người ta thì sao?
Cố Thiên Bắc nhíu mày nhìn Tô Tiểu Mạc, ánh mắt khó hiểu của hắn làm cô ấy càng trở nên lúng túng. Những câu vừa rồi cũng chẳng suy nghĩ mà nói ra.